Hề Hề tức khắc buột miệng thốt ra: “Mommy sẽ không bỏ rơi con, cả đời sẽ không bao giờ rời xa con! Cố Miểu, sẽ luôn luôn như vậy!”
Nghe thấy lời hứa này của Hề Hề, lúc này gương mặt nhỏ nhắn của Cố Miểu mới nhoẻn miệng cười vui vẻ. Mommy thương cậu nhiều như thế này, vậy thì mommy có thể vì cậu mà đồng ý trở về Trung Quốc không?
Sau một hồi an ủi tâm tình của hai bánh bao nhỏ, Hề Hề phải tiếp tục hứa hẹn sẽ không bao giờ bỏ rơi hai cậu nhóc, sau đó hai cậu mới thoả mãn và chịu cúp máy.
Dù đã khá muộn nhưng Hề Hề không thấy buồn ngủ chút nào, cô ngồi dậy rời khỏi giường, khoác một áo choàng dài kín người và tản bộ ra bên ngoài lâu đài. Cô bước đi không lâu thì ngồi xuống trên một phiến đá lớn, ngẩng đầu ngắm nhìn ánh trăng trong trẻo, làn mây mờ lởn vởn trong đêm trăng khiến quang cảnh trông thật ảm đạm, làm tâm trạng cô càng thêm ủ rũ.
Hôm nay quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện, tâm tình cô bây giờ không thể bình ổn được, quá nhiều suy nghĩ rối loạn cứ chạy lung tung trong đầu…
Doãn Tư Thần tặng cho cô chiếc Aston Martin…
Doãn Tư Thần nói người anh tìm kiếm chính là cô?
Cả vị bá tước Phillips kỳ quái kia nữa?
Chuyện nào cũng là chuyện lớn, Hề Hề nghĩ mãi không thông, lại còn đau cả đầu…!
Và thân phận thần bí của hai bánh bao nhỏ nữa?
Đột nhiên Hề Hề nhận ra cô chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về việc hai cậu nhóc là từ đâu tới, có lẽ vì cảm giác thân thiết mà cô lại vô tình bỏ qua một chuyện quan trọng đến vậy! Lần đầu tiên cô gặp hai cậu nhóc thì rõ ràng có quản gia đi theo…
Khoan đã! Quản gia!? Có quản gia đi theo bên cạnh thì sao có thể là một đứa bé bình thường?
Nếu đã không phải con nhà bình thường thì sao lại yên tâm giao cho người xa lạ?
Nếu đã không phải con nhà bình thường thì sao lại không có người nhà?
Gia đình của hai cậu nhóc sao lại không đi tìm con của mình chứ?
Hề Hề lập tức đứng bật dậy, toàn thân chấn động!
Trước kia cô đâu phải khờ khạo như vậy, vì cái gì đầu óc lại trở nên mụ mị thế này?
Hình như lần đầu cô gặp hai cậu nhóc cũng là lúc Doãn Tư Thần tới nước Pháp…?
Doãn Tư Thần, Doãn Ngự Hàm… Sẽ không trùng hợp vậy chứ?
Chờ một chút! Lúc nãy Doãn Tư Thần nói gì nhỉ?
Anh nói con của bá tước Phillips là con nuôi của anh…?
Con nuôi… Đôi mắt màu hồng bảo thạch…
Cố Miểu!? Không thể nào…! Sao có thể trùng hợp như vậy được chứ?
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu đều là… con trai của Doãn Tư Thần?
Hề Hề cảm thấy cả người đều không ổn! Thật sự không ổn chút!
Đỉnh đầu cô tựa như bị sét đánh, lần đầu tiên cô tự khinh bỉ chỉ số thông minh của bản thân!
