Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 240: Kế sách rút củi đáy nồi

Cố Hề Hề ngẩn ra.

Doãn gia còn có nhị thiếu gia? Doãn gia không phải chỉ có Doãn Tư Thần là người cháu độc tôn – người thừa kế duy nhất hay sao?

Từ khi nào lại xuất hiện một Doãn nhị thiếu gia?

Cố Hề Hề tuy cảm thấy nghi hoặc nhưng miệng vẫn đáp ứng trả lời: “Vâng thưa bà nội, con sẽ về! Con về nước xong sẽ trực tiếp về nhà ngay.”

Doãn lão phu nhân rất hài lòng với biểu hiện này của Cố Hề Hề.

Trừ bỏ vài vấn đề phiền phức về gia cảnh xuất thân, đối với cô cháu dâu này bà rất vừa lòng. Cho nên bà không hề ngần ngại giúp đỡ để giữ mối quan hệ tốt đẹp giữa bà và cháu trai của mình.

“Tốt rồi, đến lúc đó trong nhà sẽ có rất nhiều người, con cùng Tư Thần thương lượng trước một chút, ngàn vạn lần đừng để điều gì thất lễ.” Doãn lão phu nhân nói: “Số đo của con trong nhà đều có, quần áo giày dép trang sức gì đó cứ để người hầu trong nhà lo trước là được, con không cần phải bận tâm. Hiện tại con đang mang thai, chỉ cần giữ tâm trạng vui vẻ thoải mái là được. A đúng rồi, văn kiện đã được chuẩn bị, hai ngày nữa sẽ gửi đến cho con, con chỉ cần ký tên thôi!”

“Bà nội, văn kiện gì ạ?” Cố Hề Hề mờ mịt hỏi.

“Bà chẳng phải đã đáp ứng cho con lễ vật ăn hỏi sao, cũng đến lúc nên đưa cho con rồi. Con ở bên ngoài mang thêm chút tiền thì mới tốt! Đứa bé trong bụng con lại là một bé trai, nên bà sẽ khen thưởng thêm cho con 5% cổ phần, xem như là bà cấp cho chắt trai lễ vật gặp mặt!” Doãn lão phu nhân trả lời.

Cố Hề Hề càng nghe càng ngu ngơ.

Chuyện này là như thế nào? Mới có mấy ngày sao có cảm giác mọi chuyện đều đổi thay hết thế này?

Từ từ, bà nội vừa nói gì? 5% cổ phần?

Trời ơi, 5%!

Tập đoàn Doãn thị có bao nhiêu tiền thì Cố Hề Hề hoàn toàn không biết, nhưng Tiểu A từng nói qua với cô, cả đời này cô chỉ cần suy nghĩ xem nên tiêu tiền như thế nào là đủ rồi!

5% này có ý nghĩa gì đây?

Chẳng phải ý là cô có thể tiến vào hội đồng quản trị hay sao? Nhưng sao đột nhiên Doãn gia lại hào phóng như thế?

Cố Hề Hề dập điện thoại xong vẫn không thể hiểu được… Chẳng lẽ ẩn tình việc này lại có sự nhúng tay của Doãn Tư Thần?

Không nghĩ được, không nghĩ được nữa!

Tốc độ của Doãn lão phu nhân cực kỳ nhanh chóng, có lẽ cũng là vì để cho Doãn Tư Thần thấy được thành ý của bà. Một phi cơ riêng trực tiếp bay thẳng trong đêm từ Doãn gia đến du thuyền xa xôi, trợ lý thân cận của Doãn lão phu nhân đích thân mang theo văn kiện để Cố Hề Hề ký tên.

Lúc Cố Hề Hề đặt bút ký tên trên tờ văn kiện đáng giá ngàn vàng, đầu óc hãy còn lơ mơ.

Cô đột nhiên… có tiền? Còn là rất rất nhiều tiền?

Cảm giác thật là ảo diệu …

Trợ lý của Doãn lão phu nhân mỉm cười nói: “Thiếu phu nhân, không nên đi chơi lâu quá, lão phu nhân rất nhớ thương cô.”

“Vâng, nhờ chuyển lời với bà nội, hai ngày nữa tôi sẽ về nhà.” Cố Hề Hề lập tức cười trả lời: “Thật làm phiền người, phải vất vả đi xa như vậy.”

“Không có gì. Là dặn dò của lão phu nhân, tôi chỉ làm theo phận sự. Thiếu phu nhân, tôi xin phép trở về. Văn kiện của cô đã chính thức có hiệu lực, điều này đồng nghĩa với việc cô chính là thành viên trong hội đồng quản trị của tập đoàn Doãn thị. Xin cáo từ!”

