Cố Hề Hề nghe lời vừa rồi của Nhiễm Tịch Vi, đáy lòng cô lần nữa hiện lên mạt cười lạnh.
Nếu không có chủ ý ngầm cho phép của Doãn Tư Thần, sao Nhiễm Tịch Vi có thể ngang nhiên nói vậy? Doãn Tư Thần đứng bên cạnh cũng không ngăn cản, đây còn không phải ý tứ của Doãn Tư Thần sao?
Việc gì phải như vậy?
Dù cho hai người không thể hiện ân ái trước mặt tôi, tôi cũng thức thời hiểu chuyện mà.
Lúc nãy Doãn Tư Thần nắm chặt tay cô đau như vậy, còn không phải vì cô vô tình làm Nhiễm Tịch Vi không vui?
Cô ta không vui, anh đau lòng sao…
Ha hả… Thời khắc nhìn rõ mọi việc thế này, lòng cô cảm thấy thật lạnh.
Nhưng không sao cả! Cô sẽ chúc phúc cho bọn họ.
Cố Hề Hề không hề ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần, nên cô hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt hy vọng của anh.
“Đúng vậy, tôi không cần người khác chăm sóc. Tôi tự chăm sóc bản thân mình được.” Cố Hề Hề điềm tĩnh trả lời: “Được rồi, tôi không làm mất thời gian của hai người nữa, chúc hai người vui vẻ!”
Nói xong câu này, Cố Hề Hề cầm hộp giấy xoay người dứt khoát bỏ đi.
Đáy mắt Nhiễm Tịch Vi hiện lên ý cười hả hê.
Đôi mắt Doãn Tư Thần trầm xuống, trong lòng anh cảm thấy nghẹn khuất như bị bỏ rơi, sự thất vọng tràn đầy đáy mắt.
Cố Hề Hề… Sao em lại lạnh lùng như vậy?
Doãn Tư Thần nhấc chân muốn đuổi theo Cố Hề Hề, anh phải hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến cô chỉ sau một ngày đã trở nên lạnh nhạt với anh!
Nhưng anh chưa kịp mở miệng thì Nhiễm Tịch Vi đã ngăn cản, vội vàng nói: “Ai nha, trí nhớ của em tệ quá! Tư Thần, không phải Kiều Kỳ nói chúng ta tiện đường ghé hầm rượu để lấy rượu sao? Chúng ta đi nãy giờ chắc họ sốt ruột rồi! Chúng ta mau đi nhanh đi! Hôm nay dù sao cũng là ngày kết hôn của Kiều Kỳ, chúng ta không nên làm trễ cuộc vui.”
Nhiễm Tịch Vi vừa nói vừa lôi kéo Doãn Tư Thần xoay người đi.
Ánh mắt Doãn Tư Thần vẫn nhìn theo bóng dáng Cố Hề Hề, anh quyết định phải nói chuyện cho rõ ràng với cô.
Anh không thích cảm giác này!
Trước giờ chỉ có anh không quan tâm người khác, sao giờ anh lại có thể bị bỏ rơi như vậy?!
Cố Hề Hề mang hộp giấy về phòng, cô nhìn món điểm tâm tinh xảo, trong lòng cảm thấy ấm áp. Vì món ăn này chứa đựng tình cảm của người làm ra nó, điều này đã xóa dần khoảng cách giữa Cố Hề Hề và Vân gia.
Chưa nói đến những điều khác, chỉ riêng sự quan tâm cho sức khoẻ của cô và bé yêu trong bụng, dù người làm món này là một người xa lạ, thì cũng thật sự làm cô ấm lòng.
Huống chi đây là người của Vân gia?
Ngày hôm qua khi tham gia khu di tích của Vân gia, Cố Hề Hề kỳ thật đã thầm ngưỡng mộ. Giờ người của Vân gia lại chủ động thể hiện thiện ý như vậy, nếu cô không tiếp nhận và cảm tạ, thì quả thật là máu lạnh vô tình.
