Lời này làm mọi người trên núi đều ngạc nhiên sửng sốt.
Bức họa trong nhà thờ tổ?
Sáu nhà thờ tổ đều treo một bức hoạ giống nhau, thờ phụng Vân Tử Tiêu – vị ân nhân trong thời kỳ kháng chiến chống triều đình nhà Thanh cứu vớt thôn dân thôn Viễn Sơn.
Ngày hôm qua bức họa vẫn còn trên tường mà!
Hôm nay sao lại xảy ra chuyện được chứ?
Trưởng thôn tức giận nắm lấy người vừa chạy đến báo tin, hốc mắt đỏ rực kêu lên: “Cậu đem mọi chuyện nói rõ ràng xem nào, rốt cuộc có chuyện gì?”
Người báo tin thở hổn hển nói: “Trưởng thôn, vừa rồi… vừa rồi lúc chúng tôi quét dọn trong nhà thờ tổ thì thấy… bức họa… bức họa của Vân tướng quân… không có… không có ở đó nữa…”
Không có? Như vậy là ý tứ chứ?
Hiện tại bây giờ hỏi cũng không rõ ràng chuyện gì, mọi người lập tức nhanh chóng trở về trong thôn.
Trưởng thôn cùng các vị trưởng tộc tức tốc đi thẳng vào nhà thờ tổ, Cố Hề Hề cũng đi theo, những người khác chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn vào.
Cố Hề Hề vừa vào liền nhìn thấy l*иg kính bảo quản treo bức tranh của Vân Tử Tiêu chỉ còn lại chút tro tàn nằm dưới đáy hộp.
Trưởng thôn và mấy vị trưởng tộc thấy vậy, tinh thần hốt hoảng suy sụp, đến mức thân thể lung lay suýt ngã nhào trên mặt đất!
Lúc này bên ngoài lại có người chạy vào: “Trưởng thôn, các vị trưởng tộc, bức họa Vân tướng quân ở năm nhà thờ tổ khác cũng đều biến thành tro bụi!”
“Tại sao lại như vậy?” Cố Hề Hề lẩm bẩm tự hỏi: “Chuyện này… quá phi lý rồi!”
Đồ vật cũ xưa đúng là dễ bị oxy hoá thành tro bụi, trên phim ảnh cũng thường xuất chuyện tương tự? Huống chi là bức hoạ gần bốn trăm năm tuổi?
Nhưng bức hoạ này luôn được cất giữ bảo quản cẩn thận trong l*иg kính, như thế nào lại có thể chớp mắt đã thành một đống tro tàn?
Cố Hề Hề suy nghĩ trăm ngàn lần cũng không hiểu!
Cô nhịn không được liền tiến lên chạm vào l*иg kính đã trống rỗng bên trong. L*иg kính này là hộp chân không, không có không khí, sao lại xảy ra hiện tượng oxy hoá được chứ?
Cố Hề Hề nghĩ một chút, rồi hỏi: “Lúc bức họa biến thành tro bụi là khoảng mấy giờ?”
Người báo tin ngẫm lại rồi trả lời: “Khoảng tầm tám giờ sáng. Tôi và mấy người khác đang quét dọn ở sân, ngẩng đầu liền nhìn thấy Vân tướng quân trong bức họa như đang nở nụ cười, sau đó nháy mắt thì biến mất thành một đống tro như mọi người thấy đấy.”
Người xung quanh tức khắc cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Việc này thật kỳ lạ!
Cố Hề Hề trong lòng vô cùng chấn động.
Thời điểm tám giờ sáng chẳng phải là lúc cô và Doãn Tư Thần đang dâng hương ở phần mộ của Thích tướng quân sao?
Đây là trùng hợp à?
Vân Tử Tiêu, người rốt cuộc muốn nói điều gì với tôi?
Trưởng thôn cùng mấy vị trưởng tộc dường như chịu đả kích rất lớn, vì bức họa của Vân Tử Tiêu đối với thôn Viễn Sơn là vật cực kỳ quan trọng!
