Vốn dĩ gương mặt của Vân lão gia và Vân phu nhân đều sa sầm u ám, thì bây giờ hai ông bà có muốn khó chịu cũng không được. Mỗi người ôm lấy một bánh bao nhỏ, cực kỳ vui vẻ mà nói: “Này này, con cẩn thận, đừng có nằm như vậy!”
“Bà ngoại, bà không thích con sao? Con đã ba tuổi mà bà không chịu đến thăm con lần nào!” Doãn Ngự Hàm ôm chặt Vân phu nhân và nũng nịu, nói xong thì cậu nhóc lập tức hôn bẹp một cái lên má của Vân phu nhân: “Nhưng mà Ngự Hàm thì rất muốn gặp bà ngoại~!”
So với sự nhõng nhẽo của Doãn Ngự Hàm thì Cố Miểu lại trông như một cậu học sinh tiểu học ngoan ngoãn, vẻ mặt hiền lành nhìn Vân lão gia: “Ông ngoại, hôm nay cô giáo ở trường có dạy cho bọn con Tam Tự Kinh, con đọc cho ông nghe nhé?”
“Được được được!” Vân lão gia tức thì kinh hỉ hớn hở hẳn lên, ông thích nhất là những đứa trẻ hiếu học, vậy nên không có gì lạ khi ông lại thích Cố Miểu.
Chỉ trong phút chốc thì cả căn nhà đều rộn ràng tiếng trẻ con, hai vợ chồng Vân lão gia đã bị dỗ ngọt đến mức quên luôn chuyện tính sổ với anh chàng rể kia.
Cố Hề Hề kéo kéo cánh tay Doãn Tư Thần, liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh cố ý phải không?”
Doãn Tư Thần nhướng mày, nắm lấy tay của Cố Hề Hề đặt lên môi và dịu dàng hôn, vẻ mặt cực kỳ đắc ý: “Thế nào? Em thích không?”
Cố Hề Hề ngước mắt nhìn Doãn Tư Thần, tủm tỉm cười cười, nụ cười này của cô đã khiến khoé mắt hẹp dài của anh bừng sáng. Nếu không phải vì có ba mẹ vợ và hai con trai ở đây thì chắc anh sẽ không thể nhịn được mà đè cô xuống ăn sạch tại chỗ.
Sáu người ngồi quây quần bên bàn ăn, vui vẻ trò chuyện suốt bữa cơm.
Sau khi dùng cơm thì Vân phu nhân đã nắm tay Cố Hề Hề, kéo cô vào thư phòng nói chuyện riêng. Còn Vân lão gia thì rủ Doãn Tư Thần chơi một bàn cờ tướng, cũng là tranh thủ khảo nghiệm một chút về phẩm chất và tính cách của chàng rể này. Hai bánh bao nhỏ thì tự chơi với nhau trong phòng khách.
Cố Hề Hề bước theo Vân phu nhân vào phòng, cô nhịn không được mà chủ động lên tiếng trước: “Mẹ, thật xin lỗi! Con…!”
“Thôi được rồi, không cần nói gì cả.” Vân phu nhân kéo Cố Hề Hề ngồi xuống ghế, hỏi thẳng: “Con chỉ cần nói thật với mẹ, chuyện của con và Mặc gia thiếu gia thật sự không có hy vọng?”
Cố Hề Hề cắn môi gật gật đầu.
Không yêu nghĩa là không yêu, dù đối phương tốt đến như thế nào thì vẫn không thể yêu!
Cô không phủ nhận Mặc Tử Hân là người rất ưu tú, càng không phủ nhận sự quyến rũ của anh. Nhưng từ lúc bắt đầu thì mọi chuyện đã quá rõ ràng, cô không thể lừa gạt bản thân và trái tim của mình.
Vân phu nhân thở dài, nói: “Giờ không biết phải làm sao đây? Mấy ngày trước Mặc phu nhân mời mẹ đến Đế Đô chơi, mẹ còn chưa dám trả lời bà ấy. Mấy năm nay, Mặc gia đã giúp đỡ Vân gia chúng ta rất nhiều, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, chuyện trong nhà lẫn việc bên ngoài…”
Cố Hề Hề gắt gao cắn môi nói: “Mẹ, mẹ nghĩ thử xem chúng ta còn cách nào khác để bồi thường cho Mặc gia hay không?”
