Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 157: Em đừng khóc, tôi đau lòng

Mình đã biết thức thời như vậy rồi, sao Doãn Tư Thần vẫn không chịu buông tha cho mình, rốt cuộc anh muốn gì?

Mình đã giả vờ câm điếc, chấp nhận hết mọi điều anh muốn, mọi thứ anh làm.

Bây giờ mình phải làm như thế nào nữa thì anh mới hoàn toàn chịu buông tha mình?

Nhìn thấy Cố Hề Hề vẫn tức giận, Doãn Tư Thần vắt óc suy nghĩ, không lẽ thành ý của anh thể hiện chưa đủ?

Tôi còn chưa tính chuyện em dám tiếp xúc gần gũi như vậy với Mặc Tử Hân… Mà thôi, dù gì em cũng đang mang thai, tôi sẽ không so đo với em.

“Doãn tổng, mời vào trong! Bữa trưa đã được chuẩn bị.” Vân lão gia ân cần nghênh đón Doãn Tư Thần vào nhà.

Doãn Tư Thần nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Cố Hề Hề, đưa tay nắm lấy tay cô. Cố Hề Hề bị bất ngờ, liền quay lại nhìn anh, cô cảm thấy cả người mình ngây ngốc.

Doãn Tư Thần rốt cuộc có ý tứ gì!?

Anh không phải muốn quay lại với Nhiễm Tịch Vi sao?

Sao còn nắm tay mình như vậy?

Cố Hề Hề thu lòng bàn tay lại, muốn rút khỏi tay Doãn Tư Thần. Nhưng anh vốn dĩ đã nắm rất chặt, hoàn toàn không cho cô cơ hội kháng cự.

Khoé miệng Doãn Tư Thần hiện lên nụ cười tà mị.

Vừa rồi đi đường Tiểu A đã truyền cho anh một chút kinh nghiệm dỗ dành phái nữ, khi người yêu tức giận thì sống chết gì cũng phải nắm chặt tay đối phương, phản kháng như thế nào cũng không buông tay. Còn nếu thiên thời địa lợi nhân hoà thì mạnh mẽ ôm hôn lại là sự lựa chọn tốt hơn nữa!

Ừ, xem ra cách này đúng là dùng được.

Đáy lòng Cố Hề Hề hậm hực!

Doãn Tư Thần rốt cuộc muốn gì đây?

Sao càng lúc mình càng không thể hiểu anh ấy?

Mộc Nhược Na nhẹ nhàng đằng hắng một tiếng, chủ động mở lời với Vân phu nhân: “Vân phu nhân, điểm tâm của người làm quả thật rất ngon, không biết con có thể dùng một chút trong bữa trưa không ạ?”

Tầm mắt Vân phu nhân nãy giờ vẫn chú ý Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề, lúc này bà mới khôi phục tinh thần, mỉm cười trả lời: “Đương nhiên được, con thích như vậy là vinh hạnh của ta! Ngoài phần cho bữa trưa thì ta cũng đã căn dặn người hầu chuẩn bị thêm cho hai con mang về.”

“Whoa, thật hay quá!” Mộc Nhược Na cười hì hì, nói: “Vân phu nhân, người tốt quá! Con thật cảm kích!”

Nghe Mộc Nhược Na nói, sự chú ý của Cố Hề Hề cũng dời đi, liền nhìn Vân phu nhân và nói: “Đúng vậy, con cũng rất cảm kích. Hôm nay thật sự đã làm phiền người quá!”

“Đâu có đâu có, chỉ cần con thích là tốt rồi!” Vân phu nhân vui vẻ đáp.

Lời xin lỗi của Cố Hề Hề là thật lòng chứ không phải là khách sao. Bởi vì nếu Doãn Tư Thần không tự nhiên xuất hiện, thì không khí giữa mọi người vẫn rất hài hoà… Chính là vì ở anh luôn toả một khí thế lấn áp người khác, chẳng lẽ anh không nhận ra mọi người e dè anh sao?

