Cố Hề Hề tiễn Tưởng Dật Hải rời đi, sau đó cô quay lại bên cạnh Doãn lão phu nhân. Nhưng dường như trong trong sảnh bây giờ nhiều người hơn khi nãy, có một nhóm người lúc nãy không có mặt, trong đó có một người đàn ông trung niên.
Doãn lão phu nhân thấy Cố Hề Hề trở lại, lập tức nói: “Hề Hề, đây là chú hai và thím hai của con. Họ vừa trở về từ Na Uy, lần trước là chưa kịp về đại trạch.”
Doãn lão phu nhân rất tự nhiên giới thiệu thân phận của đôi vợ chồng trung niên này, Cố Hề Hề nhìn lướt qua thì không còn thấy mẹ chồng của cô ở đây nữa, phỏng chừng là vô tình rời khỏi hay là không muốn gặp hai người này?
Cố Hề Hề chậm rãi bước đến, lễ phép chào hỏi: “Con chào chú hai, thím hai. Thật ngại quá, vì thân thể con bất tiện nên giờ mới gặp hai người, mong chú thím không để ý!”
Ai sáng suốt đều biết những lời này của Cố Hề Hề là khách sáo, người bình thường sẽ đáp lại lịch sự, nhưng cặp vợ chồng này thì không như vậy.
Người phụ nữ kia nhìn Cố Hề Hề bằng ánh mắt khinh thường: “Không dám không dám, hiện tại thiếu phu nhân đây là đại công thần của Doãn gia, chúng tôi sao dám nói không với thiếu phu nhân?”
Lúc nãy thì Tưởng Huy Âm, giờ đến phiên thím hai này gây chuyện… Cố Hề Hề không biết năm nay là năm gì mà sao cô gặp quá nhiều chuyện nghẹn khuất đến vậy?
Tưởng Huy Âm thì còn có Tưởng Dật Hải đứng ra giải vây giúp cô, còn bà thím hai kiêu ngạo này buông lời trào phúng thì bà nội lại lờ đi như không thấy, không lẽ bà nội đang muốn mượn tay người khác để chỉnh cô? Gần đây quan hệ của cô và mẹ chồng khá tốt, cho nên đã khiến bà nội không vui?
Tâm tư Cố Hề Hề biến động nhanh chóng, ý niệm đó thoáng qua tích tắc trong suy nghĩ, cô từ tốn trả lời: “Một chữ công thần con đây không dám nhận, vì Doãn gia khai chi tán nghiệp là bổn phận của người làm dâu.”
“Hừ, biết vậy thì tốt!” Giọng nói thím hai vẫn chua chát.
Đứng bên cạnh bà ta là chú hai, một người đàn ông xấp xỉ năm mươi tuổi, dáng người tầm thước, có thể nhận ra được đối phương là người sống trong nhung lụa và hưởng thụ vinh hoa.
Chú hai liền mở miệng nói với Cố Hề Hề: “Cháu dâu, nghe nói con đang chọn lựa thủ tịch trợ lý cho con trai? Có cần chú đây giới thiệu cho vài ứng viên không? Đều là người một nhà, không cần khách khí.”
Đáy lòng Cố Hề Hề đang lên tiếng mắng, cô sao dám phiền toái cơ chứ? Ở đó còn bảo đừng nói lời khách khí, nếu không khách khí thì chẳng biết sau này con trai của cô sẽ gặp phải tai ương gì!
Cố Hề Hề cười hiền lành, đáp: “Chuyện này đã có Tư Thần và mẹ con lo toan, con cũng không biết gì nhiều cho lắm.”
Hừ, giờ tôi đem hết mọi việc cho Doãn Tư Thần quyết định, ông có bản lĩnh thì đi hỏi anh ấy đi!
Quả nhiên chú hai không nói gì nữa, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Cố Hề Hề một cái. Lúc này bên cạnh ông ta có một cô gái, bộ dáng kiêu căng ngạo mạn bước tới, vẻ mặt hơi miễn cưỡng lên tiếng chào hỏi: “Chào chị dâu.”