“Bồi thường? Chúng ta lấy cái gì bồi thường? Con nghĩ gia tộc như Mặc gia thì thiếu cái gì? Nhà họ chẳng thiếu cái gì ngoại trừ một cô con dâu! Mà thằng bé Tử Hân này có lẽ số nó cũng nợ nhà chúng ta nên mới phải khổ sở vì Vân gia chúng ta nhiều năm như vậy. Trước kia Tử Hân luôn ở bên Vân Nặc, một lòng vì Vân Nặc, bây giờ lại là vì con. Không phải mẹ chưa từng nghĩ đến chuyện giới thiệu một cô gái tốt cho Tử Hân, nhưng mặc kệ mẹ nói gì thì thằng bé vẫn chỉ muốn có mình con.” Vân phu nhân ảo não than một tiếng: “Mặc gia có ơn đối với Vân gia chúng ta, hôn ước này năm xưa là do tổ tông định ra, chúng ta làm con cháu thì không thể đi ngược lại tổ huấn. Mặc gia phải đổ máu mới bảo vệ được Vân gia, chuyện vong ân phụ nghĩa thất tín này mẹ không thể làm được!”
“Con biết…” Cố Hề Hề khẽ rũ mắt, buồn bã bất đắc dĩ.
“Trừ phi chính Mặc gia chủ động lên tiếng huỷ hôn, bằng không thì Vân gia không được phép cự tuyệt hôn ước này, con biết không?” Vân phu nhân xúc động nói: “Làm người phải có lương tâm, tuyệt đối không được bội tín. Vân gia chúng ta đã nhiều lần phải xin lỗi Mặc gia, nhưng nhà người ta chẳng để tâm và không làm khó dễ con, ngược lại còn đối xử với con rất tốt. Vậy nên, Hề Hề, tạm thời con và Doãn Tư Thần không thể phục hôn được, con hiểu không?”
Ánh mắt Cố Hề Hề ngưng trọng, khẽ gật gật đầu.
Cô đã sớm đoán được kết cuộc này, con đường phía trước còn rất xa xôi… Ngay cả bản thân cô cũng không thể biết chính xác tương lai mình sẽ ra sao!
Nhưng, cuối cùng cô vẫn không đành lòng rời xa Doãn Tư Thần, càng không thể từ bỏ hai con trai!
Có quá nhiều phiền não cứ như sợi dây đầy gai quẩn quanh trong lòng cô, hôn ước của cô và việc của Cố Miểu là hai chuyện quan trọng cần phải giải quyết. Chỉ là cô cảm thấy mình quá bất lực, không biết phải làm như thế nào.
Nếu Mặc gia nhất quyết ép buộc cô phải thực hiện hôn ước, cô không có gì để phản bác!
Nếu gia tộc Phillips nhất quyết ép buộc Cố Miểu trở về, cô vẫn không có gì để phản bác!
Cho dù Doãn Tư Thần đã ước định thời gian ba năm để đánh đổi một hứa hẹn với Mặc Tử Hân, nhưng đó chỉ là giao ước giữa anh và Mặc Tử Hân, không phải với Mặc gia.
Cho dù Doãn Tư Thần và cô dùng trăm phương ngàn kế để ngăn chặn gia tộc Phillips cướp người, nhưng suy cho cùng thì Cố Miểu vẫn là con trai ruột của bá tước Phillips, cô có quyền gì ngăn cản cốt nhục tình thâm, cô có thể làm mà không áy náy lương tâm hay sao?
Nhưng, nếu nói cô khoanh tay chịu trói mà từ bỏ người cô thương yêu, dù chỉ là mất đi một người… cô thật sự không làm được…!
“Lần này mẹ và ba của con đến thành phố N là để giúp đỡ con một tay. Tuy rằng ba mẹ trước giờ luôn muốn Mặc Tử Hân trở thành con rể Vân gia, nhưng hôm nay nhìn thấy Doãn Tư Thần đối xử với con rất tốt thì ba mẹ cũng rất an tâm và không thể phản đối. Trước khi mẹ đi thì mẹ nuôi Giản Tiếu của con có nhờ mẹ nhắn nhủ, bà ấy nói cuộc đời này rất dài mà cũng rất ngắn, đừng làm điều gì để mình phải hối hận.” Vân phu nhân dịu dàng vén mái tóc mai của Cố Hề Hề, chậm rãi nói: “Ba mẹ đồng tình với Giản Tiếu, con là con gái của ba mẹ, cũng là đứa con gái còn lại duy nhất của ba mẹ, dù cho cả đời còn lại phải chịu mọi điều gian nan khổ ải thì ba mẹ chỉ mong con có thể sống vui vẻ, vô ưu vô lo. Nếu con cần, ba mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con!”