Doãn Tư Thần không thích lời xin lỗi của Cố Hề Hề. Anh không thích Cố Hề Hề chịu bất kỳ uỷ khuất gì để phải nhún nhường.

Doãn Tư Thần nhướng mày muốn mở miệng, Cố Hề Hề đột nhiên quay đầu trừng mắt hung hăng liếc anh một cái! Ánh mắt này hàm ý cảnh cáo kèm theo sự tức giận.

Doãn Tư Thần nhìn đôi mắt phẫn nộ của Cố Hề Hề, tức thì hớn hở ra mặt.

Ha hả… Lúc chuột đồng nhỏ giận, trông thật sự đáng yêu lắm!

Cố Hề Hề cảm thấy cô và Doãn Tư Thần đúng là không thể chung tần số, mình đang tức muốn điên, còn anh ấy thì làm mặt hớn hở như vậy.

Thôi bỏ đi, từ lúc bắt đầu thì mình và anh chưa bao giờ cùng suy nghĩ, cùng tần số cả. Trước kia mình không biết tại sao luôn vô tình chọc anh tức giận, giờ đến phiên anh có vẻ cũng không hiểu sao lại chọc mình tức giận!

Tóm lại là hai người luôn trật nhịp, không cùng tần số mà.

Mặc Tử Hân nãy giờ vẫn ở bên cạnh, yên lặng quan sát Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần biểu cảm nhìn nhau. Thời khắc này, trong lòng anh đột nhiên thật sự hâm mộ Doãn Tư Thần.

Ít nhất Doãn Tư Thần có thể tự nhiên giao tiếp bằng ánh mắt với cô như vậy… Còn với anh, Cố Hề Hề luôn giữ một thái độ lễ phép mà không có bất kỳ biểu tình gì khác…

Mọi người cũng không có hứng thú tiếp tục tham quan nữa, mà đã vào phòng khách trong nhà chính. Khi gia chủ mời các vị khách an toạ, lập tức có người hầu đưa trà tới.

Doãn Tư Thần vẫn không buông tay Cố Hề Hề, dù đi đường hay ngồi xuống cạnh nhau, anh vẫn nắm chặt tay cô.

Cái kiểu ân ái này…

Cố Hề Hề thấy ngượng muốn nóng mặt.

Ở đây có rất nhiều người, tất cả đều đang nhìn vào, có phải đầu óc Doãn Tư Thần hôm nay bị hỏng hóc chỗ nào rồi không, tự nhiên chạy đến đây diễn cảnh ân ái với mình? Mình chưa làm gì phá hư hình ảnh của anh mà, đâu cần chạy đến đây để cứu vãn hình tượng?

Ngón tay Doãn Tư Thần vuốt ve chén trà trong tay, khẩu khí thanh lãnh, nói: “Đều nói Vân gia có tam bảo là thư tịch, dược và trà. Hôm nay được thưởng thức đúng là danh bất hư truyền! Trà bạc kim này vốn dĩ đã là cực phẩm, những lá trà này bên ngoài thì ra giá cao cỡ nào cũng không thể mua được!”

Doãn Tư Thần nhẹ nhàng thưởng thức hương vị trà, tiếp tục nói: “Chỉ hơi đáng tiếc, lá trà này được thu hoạch đúng lúc có một cơn mưa to, nên thời điểm đó chưa hấp thụ đủ ánh nắng, vẫn thiếu một chút tinh tuý. Không biết Tư Thần nói có đúng không?”

Vân lão gia vốn là người rất yêu thích những lá trà, à, ông cũng một kiểu học giả điển hình, tự xem mình học vấn uyên thâm nên dễ có cảm giác coi nhẹ người khác. Đặc biệt ông rất xem thường những thương nhân, vì theo ông, họ chỉ là những kẻ hám lợi, không biết thưởng thức những điều ý nhị trong cuộc sống.

Vân lão gia không hề dám xem thường Doãn Tư Thần, nhưng trong tiềm thức ông vẫn cảm thấy Doãn Tư Thần chỉ là người coi trọng tiền tài quyền lực. Tuy nhiên thời điểm vừa rồi, anh lại dùng ngữ điệu điềm tĩnh nhận xét chính xác như vậy, Vân lão gia đã thật sự chấn động!

