Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 373: Xuất huyết nghiêm trọng

Lời nói của Vân phu nhân hung hăng đả kích Doãn Tư Thần, anh vừa muốn lên tiếng phản đối thì Doãn phu nhân đã mở miệng: “Tư Thần, con để mẹ vợ con nói hết đi.”

Vân phu nhân tiếp tục nói: “Tôi mặc kệ hợp đồng trước đây của các người là gì. Hề Hề là con gái của Vân gia chúng tôi, con bé và cậu ở bên nhau vốn dĩ là sai lầm. Nếu hiện tại có một cơ hội để sửa sai thì chính là ngày hôm nay, sau khi đứa bé được sinh ra thì chúng tôi sẽ mang theo Hề Hề rời khỏi đây, cả đời không quay lại Trung Quốc. Cũng hy vọng Doãn gia nói được làm được, không bao giờ quấy rầy đến cuộc sống của Hề Hề, nửa đời trước các người đã huỷ hoại Hề Hề, vậy nửa đời sau hãy buông tha cho con bé. Phía thông gia, xem như nể tình chúng ta đều là người làm mẹ, xem như vì đồng cảm cho tôi, hãy nói con trai của bà ký tên vào đơn ly hôn đi!”

Ở bên trong phòng cấp cứu, Cố Hề Hề nằm an tĩnh nghe rõ từng lời.

Lúc này nước mắt cô giàn giụa, dù cho cô không muốn mất đi ký ức cũng không được, bởi vì dược vật sẽ phá huỷ toàn bộ trí nhớ của cô. Nếu đã không còn bất kỳ ký ức nào, điều này đối với Doãn Tư Thần thật không công bằng…

Cho nên… ly hôn đi!

Cố Hề Hề si ngốc hướng đôi mắt ngập lệ nhìn ra Doãn Tư Thần bên ngoài cửa kính.

Hốc mắt Doãn Tư Thần đỏ bừng, anh cố gắng áp chế không để nước mắt rơi xuống, nhưng những giọt nước mắt này quá ngoan cố nghịch ngợm, vẫn chậm rãi chảy xuống theo khoé mắt.

Hai người cứ yên lặng như vậy, có lẽ đây là lần cuối cùng họ nhìn thấy nhau…

“Được, tôi đồng ý.” Doãn phu nhân gian nan trả lời: “Khi đứa bé được sinh ra, đơn ly hôn sẽ được ký.”

Doãn Tư Thần gắt gao cắn chặt môi, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Cố Hề Hề đang nằm bên trong.

Cố Hề Hề nhẹ nhàng mở miệng nói: “Hãy chăm sóc tốt cho Cố Miểu, nói cho thằng bé biết rằng nó có một người mẹ…”

Doãn Tư Thần dùng sức gật gật đầu.

“Hãy để cho Cố Miểu cùng lớn lên với con trai chúng ta, thằng bé sẽ là một người anh tốt.” Cố Hề Hề yếu ớt nói: “Chọn tới chọn lui… không ai thích hợp với con trai chúng ta hơn Cố Miểu, để người khác ở bên cạnh thì em không yên tâm.”

Doãn Tư Thần vẫn dùng sức gật đầu: “Anh đồng ý với em.”

“Hãy tìm cho con một người mẹ kế thật tốt, đừng để người phụ nữ khác ăn hϊếp con của em.” Cố Hề Hề tiếp tục nói.

Doãn Tư Thần điên cuồng lắc đầu: “Không có người phụ nữ nào khác ở đây cả, sẽ không có ai dám ăn hϊếp con của chúng ta.”

Cố Hề Hề nở nụ cười dịu dàng: “Đừng nói lời ngốc nghếch như thế, sau khi mất đi trí nhớ thì em là một người ngu ngốc, không biết ghen tuông…”

Doãn Tư Thần chậm rãi nhắm hai mắt lại, khi lần nữa mở mắt thì đôi mắt của anh đã nhoè đi mơ hồ… ai nói người đàn ông sẽ không biết khóc…

“Con là mẹ, con có thể đặt tên cho con trai của mình được không?” Cố Hề Hề yếu ớt nhìn về phía người của Doãn gia.

Doãn lão phu nhân nhìn cô, gật đầu thật mạnh. Được sự ưng thuận của bà thì Cố Hề Hề mỉm cười, dù nụ cười này thật gượng ép.

“Tên Cố Miểu là mang tính thuỷ, vậy con trai của con sẽ tên là Doãn Ngự Hàm. Ngự Hàm… Ngự Hàm…” Cố Hề Hề mở miệng, ánh mắt ôn nhu: “Con trai, con thích cái tên này không?”

“Được, con của chúng ta chính là Doãn Ngự Hàm.” Doãn Tư Thần gật đầu.

“Mẹ…” Cố Hề Hề nhìn về phía Vân phu nhân: “Mẹ đừng làm khó Tư Thần, anh ấy không sai, người sai là con.”