“Về nghiên cứu học thuật thì ba của con chính là người có một không hai trên thế giới này, tuy mẹ không xuất sắc bằng ông ấy, nhưng ở khía cạnh lễ nghi của quý tộc thì mẹ cũng có thể đảm đương một chức giảng viên nho nhỏ. Hiện tại con đã là giám đốc học viện, đây không chỉ là sự nghiệp của con, mà còn là một bước đi quan trọng nhất trong việc trọng chấn Vân gia. Mẹ và ba sẽ luôn ủng hộ con.” Vân phu nhân mỉm cười, vỗ về mu bàn tay của Cố Hề Hề: “Giản Tiếu nói rằng tiếc là bà ấy không giúp được gì cho con, bằng không thì bà ấy đã đến đây một chuyến rồi.”
“Mẹ…!” Hốc mắt Cố Hề Hề nhoè đi, cô cố gắng mở to mắt để ngăn cho nước mắt không chảy xuống.
“Cả đời này mẹ vẫn luôn cảm thấy có lỗi với con…” Vân phu nhân xoa xoa khoé mắt: “Lúc mới sinh ra thì con đã bị người ta đưa đi. Mẹ lại tưởng rằng con không còn trên đời nữa, không thể ở bên cạnh cho con đủ tình thương của một người mẹ. Con không trách mẹ thì mẹ đã thấy quá đủ. Giờ gánh nặng của Vân gia lại đè trên vai con, mọi chuyện đều do mẹ vô dụng, mẹ xin lỗi con!”
“Mẹ…!” Cố Hề Hề không thể kiềm được nước mắt nữa: “Mẹ đừng nói vậy!”
“Chưa đến hai tháng nữa là sinh nhật của con rồi, con hãy suy tính nên làm thế nào để tốt nhất!” Vân phu nhân dịu dàng lau nước mắt cho Cố Hề Hề: “Người của Vân gia chúng ta không thể là kẻ vong ân phụ nghĩa. Nếu con muốn Mặc gia có thể chủ động huỷ hôn, thì trước hết không được làm họ thất vọng!”
“Mẹ, nhưng con nên làm gì bây giờ?” Cố Hề Hề khổ sở hỏi: “Con không thể suy nghĩ được gì!”
“Sau lễ hội giao lưu văn hoá này thì con hãy trở về tỉnh Y một chuyến đi.” Vân phu nhân nhắc khéo: “Cho dù tương lai con có trở thành dâu của Mặc gia hay không, thì con vẫn nên đến gặp mặt họ một lần.”
Cố Hề Hề trịnh trọng gật gật đầu.
…
Bên trong một căn phòng khác.
Vân lão gia vừa đi một nước cờ thì tức khắc đã bị Doãn Tư Thần chặn đầu đưa vào thế bí.
Vân lão gia nhướng mày: “Doãn chủ tịch đúng là cao tay!”
Doãn Tư Thần khiêm tốn trả lời: “Người cứ gọi con là Tư Thần. Luận kỳ nghệ thì con quả thật không bằng người, nhưng luận về dũng khí, con tự tin mình vượt xa hơn hẳn nhiều người. Con biết trong lòng người đang lo lắng điều gì, con cũng biết hiện tại thì mọi lời hứa hẹn đều rất mơ hồ, con chỉ hy vọng người hãy nhìn vào những nỗ lực của con, chứ không phải lời hứa hẹn xa vời. Con sẽ tận lực giúp đỡ Hề Hề trong việc trọng chấn Vân gia. Năm đó đối đầu với Vân gia là con nông nỗi ngu muội, con thật sự xin lỗi người. Kỳ thật năm đó chủ ý của con không hề muốn đả kích Vân gia, chỉ là vì con quá kiêu ngạo và không biết cách dung hoà với Hề Hề. Con đã ý thức được sai lầm của mình và sẵn sàng nguyện ý góp sức trọng chấn Vân gia. Tất cả mọi phí tổn, con xin được gánh vác!”