Có thể chỉ dựa vào hương vị liền phán đoán được loại trà và chính xác đến cả quá trình làm ra lá trà, tuyệt đối không phải một người đơn giản!

Mặc Tử Hân nâng chén trà lên, cảm nhận hương trà, liền biết Doãn Tư Thần nói không sai. Đáy lòng Mặc Tử Hân dấy lên sự cảnh giác, người bên ngoài chỉ biết một Doãn Tư Thần tà mị lãnh khốc, dựa vào quyền lực của gia tộc họ Doãn để hoành hành ngang ngược.

Còn bản thân Mặc Tử Hân và Doãn Tư Thần đã tiếp xúc không ít lần, anh là người hiểu rõ nhất Doãn Tư Thần có thể đứng vững trên đỉnh cao như vậy, hoàn toàn không phải dựa vào hào quang của Doãn gia. Mà ngược lại, Doãn Tư Thần quả thật là người đa mưu túc trí, tài hoa hơn người.

Nếu dại dột coi nhẹ mà khinh địch với người như vậy, kết quả sẽ thật sự thảm!

“Thì ra Doãn tổng cũng là một người yêu trà.” Vân lão gia kích động nói: “Đúng vậy, lúc lá trà này được thu hoạch, chuẩn bị đem phơi thì trời liền mưa tầm tã cả tuần liền, nên hương vị trà cũng đã kém đi phần nào!”

Doãn Tư Thần cười nhạt, nói: “Trùng hợp là tôi cũng có một ít trà bạc kim, vừa thu hoạch ngày hôm trước và được phơi đủ ánh nắng thích hợp, nhờ vậy hương vị rất hoàn hảo. Nếu Vân lão giao không ngại, tôi xin phép biếu một ít để người nhấm nháp.”

Thời khắc này Vân lão gia đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn về Doãn Tư Thần, lúc nãy vẫn còn phần nào bất mãn thì giờ đây chỉ hận không thể kéo anh ra một góc để bàn luận trà đạo suốt ba ngày ba đêm.

Cố Hề Hề ngây ngốc nhìn.

Cái tên Doãn Tư Thần này rốt cuộc có mị lực gì vậy?

Vì cái gì mà dù anh đi đến đâu, đều khiến những người từng chán ghét anh lại có thể bỏ đi thành kiến ban đầu mà trở nên ôn hoà?

Cố Hề Hề muốn rút tay ra, nhưng Doãn Tư Thần cứ trắng trợn nắm chặt tay cô không buông!

Khỉ thật mà!

Cố Hề Hề cố gắng đè nén thấp giọng nói: “Buông tay tôi ra, tôi phải đi vệ sinh!”

“Đúng lúc quá, tôi cũng muốn đi.” Doãn Tư Thần nở nụ cười tà mị, ngẩng đầu nhìn những người khác: “Thật xin lỗi, chúng tôi xin phép đi đến phòng vệ sinh một chút… Hề Hề không mang theo trợ lý bên cạnh, nên tôi không yên tâm, tôi sẽ dẫn cô ấy đi!”

Cố Hề Hề tức giận đến thẹn!

Người này không biết xấu hổ, lời như vậy cũng tuỳ tiện nói ra?

“Được được được, người đầu, hướng dẫn khách đến phòng vệ sinh.” Vân lão gia tươi cười thân thiết nói.

Đã nhiều năm như vậy, ông vẫn chưa tìm được một người tri kỷ có thể cùng bàn luận về trà đạo. Mặc Tử Hân tuy rằng cũng có hiểu biết một chút về trà đạo, nhưng hiển nhiên trình độ của anh và Doãn Tư Thần rất khác biệt!

Đặc biệt nhất là Doãn Tư Thần lại có thể sở hữu được phần trà bạc kim mới thu hoạch đượm hương vị!

