Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 410: Doãn Tư Thần giành thế chủ động

Hề Hề nghe được giọng nói này thì quay đầu lại, trước mắt là một người đàn ông xa lạ đang nhìn cô, ánh mắt người này hơi nhíu nhíu lại mang theo một vẻ ngạc nhiên.

Vóc dáng đối phương khá cao ráo, nhưng hơi gầy và thấp hơn Doãn Tư Thần một chút, gương mặt sáng sủa thanh tú, cũng có thể xem là một người đàn ông lịch lãm điển trai. Không khó để Hề Hề có thể nhận ra sự bất đắc dĩ và khẩn trương trên gương mặt người này.

“Anh là…” Hề Hề ngập ngừng dò hỏi: “Chúng ta có quen biết nhau sao?”

Người đàn ông sửng sốt, ngay sau đó có vẻ như đã bừng tỉnh hiểu ra vấn đề, liền đáp lại: “Thì ra cô quả thật không nhớ gì cả.”

Đáy lòng Hề Hề chấn động, ý tứ của đối phương có phải là trước đây họ từng quen biết? Vì sao lại có quá nhiều người tựa như đã quen biết cô, nhưng cô lại không có bất kỳ ký ức gì? Rốt cuộc cô đã đánh mất điều gì trong quá khứ…?

“Tôi là Thượng Kha.” Người đàn ông cười khổ, nhẹ nhàng lên tiếng: “Nhược Na không đến London với cô sao?”

Anh ta biết Mộc Nhược Na?

Đôi mắt Hề Hề tức khắc trợn tròn, sau đó phản ứng lại: “À, anh là người đàn ông mà Nhược Na vẫn luôn chạy trốn?”

Thượng Kha thật chỉ muốn dở cười dở khóc: “Hoá ra cô ấy lại giới thiệu về tôi như vậy…”

Hề Hề lắc đầu nói: “Cô ấy không tới Anh quốc, mà cũng không còn ở nước Pháp nữa.”

Thượng Kha gật gật đầu, ánh mắt vô cùng phức tạp… trong đầu anh đang nghĩ đến chuyện ba năm trước, thời điểm đó xảy ra rất nhiều chuyện, cả bản thân anh từ đối đầu với Hề Hề nhưng dần dần đã bị chinh phục bởi sự cứng cỏi kiên cường của cô, mà thầm tán đồng việc cô và Doãn Tư Thần ở bên nhau.

Chính là không ai có thể nghĩ đến, khi mọi chuyện đang êm ả tưởng như không có bất kỳ sóng gió nào thì biến cố lớn như vậy có thể xảy ra. Năm đó Cố Hề Hề bị Tưởng Huy Âm mưu tính hạ độc, khoảnh khắc đứng giữa ranh giới sinh tử thì cô đã lựa chọn hy sinh bản thân để cứu lấy con trai, chính hành động này đã hoàn toàn thuyết phục Thượng Kha.

Quả nhiên khi trở thành mẹ thì con người ta đều trở nên mạnh mẽ!

Thảo nào Mộc Nhược Na luôn ủng hộ và bảo vệ Cố Hề Hề, thậm chí không tiếc sức mình cất công sang tận Myanmar để tìm kiếm một thủ tịch trợ lý cho con trai của Cố Hề Hề.

Cũng bởi chuyện hạ độc năm đó mà Tưởng gia luôn áy náy, canh cánh cảm giác có lỗi với Doãn gia. Tưởng Dật Hải lại càng tự trách bản thân, tự đày đoạ chính mình, thậm chí anh đã chủ động tìm đến quỳ gối trước Mặc gia ba ngày ba đêm. Kết cuộc Mặc lão gia tử nửa mủi lòng, nửa không muốn dây dưa nên đành phải nói cho người của Tưởng gia biết được sự thật Cố Hề Hề còn sống, nhưng đã mất đi toàn bộ ký ức và được đưa ra nước ngoài.