Trợ lý gật đầu rồi cáo biệt với Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề nhìn chiếc phi cơ từ từ biến mất trong màn đêm trên biển rộng mênh mông, rất lâu sau đó cô vẫn chưa phản ứng được chuyện vừa xảy ra.

“Hề Hề, đây là có chuyện gì?” Mộc Nhược Na lúc này vô cùng khϊếp sợ: “Cậu sao đột nhiên lại trở thành thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Doãn thị? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi cũng không biết…” Vẻ mặt Cố Hề Hề mờ mịt: “Bà nội gọi điện thoại đến nói đó là khen thưởng, sau đó liền đưa cho tôi. Nhược Na, 5% cổ phần là bao nhiêu tiền?”

Mộc Nhược Na thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất: “Cậu nói cái gì? Doãn chủ tịch cho cậu 5% cổ phần?”

Cố Hề Hề ngây ngốc gật đầu: “Đúng! Làm sao vậy?”

“Ha ha ha ha ha ha, Hề Hề, chúc mừng cậu!” Mộc Nhược Na hào hứng khoác vai Cố Hề Hề, cô so với Cố Hề Hề trông còn hưng phấn hơn: “Từ nay về sau không còn ai dám trắng trợn khi dễ cậu nữa!”

Hả, đây là có ý gì?

Mặc Tử Huyên đứng bên cạnh, gương mặt không biểu lộ gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Nhược Na nói không sai, từ giờ sẽ không ai dám coi thường cậu nữa. Cậu có biết 5% cổ phần có ý nghĩa gì không? Dù Doãn Tư Thần nắm trong tay đa số cổ phần thì cũng chỉ là 55%. Doãn gia còn có 10% cổ phần được để dưới dạng các cổ phiếu vô danh, Doãn lão phu nhân nắm giữ thêm 10%, còn lại đều phân chia cho các cổ đông.”

Cố Hề Hề vẫn ngơ ngác: “Không hiểu, cậu nói rõ hơn chút đi?”

“Nói thẳng, là Cố Hề Hề, chỉ trong một đêm, cậu đã có giá trị đến hơn trăm trăm triệu!” Mộc Nhược Na duỗi tay vỗ vai Cố Hề Hề.

Hơn… hơn trăm trăm triệu!

Cố Hề Hề cảm thấy cả người mình như hỏng rồi, cô nhất định là đang nằm mơ!

“Vậy Doãn Tư Thần… có bao nhiêu tiền?” Cố Hề Hề đột nhiên nhớ tới thắc mắc nan giải này.

“Vấn đề này, tôi cũng không biết nên trả lời thế nào.” Mộc Nhược Na lắc đầu nói.

“Tôi có thể trả lời.” Thanh âm của Thượng Kha từ xa đã vang lên.

Cố Hề Hề nhìn qua thấy vẻ mặt Thượng Kha thần sắc cực kỳ phức tạp.

“Không ngờ Doãn Tư Thần vì cô lại có thể đi đến bước này! Cố Hề Hề, cô nói rất đúng, tôi quả thật không bằng cậu ta! Tôi căn bản không hiểu thế nào là tình yêu.” Ánh mắt Thượng Kha bình tĩnh dừng lại trên người Mộc Nhược Na, lại quay sang nói với Cố Hề Hề: “Tập đoàn Doãn thị sở hữu khối tài sản trong nước phỏng chừng khoảng hai vạn trăm triệu, còn chưa tính tài sản ở vùng Trung Đông, Châu Phi và sản nghiệp tại Châu Âu. Khối tài sản đó hoàn toàn không thể ước tính được. Gần đây tập đoàn Doãn thị mở rộng quy mô toàn cầu, thành lập rất nhiều chi nhánh xuyên lục địa. Cho nên 5% cổ phần trong tay cô có giá trị tuyệt đối hơn một ngàn trăm triệu chứ không phải chỉ là hơn trăm trăm triệu!”

Cố Hề Hề muốn hít thở cũng không thông nữa rồi…

Muốn chết mà, như thế nào lại cho cô nhiều tiền như vậy?

“Chúc mừng cô, Cố Hề Hề.” Thượng Kha cười khổ một tiếng: “Tịch Vi không còn là đối thủ của cô nữa. Cô đã thắng!”

Hả? Lời này là có ý gì?

