Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 221: Nhân vật nguy hiểm nhất Doãn gia

Chuỗi tràng hạt trong tay Vân lão phu nhân đột nhiên đứt đoạn, các hạt châu rơi rụng trên mặt đây, từng tiếng động va chạm lanh lảnh trên sàn nhà lại là một tiếng nện vào lòng người.

Một hạt châu lăn đến dưới chân Doãn Tư Thần, anh duỗi tay nhặt lên nhưng không giao lại cho Vân lão phu nhân, tiếp tục chậm rãi nói: “Bất quá thì bà nội yên tâm, tôi đã giúp người giải quyết hậu quả thì tuyệt nhiên không ai có thể biết nguyên nhân thật sự cái chết của Cố Gia Cường. Đây xem như là lễ vật gặp mặt mà cháu rể dành cho bà, mong bà nội vui lòng nhận.”

Doãn Tư Thần bắn ngón tay, hạt châu trong tay anh được búng rơi chuẩn xác vào khay mà người hầu gái đang cầm.

“Nói thật tôi cũng không ưa người của Cố gia nhưng trước giờ vẫn ẩn nhẫn không ra tay, như vậy không phải là tác phong của tôi. Tôi không đυ.ng vào Cố gia, không phải không thể, mà là không muốn.” Doãn Tư Thần nói xong liền chậm rãi đứng lên, nhận áo khoác từ trong tay Tiểu A, vẻ mặt tươi cười thanh đạm, nhưng lời tiếp theo lại hung hăng đập vào lòng Vân lão phu nhân: “Ai dám đυ.ng vào Cố Hề Hề, tôi sẽ muốn mạng của người đó. Cả Vân gia cũng không ngoại lệ. Bà nội, tôi còn có việc, xin phép cáo từ! Trợ lý của tôi sẽ để lại thông tin liên hệ khi người cần, tôi lúc nào cũng chờ tin tốt của người. Gặp lại sau!”

Nói xong câu đó, Doãn Tư Thần liền xoay người rời đi.

Để lại một không gian như vừa bị cơn cuồng phong quét qua.

Vân lão phu nhân đợi Doãn Tư Thần rời khỏi được vào phút, sau đó mới nhẹ nhàng đứng lên, để trợ lý dìu bà được vài bước, bà bỗng nhiên dừng lại, lầm bầm: “Vẫn luôn nghe nói người thừa kế của Doãn gia là một kẻ khó lường, hôm nay mới biết đúng thật là vậy, mà không, cậu ta chính là nhân vật nguy hiểm nhất Doãn gia! Những chuyện tôi sắp đặt đến cả Mặc Tử Hân cũng không đoán được, vậy mà cậu ta không những biết, lại còn chủ động giúp tôi giải quyết hậu quả. Doãn Tư Thần… quả nhiên là người không thể coi thường!”

“Lão phu nhân, vậy Doãn Tư Thần này so với Mặc Tử Hân, ai lợi hại hơn?” Trợ lý không nhịn được liền mở miệng hỏi.

Vân lão phu nhân ngẩn ngơ, trả lời: “Trên đời này có thể dùng khí thế trấn áp bà lão này, cậu ta là người thứ hai.”

Trợ lý nghe xong lời này thì không hé răng nói gì nữa.

Đúng vậy, vừa rồi vào một khắc Doãn Tư Thần tiến đến đây, khí thế hùng cường của anh đã trấn trụ tất cả mọi người, ngay cả Vân lão phu nhân cũng không tránh khỏi.

“Cậu ta quá thông minh. Tôi đột nhiên hiểu ra quẻ bói tinh tượng hai mươi ba năm trước, thì ra không phải nói Hề Hề, mà chính là Doãn Tư Thần!” Gương mặt Vân lão phu nhân phảng phất như vừa tỉnh ngộ, lẩm bẩm tự nói một mình: “Mệnh số của Vân gia, chỉ sợ ngay cả tôi cũng không thể biết trước…”



Cố Hề Hề ngủ một giấc ngon lành, khi tỉnh dậy thì trời đã chạng vạng, cô ra khỏi phòng với gương mặt ngái ngủ, liền nhìn thấy mọi người đang bận rộn ở trong bếp.