Một chuyện rõ ràng như vậy nhưng đến giờ cô mới nhận ra, không lẽ chỉ cảm xúc yêu thương gần gũi đối với hai bánh bao nhỏ đã khiến cô xem nhẹ mọi thứ mà lảng tránh vấn đề này? Nếu không phải vì chuyện kỳ quái liên tục xảy ra trong hôm nay, có phải cô vẫn sẽ không chịu đối mặt với thực tế?
Hề Hề bỗng nhiên quay đầu lại, tức thì va vào một vòng tay ấm áp.
“A… đau quá!” Hề Hề nhịn không được liền kêu lên: “Người của ai mà sao to lớn vậy chứ? Lại còn cứng như đá…”
“Em không sao chứ?” Thanh âm trầm thấp ưu nhã vang lên trên đỉnh đầu, năm ngón tay ôn nhu xoa lên trán của cô.
Hề Hề tức khắc giật mình ngẩng đầu, ngay sau đó ngẩn ngơ, vòng tay này quả thật xa lạ.Lần nữa ngước mắt nhìn lên thì đập vào mắt cô chính là đôi mắt màu hồng bảo thạch.
“Bá tước Phillips? Sao ngài lại ở đây?” Hề Hề phản xạ tự nhiên lui về sau, giữ khoảng cách với đối phương.
Mặc dù trời đã tối nhưng không khó để nhận ra đôi mắt màu hồng bảo thạch trên gương mặt anh tuấn kia. Bá tước Phillips cúi đầu, nở nụ cười đạm nhiên: “Trang viên của tôi ở gần đây, đêm nay tôi không ngủ được nên đi dạo một chút.”
Tầm mắt của bá tước Phillips dừng lại trên tấm áo choàng bằng lụa mỏng đang bao trọn thân thể Hề Hề, mái tóc dài của cô không còn búi cao như trong bữa tiệc nữa mà tuỳ ý buông lơi thả rũ trên bờ vai nhỏ nhắn, mang đến cảm giác thật sự khác biệt. Ánh mắt nhàn nhạt của bá tước nhìn cô càng thêm ấm áp nhu thuận.
Cởi bỏ giày cao gót khiến cho Hề Hề trông rất nhỏ bé trước vóc dáng cao đến 1m9 của bá tước Phillips, hình ảnh này dễ làm người ta liên tưởng đến cái gì mà gái kiễng chân trai cúi đầu, quả là thú vị, nếu có cơ hội để thử chắc cũng không tệ.
Trong đầu Hề Hề lúc này là một mớ bòng bong suy nghĩ hỗn loạn, cô chỉ gật đầu qua loa và muốn cáo từ rời khỏi, bỗng dưng bá tước Phillips lên tiếng: “Thằng bé có khoẻ không?”
Bước chân Hề Hề khựng lại, ngay sau đó bừng tỉnh, câu hỏi này hẳn là hỏi về Cố Miểu!
Ha hả, đúng ngay chuyện mà cô đang đau đầu đây mà! Cô vừa suy luận mọi mắt xích của vấn đề lại với nhau, bây giờ nghe được câu này thì đáy lòng càng phức tạp!
“Rất tốt.” Hề Hề vô cùng bình tĩnh trả lời: “Nhưng dù sao tôi vẫn hy vọng ngài bá tước không quấy rầy đến cuộc sống của thằng bé.”
“Quấy rầy?” Bá tước Phillips nở nụ cười ôn nhu: “Tôi lại không cho rằng như vậy, điều mà Doãn gia có thể cho nó, tôi cũng có thể!”
Hề Hề không muốn thảo luận về chuyện này nữa, cô hướng về phía đối phương cúi chào theo một nghi thức đơn giản: “Xin lỗi, tôi cần phải trở về. Chúc ngài bá tước ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, thiên sứ của tôi.” Bá tước Phillips không giữ chân Hề Hề, cứ đứng yên nhìn theo bóng lưng cô từ từ rời khỏi.