Cố Hề Hề thở phì phò tức giận kéo Tư Thần rời khỏi nhà chính, chờ người hầu dẫn đường rời khỏi, cô mới quay sang nổi giận: “Doãn Tư Thần, anh vậy là có ý tứ gì! Rốt cuộc tôi phải làm thế nào thì anh mới vừa lòng?”

Doãn Tư Thần nhướng mày nhìn Cố Hề Hề.

Khoé mắt hẹp dài cúi xuống, ánh mắt liễm diễm mang theo tia khó hiểu.

Cố Hề Hề lại cảm thấy cô bị Doãn Tư Thần chọc đến phát điên rồi: “Anh nói đi, rốt cuộc tôi phải làm gì thì mới làm anh vừa lòng?” Cố Hề Hề tức đến mức phát khóc.

Hôm nay chỉ tại anh mà mình cảm thấy rất mất mặt! Tại sao anh cứ một hai phải làm như vậy, nhất quyết phải làm mình mất mặt mới cam tâm sao? Mình chỉ đến Vân gia làm khách thôi, anh lại dùng cách này để trừng phạt mình sao?

Doãn Tư Thần bình tĩnh nhìn Cố Hề Hề.

Không phải Tiểu A đã nói lúc phụ nữ tức giận thì phải ôm lấy họ sao?

Giờ là lúc đó phải không?

Doãn Tư Thần đột nhiên duỗi tay kéo Cố Hề Hề vào l*иg ngực mình, dùng sức ôm lấy cô.

Cố Hề Hề lần nữa tức giận đến thẹn!

Chuyện này là thế nào?

Đại não của anh rốt cuộc phát triển như thế nào vậy?!

“Anh buông tôi ra! Anh làm gì vậy?” Cố Hề Hề dùng sức giãy giụa, nhưng sức lực của cô thì sao có thể phản kháng Doãn Tư Thần?

Cố Hề Hề bất lực, nước mắt tuôn trào từ hốc mắt, nghẹn ngào nói: “Doãn Tư Thần, anh là tên khốn khϊếp!”

Ừ, đúng rồi, Tiểu A có nói nếu cô ấy mắng mình thì tốt rồi!

Mắng xong rồi sẽ không tức giận nữa!

Doãn Tư Thần âm thầm nghĩ trong lòng.

Cố Hề Hề vừa khóc vừa không ngừng đánh vào ngực Doãn Tư Thần, nhưng sức lực yếu đuối của cô giống như chỉ đang gãi ngứa cho anh.

“Em đừng khóc, tôi sẽ cảm thấy đau lòng…”

Doãn Tư Thần nhìn thấy khoé mắt ửng đỏ đầy nước của Cố Hề Hề, không biết vì cái gì anh lại buột miệng nói vậy. Theo kịch bản hướng dẫn của Tiểu A thì không có phần này.

Cố Hề Hề ngẩn ngơ, thần trí cô mơ màng.

Giây tiếp theo, Doãn Tư Thần đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt lăn trên má Cố Hề Hề. Hành động ôn nhu này đã làm trái tim bằng sứ của Cố Hề Hề hoàn toàn vỡ vụn…

Cố Hề Hề ngước mắt, lập tức nhìn thấy đáy mắt thâm thuý của đối phương.

Vì sao đôi mắt đó lại dịu dàng như vậy… phảng phất mang theo nỗi thương tiếc?

Nếu anh thật sự thương tiếc mình, sao còn muốn nối lại tình cũ với Nhiễm Tịch Vi?

Đúng rồi, anh chỉ… Ưm… anh muốn làm gì…

Doãn Tư Thần nhẹ nhàng hôn xuống, một ngụm ngậm lấy cánh môi hồng mềm mại của Cố Hề Hề.

Bức tường phòng tâm mà Cố Hề Hề vất vả xây dựng, lại một lần nữa bị công kích không thể chống đỡ…

Doãn Tư Thần, tên khốn kiếp này…

Cố Hề Hề muốn phản kháng, nhưng giờ đây cô không có một chút lực.

Vì nụ hôn này thật sự quá dịu dàng ấm áp… làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt…

Edited by Airy

Beta by Airy