Vân lão gia hừ lạnh một tiếng.
Doãn Tư Thần thành kính nói tiếp: “Còn mối ân tình sâu xa giữa hai nhà Vân Mặc, con sẽ nghĩ cách để hoá giải. Trên đời này không ai vô duyên vô cớ mà yêu, càng không ai vô duyên vô cớ mà hận, chính vì vậy cũng không có tình nghĩa nào tự nhiên lại vô duyên vô cớ mà đứt đoạn. Năm xưa Mặc gia đã vì Vân gia mà trả giá bằng máu, Vân gia quả thật không thể chủ động mở miệng huỷ hôn. Cho nên xin người yên tâm, trước khi việc này được giải quyết hoàn toàn thì con sẽ không lỗ mãng cầu hôn, không khiến Hề Hề khó xử.”
“Xem như cậu hiểu chuyện!” Đến lúc này thì gương mặt Vân lão gia mới hoà hoãn được một chút.
Doãn Tư Thần tiếp tục nói: “Tên của Hề Hề luôn ở trên gia phả của Doãn gia, dù cho ở đâu hay lúc nào thì cô ấy vẫn là Doãn gia đại thiếu phu nhân. Ở đại thọ tám mươi của bà nội, bà đã dẫn Hề Hề đến tổ từ để quỳ lạy thắp hương cho tổ tiên, đây chính là thái độ của Doãn gia đối với quan hệ giữa con và cô ấy, tuyệt đối không bao giờ thay đổi. Con tin tưởng chỉ cần kiên nhẫn thì khúc mắc này sẽ có ngày được gỡ bỏ, vừa không tổn hại đến giao tình giữa hai nhà Vân Mặc, không làm người và Hề Hề khó xử. Con chỉ cần thêm một chút thời gian để chứng minh thành ý với Mặc gia mà thôi.”
Vân lão gia đặt một nước cờ xuống bàn: “Người của Mặc gia trước giờ đều xem Hề Hề như con dâu tương lai của họ, cho nên đối xử với con bé rất tốt. Cho dù tương lai không thể làm thông gia thì hy vọng cũng không trở thành kẻ thù.”
“Con hiểu.” Doãn Tư Thần lập tức nói: “Người thử nhìn xem Ngự Hàm và Cố Miểu, bọn nhỏ đã sống mà không có mẹ trong ba năm qua, so với con thì hai đứa nhỏ còn sốt ruột hơn nữa. Lần này đến Paris cũng là hai đứa nhỏ đã tìm thấy Hề Hề trước con, là một người cha thì con cảm thấy rất đau lòng. Người cũng là người làm cha, hẳn là hiểu tâm tình của con, đúng không?”
Sắc mặt Vân lão gia lúc này đã dịu đi hoàn toàn.
Đúng vậy, đều cùng là người làm cha, ai lại không xót cho con của mình?
Khụ khụ, cái tên tiểu tử này lại chơi bài tâm lý với ông, đúng là không tệ!
“Người đã nhìn thấy hai cháu trai của mình rồi, người không thích hai đứa nhỏ sao?” Doãn Tư Thần cẩn thận nhìn thoáng qua Vân lão gia: “Nếu ngăn cách không để Hề Hề gặp mặt Ngự Hàm và Cố Miểu, không lẽ người không thấy nhẫn tâm?”
Hai hàng lông mày của Vân lão gia run run, thiếu chút nữa đã muốn đánh vào đầu Doãn Tư Thần.
Tiểu tử thúi, dám uy hϊếp ông sao!?
Bất quá, Vân lão gia không thể phủ nhận ông rất thích hai đứa cháu trai của mình.
Trước giờ ông luôn nuối tiếc vì không ở bên cạnh Cố Hề Hề từ lúc sinh ra, không thể nhìn thấy cô trưởng thành, bây giờ trên người Doãn Ngự Hàm lại phảng phất bóng dáng của Cố Hề Hề khi còn là một đứa trẻ. Nếu có thể giữ Doãn Ngự Hàm ở bên cạnh, nhìn cháu ngoại lớn lên thì có lẽ cũng bù đắp được phần nào nỗi tiếc nuối của ông.
Edited by Airy
Beta by Airy