Cố Hề Hề nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Hề Hề, đây là em họ con, con bé năm nay hai mươi mốt tuổi.” Doãn lão phu nhân tiếp tục giới thiệu.
“Thì ra là em họ, quả là xinh đẹp đáng yêu.” Cố Hề Hề lịch sự xã giao, cô dĩ nhiên nhận ra cả gia đình chú hai đều không thích cô. Ha hả, thật ra cô cũng không cần họ phải lịch thiệp với mình làm gì.
Cố Hề Hề quay sang nói với Doãn lão phu nhân: “Bà nội, con vừa mới xuống xe đã đến đây ngay, hành lý còn chưa sắp xếp, con phải đi xem người hầu trong nhà an bài thế nào đã. Tư Thần có thói quen ở sạch, nhiều đồ vật anh ấy chỉ muốn do chính tay con bố trí mới chịu.”
Doãn lão phu nhân gật gật đầu, ra hiệu cho cô có thể đi.
Đột nhiên cô gái kiêu căng kia tiến đến ôm lấy cánh tay Cố Hề Hề, nói: “Chị dâu để em đi với chị nhé! Đúng lúc ba mẹ em có chuyện muốn nói bà, em ở đây chỉ làm phiền mọi người thôi.”
Cố Hề Hề nhìn thoáng qua Doãn lão phu nhân, nhưng trông bà không có vẻ gì là cự tuyệt? Xem ra thái độ của bà đối với người nhà của chú hai đúng là không tệ…
Một suy nghĩ loé lên trong đầu Cố Hề Hề, chẳng lẽ năm đó Doãn Tư Thần ra tay tàn nhẫn với những người khác nhưng lại buông tha chú hai này, là bởi vì Doãn lão phu nhân?
Cố Hề Hề đã đoán không sai!
Năm đó Doãn Tư Thần hạ đòn chí mạng đưa hai người chú họ vào bệnh viện tâm thần, duy nhất lại buông tha cho chú hai, bởi vì vợ của ông ta, tức là thím hai là người nhà mẹ đẻ của Doãn lão phu nhân!
Cố Hề Hề không muốn dính dáng gì đến người nhà chú hai này, liền khéo léo từ chối: “Em họ thỉnh thoảng mới có dịp đến đây, chi bằng đi xem náo nhiệt xung quanh một chút, chuyện dọn dẹp thu xếp hành lý rất rườm rà, nếu để em đến đây chơi mà phải mệt nhọc thì chị sẽ bị oán trách mất!”
Lời nói này của Cố Hề Hề rất uyển chuyển, đồng thời đã tỏ rõ thái độ và lập trường.
Nào ngờ đối phương nghe xong, lập tức chỉ tay vào mặt Cố Hề Hề mà mắng: “Thật không biết xấu hổ! Chị nghĩ rằng mình là Doãn gia đại thiếu phu nhân thật ư? Cái nhà này không tới phiên chị lên tiếng! Quyền định đoạt Doãn gia là của bà nội! Không tới lượt chị làm chủ đâu!”
Rốt cuộc thì Cố Hề Hề đã biết tại sao Doãn phu nhân không ở đây!
Cô gái này đúng là… đầu óc không bình thường! Đã đến nhà người khác làm khách, thế nhưng có thể nói gia chủ như vậy?! Nếu không phải đại não có vấn đề thì là gì?
Còn vợ chồng chú hai và thím hai lúc này đang làm biểu tình như không hay biết gì? Doãn lão phu nhân có hơi biến sắc, nhưng không có động thái giúp Cố Hề Hề giải vây.