Hơn nữa món điểm tâm hôm nay tinh xảo đẹp mắt, so với phần điểm tâm hôm qua hấp dẫn hơn rất nhiều. Mỗi phần được tạo hình tựa như đoá hoa xinh đẹp, nên nói đây là một tác phẩm nghệ thuật đúng hơn là món ăn.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Cố Hề Hề ngẩng đầu lên nhìn thấy Mộc Nhược Na đi cùng hai người hầu, mỗi người họ mang theo bốn cái hộp lớn, tức thì mở ra bày biện một bàn đầy đồ ăn cho Cố Hề Hề.
“Tôi sợ cậu đói nên nhờ đầu bếp làm riêng phần cơm dinh dưỡng cho thai phụ.” Mộc Nhược Na thấy hộp đựng điểm tâm trước mặt Cố Hề Hề, liền cảm thán thốt lên: “Whoa, phần điểm tâm này trình bày đẹp mắt quá! Có thể cho tôi nếm thử được không?”
Cố Hề Hề cười, đưa chiếc hộp đến trước mặt Mộc Nhược Na: “Cậu chọn đi.”
Mộc Nhược Na cũng không khách khí, cô dùng nĩa lấy một miếng nhỏ lên ngắm nghía cẩn thận, sau đó mới lưu luyến bỏ vào miệng thưởng thức.
“Ưm, ngon thật! Món này ngon quá!” Ánh mắt Mộc Nhược Na sáng ngời, nhiệt tình tán thưởng: “Đây là món điểm tâm đẹp mắt tôi từng ăn! So với món này, thì những món khác giống như chẳng có vị gì cả! Cả đầu bếp nhà hàng năm sao cũng không thể làm được món điểm tâm ngon như vậy!”
Cố Hề Hề gật đầu tán đồng.
Từ khi trở thành vợ của Doãn Tư Thần, cô thường xuyên được ghé đến nhà hàng lớn, cũng từng dự những bữa tiệc quý tộc, các món ăn nơi đó đúng là rất xa hoa lộng lẫy. Nhưng nếu đem so với món điểm tâm này của Vân gia, thật sự không thể bằng được.
Những đầu bếp nơi đó có thể có kiến thức về các bài thuốc sao?
Mà dù có người biết, liệu họ có thể tìm được những dược liệu tốt nhất sao?
Mà dù có được dược liệu tốt nhất, họ có thể có nền tảng kiến thức y học cổ xưa thâm thuý như Vân gia sao?
Khó trách Mặc Tử Hân nói đây là món ăn độc nhất vô nhị trên đời!
Mộc Nhược Na ăn một miếng, gương mặt tức khắc hớn hở, quay sang nhìn hai người hầu, nói: “Hai người cứ đi đi, nói với Thượng Kha tôi không tới! Tôi sẽ ở đây ăn cơm với Hề Hề!”
Mộc Nhược Na thích thú ôm hộp điểm tâm, vui vẻ ăn từng miếng.
“Nếu cậu thích món này như vậy, ngày mai cậu đi cùng tôi đến Vân gia đi?” Cố Hề Hề cười: “Đến Vân gia thì cậu sẽ được ăn thoả thích!”
“Đến Vân gia?” Động tác Mộc Nhược Na lập tức dừng lại: “Đến đó làm gì?”
Cố Hề Hề đem chuyện hôm nay kể lại, cô duỗi tay vuốt ve bé yêu trong bụng, nói: “Họ đã có lòng gửi phần điểm tâm này, tôi muốn ghé tận nơi nói lời cảm ơn. Huống chi cậu cũng biết ngày mai ở đây rất náo nhiệt, sẽ không ai quan tâm người thích yên tĩnh như tôi cả. Không bằng đi ra ngoài ghé thăm Vân gia một chuyến. Còn nếu cậu thích ở đây dự cuộc vui với mọi người, tôi đi một mình cũng được.”