Quan trọng hơn cả bài vị tổ tiên của họ!
Nhưng bây giờ bức họa biến mất như vậy, họ làm sao còn mặt mũi đi gặp ông bà tổ tiên?
Liền ngay lúc này ở đám đông náo nhiệt đang hóng chuyện bên ngoài, Nhiễm Tịch Vi hắng giọng lên tiếng: “Chuyện này khẳng định có người động tay động chân rồi, chỉ cần tra xem hai ngày nay ai là người ra vào từ đường không phải là rõ sao?”
Ánh mắt Cố Hề Hề liếc nhìn Nhiễm Tịch Vi.
Thôn Viễn Sơn cẩn thận bảo vệ bức họa này đã mấy trăm năm, trước nay đều không lộ ra ngoài.
Muốn nói có người ngoài ra vào gần đây, không phải ám chỉ Cố Hề Hề sao?
Cô ta nói những lời này là có ý gì chứ?
Trưởng thôn dời tầm mắt nhìn về phía Cố Hề Hề.
Các thôn dân cũng nhìn Cố Hề Hề nhưng không còn ánh mắt cung kính ngưỡng mộ như hôm qua, mà lại mang theo một thái độ thù ghét tận xương tuỷ.
Cố Hề Hề hít một hơi, đáy lòng cảm thấy rất buồn bực!
Nhiễm Tịch Vi, cô giỏi lắm!
Bản lĩnh châm ngòi thổi gió quả nhiên không tồi, chỉ một câu nói đã có thể khiến Cố Hề Hề từ vị khách quý mà trở thành kẻ thù của thôn Viễn Sơn!
Cố Hề Hề vừa định giải thích, Doãn Tư Thần lại nhàn nhạt mở lời nói trước: “Như vậy thì sao? Chẳng lẽ mọi người còn không hiểu đây là ý tứ mà Vân Tử Tiêu muốn nói với chúng ta?”
Hả?!
Mọi người đều nhìn về phía Doãn Tư Thần!
Ánh mắt Doãn Tư Thần lập loè, như thật như giả nói: “Dung mạo của Cố Hề Hề cùng với Vân Tử Tiêu giống nhau như đúc, mọi người nghĩ đây chỉ là trùng hợp sao?”
Cố Hề Hề sửng sốt nhìn Doãn Tư Thần, anh nói những lời này là ý gì?
Doãn Tư Thần tiếp tục: “Mọi người có để ý thời điểm bức họa này hoá thành tro bụi? Đó là lúc Cố Hề Hề đang dâng hương ở mộ Thích tướng quân! Thích tướng quân cả đời hối tiếc nhất điều gì? Chính là cuộc đời này không bao giờ có thể nhìn thấy Vân Tử Tiêu nữa. Vân Tử Tiêu lúc chết thì được nhập táng tại lăng mộ hoàng thất, hai người sinh thời không thể ở bên nhau, đến lúc chết cũng không thể chôn chung huyệt. Nỗi thống khổ này của Thích tướng quân đối với Vân Tử Tiêu còn không phải là niềm tiếc nuối vô bờ không thể bù đắp được?”
Lời này của Doãn Tư Thần quả nhiên làm ánh mắt mọi người dần dần trở nên nhu hoà hơn rất nhiều.
Anh vẫn tiếp tục: “Hề Hề tuy không phải họ Vân nhưng lại có dung mạo y hệt Vân Tử Tiêu, chưa nói đến cô ấy còn là nghĩa nữ của Vân gia. Mọi người hẳn đã biết Hề Hề và Vân Nặc là giống nhau đến mức như đúc từ một khuôn! Năm đó Vân Nặc ra đời, nghe có người nói bức họa của Vân Tử Tiêu xuất hiện dị tượng, giống như là đang sống lại vậy. Ai cũng nói Vân Nặc chính là Vân Tử Tiêu chuyển thế. Nhưng hồng nhan bạc mệnh, Vân Nặc còn trẻ mà đã hương tiêu ngọc vẫn. Hai năm sau, vận mệnh an bài để Cố Hề Hề bước chân vào cửa Vân gia. Mọi người cảm thấy đây chỉ là trùng hợp ư?”