“Đã đánh thức cậu rồi sao?” Mộc Nhược Na bưng một dĩa thịt hấp dẫn từ bếp đi ra: “Mau đi rửa tay rửa mặt, chuẩn bị ăn cơm nào.”

“A? Được.” Cố Hề Hề vẫn còn trong trạng thái mộng du, cô đi hai bước rồi mới từ từ hồi phục tinh thần: “Sao mọi người lại có vẻ hào hứng như vậy?”

Mặc Tử Huyên lúc này từ trong bếp mang ra một dĩa mầm cây hương thung (*): “Vừa rồi thấy cậu ngủ ngon như vậy nên không đánh thức cậu. Chú Mạch Luân nói công ty của chú ấy tổ chức một bữa tiệc trên du thuyền, có thể dẫn theo người nhà.”

(*) Một loại cây mọc mầm, có giá trị dinh dưỡng cao, mầm của cây này khá giòn và mềm.

Tiệc trên du thuyền…

Cố Hề Hề mơ hồ nhìn: “Dù là mang theo người nhà, thì hai người sao lại cao hứng đến vậy? Đâu phải hai người chưa từng dự những bữa tiệc sang trọng? Tiệc du thuyền dự cũng sẽ không ít? Lại vui đến mức vậy sao?”

“No no no!” Hai cô gái đồng thanh nói: “Vậy là không hiểu rồi! Những buổi tiệc trước đây chỉ đơn giản là sâm panh, rượu ngon, mỹ nữ soái ca, nhưng bữa tiệc lần này chính là bữa tiệc quy tụ các món ăn hảo hạng khắp nơi trên thế giới! Nghe nói đội ngũ toàn là các đầu bếp cao cấp mời đến từ Pháp, Ý, Anh quốc, Đức, Áo, Na-uy, Mexico, Hy Lạp, Ấn Độ và cả Nhật Bản, Hàn Quốc! Lần này không có mỹ nữ, mà chỉ có mỹ thực!”

“Cậu không có nghe lầm đâu! Là một bữa tiệc mỹ thực trên du thuyền đó! Chỉ cần nghĩ đến việc có thể thưởng thức hết tất cả món ngon trên thế giới ngay cùng một nơi, đúng là làm người ta khó kiềm chế!” Mộc Nhược Na vui vẻ nhảy cẫng lên, vỗ tay ăn ý với Mặc Tử Huyên: “Chúng ta dù có thường xuyên lui tới các bữa tiệc sang trọng hay nhà hàng cao cấp, cũng chỉ mỗi lần dùng một món ăn đặc trưng. Nhưng lần này sẽ được ăn hơn cả mười món, thậm chí mấy chục món ăn toàn thế giới, cậu nói không đáng để cao hứng sao?”

Cố Hề Hề tức khắc bật cười.

“Đúng vậy, thưởng thức mỹ thực, ngắm cảnh biển, tận hưởng lạc thú, còn có thể ăn xong rồi đi lướt sóng. Whoa, nghĩ thôi cũng đủ thấy vui rồi! Hề Hề, tôi đi theo cậu lần này đúng là một quyết định quá chính xác!” Bộ dáng Mặc Tử Huyên vui vẻ như muốn nhảy nhót tung tăng.

Được rồi, hoá ra cô lại không biết hai người bạn của mình đều phàm ăn như vậy.

Lúc này Giản Tiếu bưng ra một khay nước trái cây pha mật ong và dĩa rau xà lách. Bà thấy Cố Hề Hề vẫn đứng đó, lập tức cười: “Con mau đi rửa mặt và rửa tay đi, một chút nữa là có thể ăn cơm rồi.”

Cố Hề Hề nghe vậy mới bước vào phòng tắm để rửa tay, khi quay trở ra thì trên bàn ăn đã bày biện đủ các món. Cô mời nhóm trợ lý cùng ngồi xuống dùng cơm, ăn cơm với nhau như thế này không phải càng vui, càng xôm tụ hơn sao!