Nếu không phải bởi vì cô tham lam nảy sinh tình cảm với Doãn Tư Thần, thì có lẽ đã không dẫn đến kết cuộc khó xử của ngày hôm nay, sẽ không có ai phải chịu nỗi thống khổ sinh ly tử biệt…

“Ba, con xin lỗi đã làm cho ba mất mặt.” Cố Hề Hề nhẹ nhàng lên tiếng: “Từ nay về sau con sẽ trở thành một người ngu ngốc, không thể ưu tú giống như chị, không thể khiến cho ba mẹ hãnh diện. Con càng không thể thay thế chị để báo hiếu với ba mẹ, không thể kế thừa Vân gia, thật xin lỗi… Hãy bỏ qua cho con, con không thể gϊếŧ chết con của mình được, nếu làm vậy thì con có sống cũng như một cái xác không hồn. Con không muốn sống một cuộc sống như vậy, con thà làm một kẻ ngu ngốc ngây dại, còn hơn là tước đoạt đi quyền được sống của con trai mình, con trai của con không thể bị chính mẹ của nó gϊếŧ chết được…”

Vân lão gia nước mắt tuôn rơi như mưa, gật đầu thật mạnh.

“Bà nội, mẹ, thật xin lỗi, con không xứng lắm con dâu của Doãn gia, con phải đi rồi…” Cố Hề Hề nhìn Doãn lão phu nhân và Doãn phu nhân mà nở một nụ cười gian nan: “Số cổ phần của con mong hai người hãy chuyển nhượng lại cho Ngự Hàm, đây là điều cuối cùng mà người làm mẹ như con có thể làm.”

Doãn phu nhân liền nói: “Hề Hề, đừng nói vậy, nếu con muốn thì hãy trở về đường đường chính chính mà trao cho con trai của mình.”

Cố Hề Hề khẽ lắc đầu: “Cảm ơn mẹ, nhưng không được rồi. Con không có con đường quay trở lại, con cũng không hối hận.” Nói xong cô lại nhìn về phía Doãn Tư Thần: “Cảm ơn anh đã nghe em, nếu có kiếp sau, em sẽ nghe anh, được không?”

Doãn Tư Thần gật đầu thật mạnh: “Hề Hề, dù cho em không nhớ được gì, em vẫn là vợ của anh.”

Cô mất đi ký ức thì sao chứ? Vợ của anh là Cố Hề Hề, chỉ có thể là Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề lắc đầu: “Không, đừng như vậy. Tư Thần, hãy tôn trọng ý nguyện cuối cùng của em, em không muốn trở thành một người ngu ngốc ở bên cạnh anh, nếu vậy thà em sống mãi trong hồi ức của anh, để anh vĩnh viễn nhớ đến hình ảnh của em hiện tại. Cảm ơn anh đã luôn chăm sóc em, cảm ơn anh đã yêu em. Em thấy bản thân rất may mắn và hạnh phúc so với chị của mình, em không còn gì tiếc nuối nữa… à không, em cảm thấy rất tiếc nuối vì không thể nhìn thấy Ngự Hàm trưởng thành.”

Lúc này máy điện tâm đồ bên cạnh giường bệnh đột nhiên phát ra tiếng kêu rất to.

Các bác sĩ bước đến kiểm tra và nhìn nhau một chút, rồi nói: “Còn năm phút nữa sẽ thực hiện trợ sản, nếu chần chừ thì dược vật sẽ phát tác mạnh hơn nữa, khi đó việc giải phẫu sẽ khó khăn hơn, trí nhớ sẽ hoàn toàn bị đánh mất.”

Cố Hề Hề nghe thấy chỉ còn năm phút, cô đưa mắt nhìn tất cả mọi người, ánh mắt lưu luyến muốn lưu giữ những ký ức và hình ảnh sau cùng.

Doãn Tư Thần không ngừng gào lên tên của cô: “Hề Hề! Hề Hề, xin em, đừng quên anh! Không được quên anh!”

Cố Hề Hề rưng rưng nước mắt, gật đầu: “Em sẽ cố gắng.”

Bác sĩ bước đến kéo bức màn trước tấm kiếng thuỷ tinh lại, lập tức ngăn cách tầm mắt của hai người. Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần cứ trơ mắt nhìn gương mặt đối phương dần dần biến mất trong tầm mắt của mình.

Cánh cửa khép lại, chính là hai thế giới khác biệt.

Ngày gặp lại thì cô đã quên người đàn ông này là ai…

Nhóm nghiên cứu viên và bác sĩ cùng nhau sử dụng thuốc để thực hiện trợ sản. Tất cả đều tập trung cao độ theo dõi sự phát tác của dược vật bên trong cơ thể Cố Hề Hề.

Sau khi thuốc được tiêm vào thì vài phút sau Cố Hề Hề tức khắc cảm thấy bụng mình đau nhức, sự đau đớn khiến cô kêu lên từng tiếng thống khổ. Do dược tề này có tác dụng kí©ɧ ŧɧí©ɧ chuyển dạ bằng cách tạo co thắt ở ruột non và kích đại trực tràng nên tần suất những cơn đau tái hiện càng lúc càng dày đặc.