“Vui gì? Cậu cho rằng tôi muốn ở đây nhìn Nhiễm Tịch Vi và Doãn Tư Thần ân ái? Đừng đùa!” Mộc Nhược Na gằn giọng nói: “Tôi cũng chướng mắt lắm rồi! Không biết Doãn Tư Thần nghĩ gì mà cả ngày cùng Nhiễm Tịch Vi dính lấy nhau, dù muốn quay lại với tình cũ cũng đâu thể làm vậy, hai người vẫn chưa ly hôn, anh ta phải giữ gìn thể diện cho cậu chứ! Tôi tính nói thẳng mặt hai người họ nên đứng đắn một chút, nhưng Thượng Kha cứ lôi kéo tôi đi chỗ khác, không cho tôi nói. Tôi tức nghẹn luôn nên mới kiếm cớ đến đây với cậu. Đúng lúc ngày mai tôi cũng không muốn tham gia với họ, lão đại vui chơi ra sao thì tuỳ, còn tôi sẽ đến Vân gia với cậu!”
Suốt buổi trưa, Mộc Nhược Na không quay lại bữa tiệc, mà ở trong phòng trò chuyện với Cố Hề Hề. Hai người nói đủ chuyện trên trời dưới đất, nên cảm thấy thời gian trôi qua rất mau.
Lúc Doãn Tư Thần đến đây muốn tìm Cố Hề Hề nói chuyện, thì anh đến đúng lúc cô tắt đèn đi nghỉ ngơi.
Doãn Tư Thần đứng xa xa căn phòng, lặng lẽ nhìn Cố Hề Hề khép màn cửa sổ, nhìn bóng dáng cô xoay người rồi khuất sau màn cửa, khoé mắt hẹp dài của anh trầm tư, suy nghĩ đủ chuyện khó nói nên lời.
Ngày hôm sau…
Cố Hề Hề chọn một váy dài màu đỏ, tóc tết bím lại gọn gàng, đuôi tóc được điểm bằng ba đoá hoa lan đỏ. Trang sức đi kèm cũng có hoạ tiết hoa lan.
Sau khi sửa soạn chỉn chu, nhìn Cố Hề Hề như một tiên tử hoa lan.
Mộc Nhược Na ngắm nghía tán thưởng: “Hề Hề, cậu rất hợp phong cách trang điểm nhẹ nhàng như vậy, nhìn đẹp lắm! Váy này thiết kế khéo quá, không nhìn kỹ thì không thể nhận ra cậu đang mang thai được.”
Cố Hề Hề mỉm cười, trả lời: “Đúng vậy, tôi cũng rất thích chiếc váy này.”
Mộc Nhược Na giúp Cố Hề Hề đeo một vòng tay có điểm đoá hoa lan nhỏ, tuy không sặc sỡ chói loá, nhưng lại tinh tế giản dị góp phần tôn lên sự thanh lịch thuần khiết.
Mặc Tử Hân đã gọi điện thoại: “Chuẩn bị đi thưởng thức điểm tâm nào! Tôi đang chờ bên ngoài.”
Mộc Nhược Na liền làm biểu tình châm chọc: “Khó trách người ta lại nói Mặc tổng là người đàn ông lịch thiệp biết chăm sóc phái nữ, khiến người khác không thể không yêu. Được một nam thần trái tim ấm áp như vậy săn sóc cẩn thận, khó mà không rung động!”
“Được, chúng tôi sẽ ra ngay.” Cố Hề Hề nghe câu vừa rồi của Mộc Nhược Na cũng không rõ ý tứ, chỉ nhanh chóng trả lời rồi cúp điện thoại, quay sang nhìn Mộc Nhược Na, nói: “Cậu đó nha! Nếu cậu thích thì tôi sẽ tác thành cho cậu!”
Mộc Nhược Na lập tức giơ hai tay lên đan chéo nhau thành dấu chữ X: “Thôi không cần, tôi không có hứng thú với nam thần ấm áp!”
Cố Hề Hề cười rồi kéo tay Mộc Nhược Na rời đi.
Vừa ra cổng quả nhiên thấy Mặc Tử Hân đang chờ bên ngoài, trông anh có vẻ như đã chờ lâu.
Cố Hề Hề mỉm cười, nói: “Tôi dẫn Nhược Na đi cùng được không?”
“Dĩ nhiên được.” Mặc Tử Hân nhún vai, ánh mắt màu lam ẩn chứa sự ôn nhu: “Mộc tổng có thể quang lâm ghé thăm tư gia, người của Vân gia cầu còn không được mà.”