Hề Hề trở về lâu đài, chật vật quay lại phòng của mình, đến khi đóng lại cửa phòng cô mới thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ thông suốt những chuyện xảy ra trong thời gian qua, cô cảm thấy mình không thể chờ đợi thêm được nữa, nhất định phải hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện!
Lấy di động định gọi cho Cố Miểu thì tầm mắt nhìn lại trên đồng hồ hiển thị trên màn hình, đã gần rạng sáng rồi, giờ này chắc bọn nhóc còn đang ngủ… Nếu không thể nói chuyện với hai cậu nhóc thì cô phải đi tìm Doãn Tư Thần vậy!
Lúc này Hề Hề thật sự không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa! Cô cần phải hỏi rõ ràng, Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu có phải là con trai của Doãn Tư Thần hay không, nếu phải thì vì cái gì anh lại luôn giả vờ không biết? Với địa vị và quyền lực của anh thì không thể có chuyện lạc mất con trai được!
Hề Hề lập tức bước đến trước cửa phòng Doãn Tư Thần, định đưa tay gõ cửa thì phát hiện cửa phòng vốn dĩ chỉ khép hờ nên liền đẩy cửa bước vào.
Hơ…? Đã muộn vậy rồi sao anh lại chưa nghỉ ngơi, còn không đóng cửa?
Cô đứng ngay cửa, nhẹ nhàng lên tiếng: “Doãn chủ tịch, ngài ngủ chưa? Chúng ta có thể nói chuyện không?”
Trong phòng yên lặng, lúc Hề Hề định bỏ đi thì từ trong phòng vang lên thanh âm thản nhiên của Doãn Tư Thần: “Vào đi.”
Hề Hề hơi do dự một chút nhưng sự chần chừ lại không thể thắng được nỗi tò mò mong muốn biết chân tướng sự thật, cô chậm rãi bước vào. Khác với dự đoán của cô, Doãn Tư Thần lúc này vẫn chưa nghỉ ngơi, anh đang ngồi trên bàn làm việc, tay đang viết liên tục không ngừng.
Dường như Doãn Tư Thần đã đoán trước cô sẽ đến, trái ngược với cô thì vẻ mặt anh hoàn toàn không bất ngờ.
“Sao đã muộn như thế này còn chưa ngủ?” Doãn Tư Thần đã thay một bộ trang phục đơn giản, mái tóc đen nhánh hơi rối loạn tạo ra một vẻ lãnh mị khiến người khác khó cầm lòng.
Ánh mắt Hề Hề hoảng hốt, tựa như cô đã từng nhìn thấy dáng vẻ lúc làm việc của Doãn Tư Thần, nhưng rõ ràng từ lúc cô và anh biết nhau đến nay thì cô chưa gặp anh lúc anh làm việc bao giờ? Sao ảo giác này lại chân thật đến như vậy?
“Tôi… tôi không ngủ được, tôi muốn hỏi anh vài chuyện.” Hề Hề hơi ngập ngừng, cuối cùng quyết định phải hỏi rõ nghi vấn trong lòng, bằng không thì đêm nay cô sẽ không thể ngủ được.
“Em hỏi đi.”’ Doãn Tư Thần nhanh tay viết xong chữ cuối cùng, sau đó ném tờ văn kiện lên bàn, xoay người đứng lên đến trước giá rượu, lấy một chai rót cho anh và Hề Hề hai ly rượu.
Hề Hề ngần ngại một chút, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy ly rượu vang trị giá hơn mười vạn này, khẽ nhấp môi một ngụm: “Doãn chủ tịch, con trai của anh… tên là gì?”
Thời điểm hỏi câu này, Hề Hề cảm nhận trái tim đập rất nhanh, tâm trạng cô lúc này vô cùng phức tạp, cô vừa hy vọng Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu là con trai của Doãn Tư Thần, lại không mong muốn cả hai đứa bé là con của anh. Nếu đây là sự thật thì suy đoán của cô đã chính xác, điều đó đồng nghĩa với việc hai bánh bao nhỏ không thể đi theo cô nữa.