Mộc Nhược Na lại duỗi tay vỗ vai Cố Hề Hề: “Có 5% cổ phần này, cậu chính là một thành viên trong hội đồng quản trị, Doãn phu nhân hiển nhiên sẽ không để cậu trở thành đối thủ của bà ấy, cho dù bà ấy thích Nhiễm Tịch Vi thì cũng phải lấy đại cuộc làm trọng. Nói cách khác, bây giờ cậu đã có bùa hộ thân, bà ấy sẽ không dám làm khó cậu nữa! Chuyện này Doãn Tư Thần làm quá xuất sắc, đây chính là tác phong của anh ta! Hoặc là không ra tay, nếu ra tay chính là tàn nhẫn đến cùng cực.”

Cố Hề Hề hoang mang, cô không hiểu chuyện này liên quan gì đến Doãn Tư Thần.

Đáy mắt Mặc Tử Huyên hiện lên một tia tiếc nuối.

Không ngờ Doãn Tư Thần lại ra tay nhanh như vậy, chỉ mấy ngày đã thành công giở trò rút củi đáy nồi với Doãn phu nhân, khiến bà phải cam chịu tạm từ bỏ việc đối đầu với Cố Hề Hề. Khó trách anh của cô luôn nói người đàn ông này tuyệt đối không thể khinh thường!

“Hề Hề, cậu vẫn chưa hiểu sự quan trọng của vị trí thành viên hội đồng quản trị sao? Mà thôi không sao, tương lai cậu sẽ biết. Nhưng đây thật sự là chuyện tốt, sau này sẽ không còn ai dám làm khó cậu nữa!” Mặc Tử Huyên nhàn nhạt cười, từ đáy lòng cũng vì Cố Hề Hề mà cao hứng: “Doãn phu nhân sẽ không chia rẽ hai người, thậm chí còn ra sức ngăn không để hai người ly hôn! Nhiễm Tịch Vi không còn là uy hϊếp của cậu nữa, cho dù tôi không muốn thì cũng phải nể phục mưu sách của Doãn Tư Thần. Thế mà lại có thể làm Doãn chủ tịch nhúng tay vào việc này, còn khiến Doãn chủ tịch cam tâm tình nguyện chủ động nhượng cổ phần cho cậu, loại thủ đoạn này, tôi tự nhủ là theo không kịp!”

Cố Hề Hề rốt cuộc cũng hiểu: “Đây… tất cả đều… do Doãn Tư Thần làm?”

“Nếu không thì là ai?” Khó có dịp cả ba người cùng ăn ý mà trả lời câu hỏi này của Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề vô cùng ngạc nhiên.

Doãn Tư Thần, anh rốt cuộc vì chuyện này mà đã trả giá cái gì? Hẳn là đã ra một cái giá rất lớn…

Doãn Tư Thần, anh rốt cuộc muốn em đối xử với anh như thế nào đây…

Thượng Kha thành khẩn nói với Mộc Nhược Na: “Chúng ta có thể nghiêm túc nói chuyện một lần không? Tôi đã biết tôi sai ở chỗ nào, em trước hết có thể nghe tôi nhận sai rồi mới tiến hành tuyên án được không?”

Mộc Nhược Na nghẹn lời nhìn Thượng Kha.

Cố Hề Hề cười cười, duỗi tay lôi kéo Mặc Tử Huyên: “Tử Huyên, chúng ta đi nghiên cứu bài thi ngày mai đi. Tôi muốn xem lại thực đơn một chút, thực hành lần nữa xem sao.”

“Được.” Mặc Tử Huyên nhẹ nhàng đáp lại, cùng Cố Hề Hề rời đi.

Hai người cùng nhau rời khỏi, để lại không gian riêng tư cho Mộc Nhược Na và Thượng Kha nói chuyện.

“Hề Hề, bây giờ cậu tính thế nào?” Mặc Tử Huyên hỏi.

“Tôi cũng không biết.” Cố Hề Hề rũ mắt trả lời: “Tới đâu tính tới đó, trong đầu tôi bây giờ vẫn còn rất rối loạn. Tôi cảm thấy những điều này như là nằm mơ vậy! Cậu xem, ngày hôm qua tôi còn cùng Nhiễm Tịch Vi giương cung bạt kiếm đánh một trận, đến buổi tối hôm nay lại được tin rằng cô ta đã mất đi tư cách cạnh tranh với tôi. Thay đổi này quả thật quá nhanh, tôi còn chưa thích ứng kịp.”

“Đúng vậy, thay đổi quá nhanh.” Mặc Tử Huyên than nhẹ một tiếng, cô nỗ lực nhiều như vậy lại không ngờ Doãn Tư Thần sẽ trực tiếp rút củi đáy nồi.

Doãn Tư Thần, xem như anh lợi hại!

Tin tức Cố Hề Hề có được 5% cổ phần từ Doãn lão phu nhân dường như trong nháy mắt trở thành một trận cuồng phong. Doãn phu nhân nghe tin đột nhiên tỉnh ngộ!