Biết được manh mối này, Tưởng Dật Hải đã dùng toàn bộ thế lực của mình để đi tìm kiếm tung tích của Cố Hề Hề. Ngoài ra anh đã tìm được dấu vết lẩn trốn của Tưởng Huy Âm, và nói lại cho Doãn Tư Thần.

Thời điểm đó, Doãn Tư Thần chỉ để lại một câu: Có thù tất phải báo. Nhưng phải chờ đợi một thời gian để Cố Hề Hề trở về và tự mình báo thù.

Chính vì lời này nên Tưởng Huy Âm giữ lại được mạng sống vất vưởng tạm bợ và không bị bắt về Trung Quốc.

Bất quá, người của Tưởng gia thật sự căm hận Tưởng Huy Âm!

Người của Doãn gia lại càng hận thấu xương Tưởng Huy Âm!

Nếu không phải Doãn Tư Thần lên tiếng thì chỉ sợ Tưởng Huy Âm đến cả xương cốt cũng không còn. À, còn cả màn hạ độc thủ kia nữa… cô ta cho rằng mình rất giỏi ngụy trang qua mắt tất thảy mọi người, nhưng đối với mạng lưới tình báo dày đặc của Doãn gia và Tưởng gia thì những trò đó chỉ vui đùa.

Doãn Tư Thần là một Lang Vương kiên nhẫn, anh thích cảm giác tự mình săn mồi, vậy nên những gì bọn họ đã nợ Hề Hề thì anh sẽ để Hề Hề đích thân đòi nợ.

Nếu Hề Hề hoàn toàn không hay biết gì thì dù có trả thù đám người đó trở thành xương cốt tro tàn cũng không có ý nghĩa, không thể làm cho Hề Hề hả giận, chính vì vậy nên mạng chó của chúng sẽ được tạm giữ lại, từ từ khiến cho đám người đó bị đày đoạ cho đến chết… Nếu đã muốn chơi thì nên chờ cơ hội khi tất cả cùng hội tụ tại Trung Quốc!

Cho nên bọn chúng trốn chui nhủi ở nước ngoài vẫn chẳng được yên thân, bởi vì đi đến đây cũng bị xa lánh kỳ thị, chúng sẽ bị ép đến đường cùng cho tới khi không chịu nổi và chủ động tìm đường trở về Trung Quốc.

Quay trở lại hiện tại, ánh mắt Thượng Kha lúc này cực kỳ phức tạp khi đối diện Hề Hề: “Nếu không ngại thì có thể để tôi mời cô một bữa cơm được không, tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi, là về Mộc Nhược Na.”

Hề Hề nghĩ nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu. Dù cho đối phương và cô có quen biết hay không thì Mộc Nhược Na chính là bạn của cô, dĩ nhiên Hề Hề còn chưa biết cả Mộc Nhược Na cũng nói dối mình, cô luôn nghĩ Mộc Nhược Na là người bạn tình cờ quen biết tại Anh quốc sau đó gặp lại tại Pháp.

Thượng Kha và Hề Hề đến một nhà hàng gần đó, tuỳ ý chọn hai phần cơm trưa.

Trả thực đơn lại cho phục vụ, Thượng Kha liền nhìn Hề Hề, nói: “Mấy năm nay Nhược Na luôn ở chung với cô sao?”

“Có thể nói vậy.” Hề Hề nhẹ nhàng trả lời: “Chỉ là công việc của tôi rất bận, thời gian chúng tôi gặp nhau rất ít. Tôi thường xuyên đi công tác đến nhiều quốc gia khác nhau của Châu Âu, còn cô ấy thì bận rộn việc học.”

Thượng Kha cười khổ: “Đúng vậy, cô ấy không hề thay đổi, luôn năng động tràn ngập sức sống. Vậy… cô ấy có quen biết người đàn ông nào không?”