“Còn nữa, Vân gia đã đem vòng tay này giao cho Cố Hề Hề, ý tứ sâu xa là gì không lẽ mọi người còn chưa rõ? Đây chính là sự thừa kế!” Thanh âm của Doãn Tư Thần dần dần cất cao, có chút lạnh lẽo: “Vân Tử Tiêu nhìn thấy Vân gia rốt cuộc cũng có hậu nhân kế thừa nguyện vọng của người mà đến đây bảo hộ thôn này. Cũng nương vào thân thể và dung nhan của Cố Hề Hề đi gặp mặt Thích tướng quân lần cuối, nguyện vọng cả đời đã thực hiện được, không phải là nên kết thúc sứ mệnh?”
Doãn Tư Thần nói xong những lời này, mọi người ở đây đều sửng sốt mất một lúc lâu.
Cố Hề Hề biết tài ăn nói của Doãn Tư thần rất kinh thiên động địa nhưng chuyện lần này… làm người ta không thể không khâm phục mà!
Mặc Tử Hân vốn dĩ muốn nhìn náo nhiệt một chút, nhưng chuyện liên luỵ đến Cố Hề Hề thì anh không thể khoanh tay làm ngơ.
“Đúng vậy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hề Hề cũng vô cùng kinh ngạc vì diện mạo của Hề Hề và Nặc Nặc giống nhau ngoài sức tưởng tượng. Nhưng ngạc nhiên nhất là hai người lại có khí chất tương phản bổ trợ cho nhau, một người thân thể suy nhược nhưng học thức cao thâm, một người thân thể cường kiện lại vô cùng trọng tình trọng nghĩa, mạnh mẽ tự lập. Mọi người không cảm thấy, thật ra Nặc Nặc cùng Hề Hề nếu kết hợp với nhau thì chính là Vân Tử Tiêu?” Suy đoán của Mặc Tử Hân càng thêm táo bạo nhưng lại có sức thuyết phục to lớn.
Cố Hề Hề quả thật cũng bị lời nói của anh tẩy não.
Biểu tình của Doãn Tư Thần sau khi nghe xong lại có chút cổ quái.
Mặc Tử Hân nói vậy đúng là cũng có đạo lý.
Thân thể Vân Nặc xác thật yếu đuối suy nhược đến mức làm người khác phải cảm thán, nhưng học thức uyên thâm của cô thì đúng là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả (*), không người nào có thể sánh kịp.
(*) Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả: người trước, kẻ sau không ai sánh bằng.
Mà Cố Hề Hề lại bất khuất kiên cường, từ nhỏ trải qua bao nhiêu khổ cực vẫn khoẻ mạnh lớn lên, hiếm khi sinh bệnh. Hơn nữa phong thái đối đãi trong tình cảm của cô cũng rất giống với Vân Tử Tiêu…
Trưởng thôn và sáu vị trưởng tộc đưa mắt nhìn nhau, ngờ nghệch cảm thấy lời hai người đàn ông kia vừa nói thật có lý…
Nhiễm Tịch Vi thấy Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân đều nói đỡ thay cho Cố Hề Hề, càng thêm tức giận, không nhịn được lại mở miệng: “Cố Hề Hề rốt cuộc vẫn là họ Cố mà không phải họ Vân, cô ta là con cháu của Cố gia, không phải là hậu nhân thật sự của Vân gia.”
Lời này của Nhiễm Tịch Vi vừa thốt ra thì Doãn Tư Thần chỉ cười một tiếng đáp lại: “Ai nói Cố Hề Hề họ Cố? Cô chẳng lẽ không biết người nhà Cố gia chỉ là ba mẹ nuôi của cô ấy thôi sao?”