Ở ngoài cửa xuất hiện một bóng người: “Đây là chai rượu ngon mang từ Mỹ về, hôm nay nhất định để mọi người nếm thử… Hề Hề, con dậy rồi à? Con đúng là có lộc ăn, mọi người chuẩn bị hơn cả hai tiếng đồng hồ, con vừa ngủ dậy là tới giờ ăn, không chỉ con mà cả cậu nhóc trong bụng đúng là có phúc khí!”

Cố Hề Hề nhìn Mạch Luân, liền nở nụ cười: “Đúng vậy, chúng ta đều có phúc khí, đây còn không phải là được hưởng lây phúc khí của chú Mạch Luân sao!”

Mạch Luân tuy là một kiến trúc sư, tính chất công việc rất trầm lặng, nhưng ông vẫn là một người hoạt bát cởi mở, căn phòng chẳng mấy chốc càng thêm náo nhiệt.

Mạch Luân cười nói: “Chuyện bữa tiệc trên du thuyền, con đã biết chưa?”

Cố Hề Hề cười gật gật đầu.

Mạch Luân lại càng cao hứng: “Chú không nghĩ đối tác lần này lại chịu chi lớn đến vậy, họ còn mời cả bộ phận kiến trúc sư đi tham dự một bữa tiệc xa hoa. Hơn nữa nghe nói còn mời các đầu bếp cao cấp nhất trên thế giới. Có nhiều người có tiền nhưng chưa chắc được thưởng thức món ăn do những đầu bếp này chế biến. Chỉ một thời gian ngắn mà lại hội tụ được đầu bếp danh tiếng của mười mấy quốc gia, đúng là tưởng tượng thôi cũng khó. Mấu chốt chính là, lần này người được mời có thể dẫn theo người nhà.”

Cố Hề Hề nghe vậy liền cố ý hỏi: “A, mang theo người nhà sao… vậy con chắc là không đủ tư cách rồi?”

“Đủ đủ!” Mạch Luân tức thì nhìn thoáng qua Giản Tiếu, cười thẹn thùng: “Ở trong mắt chú, vốn đã xem con như con gái mình.”

Nói xong lời này, gương mặt Mạch Luân trở nên đỏ ửng. Cả Giản Tiếu cũng ngại ngùng xoay người trốn trong bếp, không dám ra ngoài!

Cố Hề Hề cùng Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên đều nở nụ cười.

Thật ra Mạch Luân lớn hơn Cố Hề Hề chưa đến hai mươi tuổi, nếu ông nói coi cô như con gái thì nghe có phần… Bất quá, Cố Hề Hề cảm thấy chỉ cần mẹ cô vui vẻ là được, mọi điều khác không quan trọng. Hơn nữa, chính là Mạch Luân đã nhìn ra và trân trọng ưu điểm của Giản Tiếu, vậy là đủ rồi.

Mọi người vây quanh bàn ăn, không khí bữa tối rất ấm cúng.

Giản Tiếu ăn xong, lấy ra một vali nhỏ, bên trong đều là quần áo cho trẻ sơ sinh do bà tự may lấy, có cả mấy đôi giày vải nhỏ xíu. Tuy bà biết Doãn gia là gia đình giàu có, tiểu thiếu gia của họ chào đời thì không cần biết là ăn hay mặc, đều sẽ được chăm sóc tốt nhất, nhưng bà vẫn muốn chuẩn bị cho cháu của mình những món đồ chính tay bà làm.

Đây là tình cảm của bà ngoại mà, Cố Hề Hề duỗi tay vuốt ve những món đồ nhỏ nhỏ xinh xinh mà cảm thấy đáy lòng khẽ rung động.

Năm đó khi cô bị người ta đem đến nơi này rồi bỏ lại, có phải cũng chính Giản Tiếu đã tự mình may quần áo cho cô như thế này?

Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên nhìn thấy Giản Tiếu chuẩn bị đồ cho em bé, nhịn không được cầm một món đồ lên: “Dì thật giỏi quá! Đôi giày có hình con hổ con này thật đẹp!”

“Để tôi xem, để tôi xem.” Cố Hề Hề duỗi tay nhận lấy.