Hề Hề nghe vậy thì nở nụ cười: “Anh hỏi câu này là không tin vào năng lực của cô ấy, hay không tin vào quyết tâm của cô ấy? À mà cũng đúng, điều kiện của Nhược Na rất tốt, quả thật có không ít người theo đuổi cô ấy, thẩm mỹ của đàn ông Châu Âu rất thích nét đẹp của cô ấy, đặc biệt là đàn ông Pháp. Không những xinh đẹp mà tính cách còn phóng khoáng quảng đại, sao có thể không có người theo đuổi, chúng tôi chẳng bao giờ phải bỏ tiền để mua hoa tươi trang trí nhà cửa, bởi vì hoa của những người ái mộ cô ấy gửi tặng cũng đủ lấp kín cả ban công ở nhà.”

Câu trả lời của Hề Hề quả nhiên đã làm nét mặt Thượng Kha biến sắc.

“Nhược Na vẫn luôn trốn tránh anh, xem ra người có thể khiến cô ấy phải tránh né trối chết như vậy dường như chỉ có mình anh.” Hề Hề tiếp tục nói: “Lần này tôi nói mình muốn đến Anh quốc thì cô ấy đã lấy xe rồi chạy mất luôn, vốn dĩ không hề theo tôi đến đây. Cho nên anh tìm tới Anh quốc cũng không thể gặp cô ấy, tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một lời này muốn khuyên anh… Theo đuổi phụ nữ như thế không phải cách! Nhược Na không phải là người phụ nữ bình thường, những chiêu trò mưa dầm thấm đất thế này không có hiệu quả với cô ấy. Tốt nhất là anh nên biết cô ấy thật sự cần điều gì ở một người đàn ông rồi hãy quyết định theo đuổi cô ấy.”

Ánh mắt Thượng Kha đầy mâu thuẫn, nội tâm anh giãy giụa một lúc, sau đó thấp giọng nói: “Được, tôi thừa nhận cô nói đúng. Giống như ba năm trước đây ở trên du thuyền, cô đã nói chuyện với tôi, tôi cũng đã phải công nhận cô nói đúng.”

Dao nĩa trong tay Hề Hề tức khắc khựng lại, cô khẽ ngước mắt lên nhìn đối phương: “Ba năm trước đây ở trên du thuyền? Chúng ta quả nhiên quen biết?”

“Đương nhiên.” Thượng Kha thuận miệng trả lời: “Nhược Na sở dĩ trốn tránh tôi bao lâu nay, còn không phải vì ba năm trước tôi đã vì người phụ nữ khác mà làm tổn thương đến cô?”

“Khoan đã!?” Hề Hề lập tức buông dao nĩa xuống, nghiêm mặt nhìn Thượng Kha: “Ý anh là tôi và Nhược Na từng quen biết trước đây rất lâu?”

Thượng Kha sửng sốt, lúc này anh mới hỏi lại: “Không lẽ cả cô ấy mà cô cũng không nhớ?”

Hề Hề yên lặng, cô không biết nên trả lời như thế nào… trong trí nhớ hiện tại của cô, lần đầu cô gặp Mộc Nhược Na là hai năm trước tại một quán cà phê, do đối phương không mang theo tiền, cũng quên mang di động, chẳng có gì để trả tiền nên cô mới thuận tay giúp đỡ đối phương.

Đối phương lấy lý do muốn cảm tạ nên đã chọn một dịp mời cơm, lại còn mời cô đi du lịch, sau đó liên tục làm thân, rủ rê cô cùng nhau mua một căn hộ ở khu phố gần trung tâm Paris… Khó trách tại sao cô ấy luôn nhiệt tình đến vậy, hoá ra hai người họ là bạn bè từ lâu!?

Nghe ý tứ của Thượng Kha thì Hề Hề có thể mường tượng ra được ba năm trước đây, Mộc Nhược Na đã ở bên cạnh bảo vệ cô, thậm chí là vì cô mà xảy ra tranh chấp với Thượng Kha – người đang theo đuổi mình!