Từ lúc bắt đầu cho đến tận cuối cùng thì một giây đồng hồ Cố Hề Hề cũng không được nghỉ ngơi, tiếng kêu la thất thanh của cô vọng ra bên ngoài phòng cấp cứu.

Doãn Tư Thần dựa vào vách tường, yên lặng nghe thấy thanh âm đau đớn của Cố Hề Hề, bàn tay của anh run rẩy lấy ra một điếu thuốc lá, nhưng lại không thể hút được, cuối cùng lại bóp chặt và xé nát bao thuốc lá. Anh hít thật sâu một hơi rồi ném gói thuốc lá đi…

Anh là đàn ông, tuyệt đối không cho phép bản thân trở nên yếu đuối thương cảm.

Anh nhất định không buông tay!

Dù cho Cố Hề Hề thật sự quên đi tất cả, anh sẽ nghĩ cách để mang cô trở về…

Mỗi một người đứng chờ bên ngoài phòng cấp cứu đều mang tâm trạng lo âu.

Mỗi một người bên trong căn phòng đều tất bật không một phút thảnh thơi.

Cố Hề Hề cảm nhận được sinh mạng của mình đang thoi thóp dần…

Không, cô không thể chết được!

Trước khi chết cô phải thuận lợi sinh ra con trai…

Ngự Hàm, con của mẹ! Mẹ nhất định phải gặp được con!

Ngự Hàm, hãy tiếp sức cho mẹ, được không?

Ngự Hàm, Ngự Hàm, Ngự Hàm…

Sự chịu đựng của Cố Hề Hề đã tới cực hạn, liền hét thất thanh lên một tiếng, trong khoảnh khắc cô thấy bụng mình nhẹ bỗng, nghe thấy âm thanh kích động vang lên bên tai: “Sinh rồi, em bé đã sinh ra rồi!”

Các bác sĩ và y tá mau chóng rửa sạch thân thể Cố Hề Hề và đứa bé.

“Hệ thống gan bắt đầu suy kiệt.”

“Phổi bộ bắt đầu suy kiệt.”

“Hệ tiêu hoá bắt đầu suy kiệt.”

Giọng nói của các bác sĩ liên tục vang lên.

Cố Hề Hề đột nhiên cảm thấy rất lạnh, cực kỳ lạnh lẽo, tầm mắt cô trở nên mơ hồ.

Cô sắp chết sao…? Thật đáng tiếc, cô vẫn chưa thể nhìn mặt Ngự Hàm một lần!

Con trai, mẹ thật xin lỗi!

Viện trưởng viện nghiên cứu lập tức ra lệnh: “Chuẩn bị bí dược, chia làm bốn phần chuẩn bị đưa vào người bệnh nhân!”

“Viện trưởng, nếu đồng thời đưa cả bốn phần vào thì sẽ khiến cô ấy hôn mê!?” Một người khác lên tiếng.

“Cô ấy đã rất suy yếu rồi, nếu không làm kịp thời chỉ sợ cả bí dược của Vân gia cũng không thể cứu được cô ấy! Cơ thể cô ấy ngày càng xuất huyết với tốc độ cực nhanh, vượt quá tầm kiểm soát ban đầu. Tôi sẽ đếm ba hai một, cùng đưa bí dược vào!” Thanh âm của viện trưởng vang lên.

Cố Hề Hề nghiêng đầu gục qua một bên, vừa lúc nhìn thấy được y tá ôm đưa bé ra ngoài, cô yếu ớt muốn đưa tay lên với theo nhưng cả người không có một chút sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn… Đó chính là con trai của cô!

“Ngự Hàm, Tư Thần…!” Cùng với tiếng gọi này thì bốn phần dược tề đã được đưa vào cơ thể, thanh âm của cô trở thành tiếng nức nở.

Cố Hề Hề cảm giác đại não mình trở nên hỗn độn, các mảnh ký ức như bị vỡ tung!

Những hình ảnh trước mắt là gì? Vì cái gì mà vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ?

Ngự Hàm là ai? Cố Miểu là ai? Doãn Tư Thần… là ai?

Tôi… tôi là ai?

Cố Hề Hề rốt cuộc đã lâm vào hôn mê, ở khoảnh khắc trước thời điểm hoàn toàn ngất đi, cô vô thức kêu lên một cái tên: “Doãn Tư Thần!”

Một nghiên cứu viên chậm rãi lên tiếng: “Bây giờ bắt đầu cấy phần ký ức khuôn mẫu vào.”

Trong tiềm thức, Cố Hề Hề thấy thân thể cô trôi dạt ở một không gian lạ lẫm, nơi đó chỉ có một màu trắng xoá, chỉ có một mình cô.

Tôi là ai? Tôi đang đi đâu?

Edited by Airy

Beta by Airy