Đôi giày nhỏ xíu chỉ bằng một phần ba lòng bàn tay, được thêu rất tỉ mỉ chăm chút, đủ để thấy được tình cảm của Giản Tiếu cùng tâm huyết của bà.

“Cảm ơn mẹ.” Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn Giản Tiếu và nói: “Con rất thích.”

“Mẹ không có bản lĩnh gì, con bây giờ đã có tiền rồi, những gì mẹ có thể làm cho con cũng chỉ có vậy. Con không chê là tốt rồi.” Giản Tiếu hơi ngượng ngùng.

“Sao lại vậy? Con thật sự rất thích!” Cố Hề Hề lấy đôi giày nhỏ đặt trên bụng mình, rồi nói: “Con trai ngoan của mẹ, thử xem tay nghề của bà ngoại nào.”

Hành động ngây ngô của Cố Hề Hề làm mọi người đều nở nụ cười, không khí trong căn nhà rất hài hoà.

Doãn Tư Thần ngồi trong xe, nhìn vào ngôi nhà và cảm nhận được không khí vui tươi, khoé miệng anh hơi nhếch lên.

“Tổng giám đốc…” Tiểu A không nhịn được liền hỏi: “Ngài không định đi vào sao?”

Doãn Tư Thần khẽ lắc đầu: “Để cho cô ấy vui vẻ thoải mái mấy ngày đi. Đúng rồi, chuyện bữa tiệc du thuyền đã sắp xếp thế nào?”

“Tổng giám đốc, ngài đã hỏi tám lần rồi.” Tiểu A tuôn trào một hơi: “Từ chiều nay đã bố trí ổn thoả, những đầu bếp đó được chi nhánh của tập đoàn Doãn thị khắp nơi trên thế giới tuyển chọn, họ là đầu bếp danh tiếng trong các nhà hàng sáu sao, tay nghề đều là tuyệt đỉnh.”

Doãn Tư Thần lúc này mới gật gật đầu.

Đáy lòng Tiểu A thở dài một tiếng.

Tổng giám đốc vì thiếu phu nhân mà hao tổn tâm tư… Rõ ràng yêu nhau như vậy, vì sao lại không chịu…

“Đúng rồi, tổng giám đốc, ngài sắp đặt Mặc tổng buộc anh ta phải trở lại thành phố K xử lý công việc, thật không lo lắng Mặc tổng sẽ làm gì ảnh hưởng dự án để trả đũa chúng ta sao?” Tiểu A nghi hoặc hỏi: “Rốt cuộc thì ngài lấy lý do công việc để rời khỏi thành phố K! Nếu ngài không quay về thành phố K, chỉ e phu nhân sẽ không vui.”

“Dự án hợp tác này Mặc gia còn coi trọng hơn cả tôi, không cần lo đến việc anh ta làm chuyện gì ảnh hưởng đến dự án. Sản nghiệp của tập đoàn Doãn thị lớn như vậy, việc của tôi đâu phải chỉ ở thành phố K?” Doãn Tư Thần hừ lạnh một tiếng: “Mẹ tôi muốn làm ầm ĩ như thế nào thì tuỳ bà ấy, dù sao đều không thể kinh động đến bà nội.”

Tiểu A trong lòng thầm nghĩ, nhưng vấn đề là Doãn phu nhân có thể làm ầm ĩ đến thiếu phu nhân và ngài ở chỗ này mà!

Bất quá lời này Tiểu A chỉ nghĩ, chứ không dám nói. Tiểu A biết dù không nói nhưng trong lòng tổng giám đốc cũng hiểu rõ.

Tổng giám đốc chỉ muốn cho thiếu phu nhân tận hưởng vui vẻ trong mấy ngày sắp tới. Chỉ là thiếu phu nhân vui vẻ, còn tổng giám đốc phải chịu khổ rồi.

Bỏ ra cả trăm triệu để đầu tư vào dự án công ty của Mạch Luân, mà yêu cầu cho việc đầu tư chỉ có một, đó chính là tổ chức một bữa tiệc trên du thuyền.

Edited by Airy

Beta by Airy