Nhiễm Tịch Vi nghẹn họng trân trối.
Tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ Cố Hề Hề thật sự có quan hệ với Vân gia?
Hừ, càng nghĩ lại càng khó chịu!
Lúc này, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn Cố Hề Hề.
Cô lần nữa quay đầu nhìn l*иg kính pha lê đang chứa đựng đống tro tàn của bức họa, ngón tay chạm nhẹ lên mặt kính. Cô biết hôm nay nếu không nói rõ ràng chuyện này thì hoàn toàn có khả năng xảy ra xung đột với các thôn dân.
Cố Hề Hề cắn môi, chậm rãi mở miệng: “Đúng vậy, tôi thật sự không biết ba mẹ ruột của mình là ai…”
Liền ngay lúc này bên ngoài truyền tới âm thanh huyên náo. Trưởng thôn tức giận quát: “Người nào ở bên ngoài làm ồn?”
Sau đó có người kêu lớn lên: “Vân lão gia cùng Vân phu nhân đã tới!”
Cố Hề Hề ngẩn ra, ba mẹ sao lại tới đây?
Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân cũng bất ngờ nhưng hai người lại nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh.
Nhiễm Tịch Vi thì bĩu môi, vẻ mặt cau có không hề vui vẻ. Vì sao mọi người đều tới giúp đỡ cho Cố Hề Hề chứ!
Vân lão gia và Vân phu nhân vội vã tiến vào bên trong, vừa vào liền thấy được Cố Hề Hề bình yên vô sự đứng đó, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ba mẹ, sao hai người lại tới đây?” Cố Hề Hề nhịn không được mà bước đến đón họ.
Vân lão gia duỗi tay vỗ vỗ vai Cố Hề Hề, nắm tay cô giao cho Vân phu nhân, sau đó mới hướng về phía trưởng thôn, cao giọng nói: “Trưởng thôn, đã lâu không gặp.”
Trưởng thôn và mấy vị trưởng tộc liền sôi nổi chào hỏi: “Vân lão gia, sao hôm nay ngài lại tới đây?”
Vân lão gia hơi hơi gật đầu nói: “Con gái tôi ở chỗ này bị oan khuất, sao tôi có thể không tới?”
Một câu này vừa nói ra làm mọi người trên mặt đều nóng lên.
“Vân gia và thôn Viễn Sơn vẫn luôn là mối quan hệ đồng cam cộng khổ, chúng ta cũng coi như là môi hở răng lạnh, hưng vinh đều phụ thuộc vào nhau, vậy mà trưởng thôn lại cảm thấy con gái tôi sẽ gây ra tổn hại đến lợi ích hai nhà chúng ta hay sao?” Vân lão gia bình tĩnh nói với trưởng thôn: “Vân Tử Tiêu vốn dĩ là người Vân gia chúng tôi, nghiêm túc mà nói thì đây không phải là chuyện riêng của Vân gia sao?”
Sắc mặt trưởng thôn cùng sáu vị trưởng tộc lại càng thêm đỏ vì xấu hổ.
Đúng vậy, người ta là họ Vân, nơi nào đến phiên người ngoài như họ nói ra nói vào?
Vân phu nhân lúc này cũng mở miệng: “Tôi tin tưởng lời của Tư Thần. Hề Hề đã tiếp nhận hứa hẹn tiếp tục bảo hộ thôn Viễn Sơn. Gánh nặng của Vân Tử Tiêu nay có hậu nhân kế thừa, người cũng nên nghỉ ngơi rồi! Người bảo hộ thôn Viễn Sơn mấy trăm năm qua, đã đến lúc yên nghỉ! Thích tướng quân ở trên trời đợi người mấy trăm năm, chẳng lẽ chúng ta còn tiếp tục mặt dày mày dạn mà chia cắt họ sao?”
Lời nói của Vân phu nhân quả thật làm tất cả mọi người ở đây hổ thẹn cúi đầu.
Edited by Thanh Bông
Beta by Airy