Trong lòng Cố Hề Hề ít nhiều đã hiểu ra, Doãn lão phu nhân đây là đang muốn chỉnh cô, xem ra thời gian qua quan hệ của cô và mẹ chồng trở nên hoà hợp đã khiến bà không được vui. Nếu cẩn thận suy nghĩ thì hoàn toàn có thể hiểu được, tuy Doãn phu nhân là con dâu của Doãn lão phu nhân, nhưng lại chính là kẻ đầu sỏ gây tội khiến con trai ruột của bà mất tích không rõ sống chết.
Doãn lão phu nhân vì nể mặt Tưởng gia, nên không trừng phạt Doãn phu nhân, nhưng nói bà phải đi thương yêu người đã hại con trai của mình, tuyệt đối là chuyện không thể! Nếu cô và Doãn phu nhân vẫn luôn đối địch, dĩ nhiên Doãn lão phu nhân sẽ đứng về phía cô.
Nhưng cô lại nhẫn nhịn, đối xử với Doãn phu nhân tẫn hiếu, giúp quan hệ mẹ chồng nàng dâu trở nên hoà hảo, vì vậy đã khiến Doãn lão phu nhân không hài lòng.
Bà đã nhân cơ hội này mượn tay thân quyến để ra oai phủ đầu! Chính là muốn cảnh cáo cô một điều, rốt cuộc bà mới là chủ nhân của Doãn gia!
Cố Hề Hề nhận thức rõ mấu chốt của tình huống hiện tại, ngược lại vì vậy cô càng không thể lùi bước.
Đôi mắt Cố Hề Hề trở nên sắc bén, nhìn đối phương: “Tôi có phải Doãn gia đại thiếu phu nhân hay không, dường như không tới phiên cô quyết định thì phải? Cô có cần xem qua giấy hôn thú của tôi và Doãn Tư Thần không? Muốn người khác tôn trọng mình thì chính bản thân nên tự trọng trước, tuỳ tiện xúc phạm người khác chỉ khiến chính cô bị xấu mặt. Hôm nay là ngày giao thừa, tôi tạm thời không so đo, tổ huấn của Doãn gia đã dạy chị dâu như mẹ, nếu thím hai không thể quản giáo được cô thì tôi sẽ không ngại thay thím hai dạy dỗ đứa em họ chưa hiểu chuyện.”
Cố Hề Hề tiến lên một bước, tiếp tục nói: “Bà nội thấy con nói vậy có đúng không ạ?”
Cô trực tiếp đem mâu thuẫn này đặt lên người Doãn lão phu nhân. Bà nhẹ nhàng đằng hắng một tiếng: “Tuyết Mạt, con không được hỗn với chị dâu.”
Doãn Tuyết Mạt hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không cam lòng.
Cố Hề Hề lãnh ngạnh nhìn thoáng qua Doãn lão phu nhân, không nói gì nữa. Nếu bà đang muốn ỷ đông tạo bè phái mà uỷ khuất cô, vậy thì cô không cần phải ở đây tự làm mình mất mặt.
“Nếu bà nội không còn dặn dò gì khác, Hề Hề xin phép cáo lui.” Cố Hề Hề nói xong, liền xoay người chậm rãi rời khỏi.
Nhìn bóng dáng Cố Hề Hề bỏ đi, Doãn Tuyết Mạt tức tối nói: “Bà nội, sao chị ta có thể nói con như vậy chứ!?”
Doãn lão phu nhân đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay của Doãn Tuyết Mạt, ánh mắt bà hơi lập loè, khiến người khác khó đoán được tâm tư của bà.
Thím hai khó chịu ra mặt: “Đúng vậy đó, dì à, dì xem con bé đó nói cái gì? Còn muốn thay con giáo huấn Tuyết Mạt? Thật quá đáng!”
Thím hai là con gái của chị gái Doãn lão phu nhân, vì vậy xem như quan hệ của gia đình này với Doãn lão phu nhân là thân càng thêm thân.
Doãn lão phu nhân ho khan một tiếng, thanh âm trầm thấp đi hẳn: “Được rồi, nó dù sao cũng là vợ của Tư Thần. Vừa rồi Tuyết Mạt quả thật đã quá phận một chút.”