Đây là mẹ chồng bà – Doãn lão phu nhân đang dùng Cố Hề Hề để chỉnh bà.

“Bà ấy làm sao dám…” Doãn phu nhân tức giận vung tay hất hết đồ vật trên bàn rơi xuống đất.

Từ nay về sau, bà không những không thể chia cắt Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần, mà còn phải sống chết ngăn cản không cho hai người họ ly hôn!

Bởi vì chuyện bà không chịu đựng được nhất chính là có người ngoài lấy đi gia sản của Doãn thị. Tất cả chỉ có thể thuộc về con trai của bà, người ngoài đừng mơ mà có được!

Không thể ép buộc Cố Hề Hề cùng Doãn Tư Thần ly hôn, vậy Nhiễm Tịch Vi nên làm thế nào bây giờ? Doãn phu nhân tức khắc cảm thấy trong lòng uất nghẹn đến phát hoả.

Ở đại trạch Doãn gia, Doãn lão phu nhân thong thả ung dung uống trà, thấy trợ lý đã trở lại, tức khắc ngước mắt hỏi: “Thủ tục đều đã xong chưa?”

“Đã xong thưa lão phu nhân.” Trợ lý cười khẽ: “Vẻ mặt mờ mịt của thiếu phu nhân quả nhiên rất thú vị!”

Doãn lão phu nhân than nhẹ một tiếng: “Đứa cháu này của ta quả là giống lão già kia, tâm tư thằng bé rất thâm trầm, đến cả bà nội của nó mà nó cũng dám tính kế. Nhưng chẳng phải đây là kết quả mà chúng ta muốn nhìn thấy sao?”

“Vâng, lão phu nhân anh minh.” Trợ lý trả lời.

“Có gì là anh minh? Ta chẳng qua nghĩ nếu cô ta không thích Cố Hề Hề như vậy, ta đây liền đem Cố Hề Hề đặt trước mặt cô ta. Ta chính là muốn cô ta phải hiểu rõ, ở Doãn gia này, còn không đến phiên cô ta làm chủ!” Doãn lão phu nhân uy nghiêm nói.

(*) Rút củi đáy nồi (Phú Để Trừu Tân): kế thứ 19 trong 36 sách lược quân sự của Trung Quốc cổ đại. Sách Ngụy Thư viết “Trừu tân chỉ phất, tiễn thảo trừ căn”, nghĩa là để nước khỏi sôi, rút củi; để cỏ không mọc, diệt rễ.

Câu chuyện xuất xứ: Tương truyền ở núi Vọng Nam, một đạo sĩ luyện được thứ linh đan giúp trường sinh bất lão, cải tử hoàn sinh. Linh đan phải đun trong 9 năm liên tục không kể ngày đêm. Nước luyện linh đan phải lấy trên núi Thiên Sơn, lửa phải đốt bằng ba thân Mộc Thiên Hoa ngàn năm.

Đến năm thứ 9, vị đạo sĩ cho vị thuốc cuối cùng vào nồi luyện đan. Dặn đồ đệ không được để trào một giọt nước nào ra khỏi nồi. Rồi ông lên núi hái thuốc. Đêm ấy lò luyện đan vẫn cháy bừng bừng. Càng về khuya, gió càng lớn. Cửa phòng luyện đan bị cơn gió mạnh bật tung thổi vào trong lò khiến lò bùng lên, nước trong nồi chực tràn ra. Đám đồ đệ vội vàng xách thùng nước xối vào miệng lò. Nhưng lửa quá mạnh, nước xối vào đều bị nuốt trọn. Nước trong nồi kêu réo đòi trào ra ngoài. Thành quả 9 năm có nguy cơ tan thành mây khói.

Đúng lúc đó, một môn sinh nhanh trí lao đến bên lò lửa, vội lấy chiếc bồ cào đẩy một thân cây Mộc Thiên Hoa đang cháy ra khỏi lò. Bị lấy đi một phần sức mạnh, lửa trong lò không còn hung hãn. Ngay lập tức, lò luyện đan giảm sôi, nước trong nồi im tiếng, không tràn ra ngoài nữa. Linh đan đã được cứu. Ông đạo sĩ trở về vui mừng thấy linh đan đã luyện xong. Người đồ đệ ấy được ghi công, sau này được đạo sĩ chân truyền các quyền phép của mình.

Cốt lõi kế sách: Đứng trước thế lực mạnh có ưu thế hơn, nếu đối đầu tất sẽ chuốc hậu quả. Trước hết cần bình tĩnh làm giảm khí thế và suy yếu sức mạnh của đối thủ.

Edited by Thanh Bông

Beta by Airy