Nhưng nếu cả hai đều không phải con của Doãn Tư Thần, vậy thì mọi giả thiết sẽ sụp đổ, thân phận bối cảnh của hai cậu nhóc càng thần bí hơn, có lẽ là một thế lực nào đó mà cô không thể đυ.ng vào. Tóm lại, thần trí cô thật sự rối loạn và mâu thuẫn…!
Khoé miệng Doãn Tư Thần nhếch lên một nụ cười nhạt, ánh mắt đăm chiêu ra vẻ suy nghĩ: “À? Sao đột nhiên em lại có hứng thú với con trai của tôi vậy?”
Hề Hề cắn môi, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn anh: “Doãn chủ tịch, chúng ta không cần đánh đố nhau nữa, được không? Tôi biết nhất cử nhất động của tôi đều không thể qua mắt Doãn chủ tịch, nếu đã vậy thì tôi và Doãn chủ tịch cũng không nên che giấu gì nhau nữa. Hai đứa con của tôi có phải là con trai của Doãn chủ tịch không?”
Doãn Tư Thần rốt cuộc đã nở một nụ cười vui vẻ, sự sủng nịch trong ánh mắt càng thêm nồng đậm.
“Cuối cùng em đã chịu thừa nhận mình là mẹ của chúng?” Anh nhẹ nhàng cụng ly rượu trong tay của mình với ly của cô.
Hề Hề càng lúc càng rối loạn, cô cắn chặt môi, tiếp tục nói: “Doãn chủ tịch, vì sao anh lại làm vậy? Để cho con trai mình tiếp cận tôi? Còn gọi tôi là mẹ?”
“Bởi vì em vốn dĩ chính là mẹ của bọn nhỏ!” Nụ cười trên môi Doãn Tư Thần đã khép lại, khoé mắt hẹp dài vô cùng nghiêm nghị: “Hề Hề, nếu em chưa tin, em có thể cùng tôi trở về Trung Quốc, tôi sẽ chứng minh mọi lời nói của tôi đều là thật, hoàn toàn không có một chữ nào là lừa gạt em. Đúng vậy, tôi không phủ nhận việc để hai đứa nhỏ tiếp cận em chính là chủ ý của tôi, mọi chuyện xảy ra tôi đều nắm rất rõ trong lòng bàn tay. Tôi làm vậy là vì muốn em và con trai của chúng ta có thời gian bồi đắp tình cảm, để em có thời gian mà suy nghĩ về mọi việc. Em không cảm thấy ngay cả khi em đã quên hết mọi ký ức, nhưng bản thân em vẫn có cảm xúc và nhớ về con trai của mình sao?”
Thân thể Hề Hề bỗng nhiên lảo đảo, cô vô lực dựa vào thành bàn.
Mọi suy đoán của cô đều đúng!
“Hề Hề, trở về đi, trở về bên cạnh tôi một lần nữa. Chúng ta sẽ kết hôn lần nữa, được không?” Doãn Tư Thần rũ bỏ vẻ ngoài ngụy trang lâu nay, ánh mắt anh nhìn Hề Hề cực kỳ nóng bỏng nghiêm túc: “Vợ của tôi sao có thể là người phụ nữ khác được chứ? Trừ em ra thì bất kỳ ai cũng không có tư cách trở thành người phụ nữ của Doãn Tư Thần tôi. Cho nên Aston Martin là cho em, cũng chính là vợ yêu của tôi!”
Đại não Hề Hề trở nên trống rỗng, cô lập tức đẩy Doãn Tư Thần ra theo bản năng, bất giác lui về phía sau từng bước từng bước, đến khi đứng khựng ngay cửa ra vào thì tức khắc xoay người bỏ chạy khỏi phòng!
Cô cần một mình để bình tĩnh suy nghĩ lại!
Cô cần phải bình tĩnh!
Edited by Thanh Bông
Beta by Airy