“Miệng anh ngọt thật đấy!” Mộc Nhược Na lắc đầu, thở dài: “Khó trách anh có thể sánh ngang Doãn Tư Thần, được các phụ nữ tôn là hai nam thần của đất nước này! Doãn Tư Thần thì có gương mặt hoàn mỹ đến mức phụ nữ còn phải ghen tỵ, còn Mặc tổng đây vừa lịch thiệp, lại dịu dàng săn sóc phái nữ đến vậy!”
“Cảm ơn Mộc tổng đã tán thưởng!” Măc Tử Hân cười nhẹ nhàng, mở cửa xe cho Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na. Hôm nay anh tự mình làm tài xế, đích thân chở Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na đến thẳng gia trang của Vân gia.
Xe vừa rời đi, sắc mặt Doãn Tư Thần âm trầm đứng tại chỗ, khoé mắt hẹp dài nhíu lại, hơi thở lạnh băng toả ra sát khí.
Tiểu A bên cạnh rụt cổ run rẩy lên tiếng: “Tổng giám đốc, lúc nãy thiếu phu nhân chỉ là không nhìn thấy ngài đến đây…”
“Cô ấy trang điểm xinh đẹp như vậy là đi đâu? Ra ngoài mà không mang theo trợ lý!” Ánh mắt Doãn Tư Thần ẩn hiện sự tức giận.
Tiểu A hoảng loạn sờ sờ chóp mũi: “Thiếu phu nhân nói với Tiểu Vương, hôm nay sẽ đến Vân gia làm khách…”
“Cái gì!!” Doãn Tư Thần càng thêm tức giận: “Sao cô ấy lại không nói với tôi?”
Tiểu A lặng lẽ lau mồ hôi lạnh.
Mỗi lần tổng giám đốc tức giận là sẽ hỏi những câu kỳ quái! Mình làm sao biết tại sao thiếu phu nhân không nói với tổng giám đốc?
“Đi điều tra sản nghiệp Vân gia, trong vòng ba ngày thu mua toàn bộ!” Doãn Tư Thần lạnh lùng mở miệng.
Tiểu A vẫn tiếp tục lau mồ hôi, thận trọng hỏi: “Nhưng làm vậy thì thiếu phu nhân có thể tức giận không…?”
“Sao cô ấy lại có thể tức giận? Tại sao? Thôi được, Vân gia tạm để đó!” Doãn Tư Thần nghẹn khuất nói, nhấc chân đá một bộ bàn ghế bên cạnh rồi quay đầu bỏ đi, cũng không thèm nhìn đến bộ bàn ghế đáng thương kia.
Nhìn bóng dáng nổi giận đùng đùng của Doãn Tư Thần, rồi lại nhìn bộ bàn ghế vừa bị đá không thương tiếc, Tiểu A cũng đang tưởng tượng kết quả của mình sẽ thành bao cát cho tổng giám đốc trút giận…
Từ thành phố K đến Vân gia thật sự rất gần, chưa đến nửa tiếng thì xe đã dừng ở cổng lớn Vân gia.
Cố Hề Hề vừa xuống xe, liền nhìn thấy cánh cổng trang nghiêm màu đỏ thẫm theo lối kiến trúc cổ. Hai bên cổng có hai con sư tử đá, chất liệu đá chứng tỏ tượng đã có từ rất lâu, phong cảnh này làm người ta cảm giác nơi đây phảng phất những nét văn hoá lâu đời của Trung Hoa.
Vân lão gia và Vân phu nhân đã đứng ở cổng chờ sẵn, bên cạnh họ là vài người của Vân gia.
Khoảnh khắc Cố Hề Hề xuống xe, hốc mắt Vân lão gia tức khắc đỏ lên.
Cố Hề Hề hôm nay rất xinh đẹp, nét đẹp của cô làm người khác càng thêm thương nhớ Vân Nặc, đến mức xúc động không kiềm được nước mắt.
Cố Hề Hề nhìn vợ chồng Vân lão gia, mỉm cười nói: “Vân lão gia, Vân phu nhân, xin lỗi con đã đến muộn.”
Edited by Airy
Beta by Airy