Nghĩ đến đây, đáy lòng Hề Hề đột nhiên cảm thấy ấm áp… mặc kệ cho cô có thay đổi hay quên đi mọi ký ức, thì người bạn này chưa từng từ bỏ cô… Mộc Nhược Na ơi Mộc Nhược Na…! Cậu đối xử với tôi tốt như vậy, tôi phải làm gì để đền đáp tình bạn này?

Cậu đã cất công lặn lội từ Trung Quốc đến Châu Âu xa xôi để tìm kiếm tôi, còn luôn cố gắng diễn xuất vụng về trước mặt tôi, cậu có biết mình diễn xuất tệ đến cỡ nào không? Thậm chí còn thường xuyên gọi tôi là Cố Hề Hề…

Cố Hề Hề? Chẳng lẽ đây là tên của cô trước đây?

Đúng rồi, thời gian trước có một ngân hàng ở Trung Quốc đã liên lạc với cô, thông báo về một tài khoản có số tiền khổng lồ lên đến vài chục tỷ, mà chủ tài khoản lại tên Cố Hề Hề? Rốt cuộc ba năm trước đây đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao cô lại có đến hai cái tên?

Vì sao cô lại có một tài khoản nhiều tiền như vậy?

Vì sao ngân hàng lại tìm được cô?

Vì sao cô lại không thể nhớ gì cả?

Thượng Kha nhận ra sắc mặt Hề Hề rất khó coi, liền mở miệng: “Có phải tôi đã nói sai gì hay không?

Hề Hề khẽ lắc đầu, không lên tiếng.

“Hề Hề, tuy chúng ta chưa hẳn là bạn bè, nhưng có một câu tôi muốn nói.” Ngón tay thon dài của Thượng Kha nhẹ nhàng gõ nhịp vào ly nước trong tay: “Hiện giờ hẳn là cô không biết lý do vì sao mình lại mất đi trí nhớ, tuy tôi biết một ít, nhưng tôi nghĩ cô nên tự mình trở về tìm hiểu chân tướng, vậy thì không phải sẽ có ý nghĩa hơn sao?”

Hề Hề yên lặng gật gật đầu, cô định nói gì đó nhưng lại thôi.

“Cô có gì muốn hỏi thì cứ nói, nể tình Nhược Na thì tôi nhất định sẽ kể hết mọi chuyện mà tôi biết.” Thượng Kha nhìn bộ dáng rối rắm của Hề Hề, tức khắc cười nói: “Đương nhiên những chuyện không nên nói, tôi tuyệt đối sẽ không nói.”

Hề Hề chần chừ một lúc, chậm rãi lên tiếng: “Tôi và Doãn Tư Thần là vợ chồng thật sao?”

Thượng Kha gật đầu: “Đúng.”

Nghe được lời xác nhận này, đáy lòng Hề Hề ngổn ngang không nói nên lời, thì ra người đàn ông khiến cô động tâm lại là chồng trước của mình. Trước kia vì cái gì mà cô lại dứt khoát rời bỏ anh? Vì không còn tình yêu hay nguyên nhân gì khác?

“Vậy… Doãn Ngự Hàm thật sự là con trai của tôi?” Nói xong câu này, Hề Hề lập tức siết chặt bàn tay mình, khẽ run lên.

“Đúng.” Thượng Kha vẫn gật gật đầu.

Trong lòng Hề Hề bỗng dưng chấn động, cảm xúc bùng nổ!

“Còn Cố Miểu?” Ánh mắt Hề Hề nhìn Thượng Kha, tràn ngập vẻ chờ mong.

“Là do Nhược Na cướp được từ tay bọn buôn người, cô nhận thằng bé làm con nuôi, còn mang họ của cô và quyền kế thừa tài sản của cô.” Thượng Kha tiếp tục nói: “Xét về bản chất thì thằng bé và Doãn Ngự Hàm không có gì khác biệt.”

OANH…!

Bức tường thành cứng rắn cuối cùng trong lòng Hề Hề đã hoàn toàn sụp đổ!

Thì ra hai bánh bao nhỏ thật sự là con trai của cô!

Con trai, cô có con trai!

Edited by Airy

Beta by Airy