Chỉ là quá phận sao? Doãn lão phu nhân đây là quá thiên vị rồi?
Doãn Tuyết Mạt nhìn theo bóng dáng của Cố Hề Hề, không rõ trong đầu cô ta suy nghĩ điều gì, nhưng đáy mắt lộ lên vẻ khinh khi.
Cố Hề Hề ra khỏi phòng, sắc mặt âm trầm, cô quay đầu hỏi Tiểu Vương: “Gia đình của chú hai thím hai rốt cuộc là dựa vào cái gì mà lại dám khi dễ chị như vậy?”
Tiểu Vương lập tức trả lời: “Thiếu phu nhân, chuyện này chỉ tại em quên nhắc nhở chị trước! Người mà vừa rồi chị gọi là chú hai là người của dòng thứ Doãn gia, trưởng bối của ông ấy là cùng trang lứa với ông cố của tổng giám đốc. Nói rõ hơn thì ông cố của tổng giám đốc và ông cố của Doãn Tuyến Mạt là anh em ruột, tổng giám đốc chính là thế hệ thứ tư. Hơn nữa, mẹ của Doãn Tuyết Mạt là cháu bên dòng ngoại của lão phu nhân, bà ấy gọi lão phu nhân là dì. Chính vì mối quan hệ như vậy nên Doãn Tuyết Mạt mới tự cho mình là đại tiểu thư Doãn gia. Cũng do lão gia và phu nhân trước đây chỉ có một mình thiếu gia thôi, mà không có con gái. Cho nên lão phu nhân rất yêu thương và cưng chiều Doãn Tuyết Mạt.”
Cố Hề Hề gật gật đầu, thì ra là thế.
“Thiếu phu nhân, tổng giám đốc đã nói bất luận là ai, chỉ cần dám khi dễ chị thì chị cứ việc đáp trả, những chuyện còn lại không cần lo đến.” Tiểu Vương nhịn không được nói tiếp: “Cái cô Doãn Tuyết Mạt này không yên phận ở Na Uy, mà lại trở về đây để làm gì nữa không biết?”
Cố Hề Hề cười cười: “Đương nhiên là không yên phận ở Na Uy được rồi. Doãn Tư Dược đã đến chi nhánh Đằng Hạo, chính là địa bàn của chú hai. Trước khi ông ấy biết rõ Doãn Tư Dược là bạn hay là địch thì nhất định không ngồi yên.”
Tiểu Vương gật đầu hiểu rõ, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Doãn Tư Thần đã tới, đi bên cạnh anh là vài trợ lý. Cô tức khắc reo lên: “Hay quá, tổng giám đốc đã tới! Vậy thì Doãn Tuyết Mạt kia coi như tiêu rồi!”
Cố Hề Hề quay sang nhìn, đúng lúc nhìn thấy Doãn Tư Thần cởϊ áσ khoác ngoài đưa cho Tiểu A.
Cô chưa kịp mở lời thì Doãn Tư Thần đã cau mày, vẻ mặt bất mãn nói: “Anh để Tiêu Hằng ở bên cạnh em, chính là muốn em không phải chịu bất kỳ uỷ khuất nào. Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, vì sao không để Tiêu Hằng đi xử lý?”
Cố Hề Hề tức thì cứng họng, nói: “Cũng không có việc gì lớn cả.”
“Với anh mà nói, để em bị người khác khi dễ chính là chuyện lớn.” Dung nhan tà mị của Doãn Tư Thần toả khí phách, mang theo sự tức giận: “Em yên tâm, để xem hôm nay anh đòi lại công bằng cho em như thế nào! Tưởng Huy Âm nếu đã bị cấm túc ở Tưởng gia thì sẽ tính sổ với cô ta sau. Còn Doãn Tuyết Mạt dám khinh thường em, thật đúng là chán sống!”
Edited by Airy
Beta by Airy