Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 52: Không cần em lo

Cố Hề Hề trở về phòng, chưa kịp chào hỏi chủ tịch và phu nhân đã thấy Doãn Tư Thần ở trong phòng. Cô ngây người nhìn anh.

Tại sao anh ở chỗ này? Không phải hôm nay anh có chuyện cần bàn sao? Sao anh đến đây?

“Tôi…” Cố Hề Hề mở miệng, liền thấy lửa giận trong mắt Doãn Tư Thần, lời kế tiếp nuốt vào bụng.

“Chủ tịch, phu nhân, thật vô cùng xin lỗi. Thân thể Hề Hề không tốt lắm, bác sĩ nói cô ấy cần nghỉ ngơi, tôi mới không cho cô ấy đi theo. Đây là lỗi của tôi, xin chủ tịch và phu nhân bỏ qua.” Doãn Tư Thần khách sáo nói: “Thật xin lỗi! Hiện tại tôi có thể dẫn cô ấy về nghỉ ngơi không?”

“Dĩ nhiên có thể. Chuyện này vốn là chúng tôi có sai sót.” Chủ tịch lập tức trả lời.

Trong mắt chủ tịch và phu nhân, đây là hình ảnh vợ chồng ân ái. Rời mắt một chút cũng không được mà!

Nhưng Cố Hề Hề thấy rất rõ lửa giận trong mắt Doãn Tư Thần. Anh nổi giận gì? Mình đến đây gặp chủ tịch và phu nhân, không phải vì anh và Tập đoàn Doãn thị sao?

Cô không có làm chuyện gì sai với anh. Làm gì mà giận dữ với cô như thế?

“Vậy tạm biệt. Ngày khác nhất định mời chủ tịch và phu nhân tham quan thành phố này.” Doãn Tư Thần hành lễ gật đầu với chủ tịch và phu nhân, xoay người kéo cổ tay Cố Hề Hề đi.

Cố Hề Hề chỉ kịp vẫy tay chào tạm biệt với chủ tịch và phu nhân, một chữ cũng không kịp nói, liền bị Doãn Tư Thần lôi xuống bãi đậu xe. Anh nhét cô vào trong xe, xoay người mở cửa ngồi vào ghế tài xế.

Rốt cuộc anh lại nổi giận gì? Sáng sớm hôm nay còn tốt, sao hiện tại liền…

“Ai cho em đi ra ngoài? Không phải bảo em ở bệnh viện sao?” Doãn Tư Thần quay đầu nhìn Cố Hề Hề, tức giận trong mắt làm thế nào cũng không che giấu được.

“Tôi…” Cố Hề Hề suy nghĩ, cô thật sự không hiểu tại sao Doãn Tư Thần tức giận như thế.

“Tôi tôi cái gì? Ai cho phép em?” Lửa giận trong mắt Doãn Tư Thần ngày càng lớn.

“Này, Doãn Tư Thần! Anh làm cái gì mà giận dữ! Tôi đến đây gặp chủ tịch và phu nhân không phải vì anh và Tập đoàn Doãn thị sao? Anh cho là tôi ngu ngốc không có chuyện gì làm, không biết ngủ thoải mái mà chạy đến giải thích chuyện hôm đó sao?” Cố Hề Hề cũng cảm thấy nổi giận, hét lên: “Nếu anh không vui vì việc tôi tự ý ra ngoài, tôi có thể nói xin lỗi. Nhưng, sở dĩ tôi làm vậy là vì bác sĩ chắc chắn đứa bé không có vấn đề gì. So với anh, chẳng lẽ tôi không quan tâm đứa bé sao?”

Nghe cô tranh cãi, lửa giận trong lòng Doãn Tư Thần không thể khống chế được, lớn tiếng với Cố Hề Hề: “Cho nên em từ bệnh viện chạy đến đây gặp người đàn ông khác?”

Đàn ông khác? Cố Hề Hề lập tức bối rối.

Mặc dù chủ tịch là đàn ông nhưng đã hơn năm mươi tuổi, hơn nữa còn có phu nhân bên cạnh. Không lẽ bây giờ ngay cả quyền đi gặp người khác cũng không có?

Cố Hề Hề nhắm mắt lại, hít sâu một hơi nói: “Doãn Tư Thần, anh nên nhớ rõ, hôm nay tôi đến đây để làm gì.”

“Chuyện của tôi không cần em quản! Giải thích với chủ tịch và phu nhân là việc của tôi, lúc nào đến lượt Cố Hề Hề em quản? Em là gì, em có quyền gì mà nhúng tay vào chuyện này?” Doãn Tư Thần bị lời nói của Cố Hề Hề kích động, bật lại.

Cố Hề Hề ngẩn ngơ, cứ nhìn chằm chằm Doãn Tư Thần.

Anh nói gì? Tôi là gì? Đúng đúng! Cố Hề Hề tôi là gì?

Tôi cùng lắm chỉ là một người vô tình mang thai đứa bé này, không thể không kết hôn, trở thành người vợ hợp đồng của anh.

Phải, tôi sai rồi, thật sự sai rồi! Cố Hề Hề tôi thật lo chuyện bao đồng.

Chuyện này căn bản không đến lượt tôi quản. Đúng, là tôi không có quyền quyết định chuyện của anh.

Tôi là thứ gì? Tôi có tư cách gì mà quản chuyện của Doãn Tư Thần? Được, anh nói rất đúng, tôi tuyệt đối sẽ không xen vào nữa.

“Nếu vậy, tôi sẽ không xen vào chuyện của anh nữa. Anh hài lòng chưa?” Ánh mắt Cố Hề Hề dần trở nên lạnh như băng: “Thật xin lỗi, Doãn tổng, tôi đột nhiên muốn trở về bệnh viện chích thuốc. Tạm biệt.”

Cố Hề Hề mở cửa xe, xoay người đi đến bên đường lớn.

Doãn Tư Thần nhìn bóng lưng Cố Hề Hề, ảo não đập một quyền lên ghế ngồi. Anh rõ ràng không phải nghĩ vậy! Sao đột nhiên bật thốt nên như vậy?

Thời điểm anh đi ngang phòng vệ sinh, liếc mắt thấy Mặc Tử Hân và Cố Hề Hề đứng chung một chỗ. Ánh mắt Mặc Tử Hân nhìn cô rất khác biệt. Đó không phải ánh mắt nhìn người đối tác trong kinh doanh, mà là… ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ.

Mặc Tử Hân, thì ra anh ta và Cố Hề Hề đã sớm quen biết nhau? Đúng vậy, anh mới biết Cố Hề Hề chưa bao lâu, chuyện trước kia của cô, anh không biết gì cả.

Cô cũng sẽ có cơ hội gặp lại Mặc Tử Hân. Vừa nghĩ đến, người đàn ông là đối thủ cùng mình chia đều thiên hạ, lại dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần cảm thấy hốt hoảng trong lòng.

Cố Hề Hề đứng ở ven đường, đột nhiên cảm giác trên mặt lạnh lẽo. Đưa tay nhẹ nhàng lau, từ lúc nào cô chảy nước mắt?

Thật buồn cười, cô lại chảy nước mắt vì Doãn Tư Thần. Anh là gì? Cô là gì chứ?

Cố Hề Hề hít thở sâu, đưa tay đón taxi, không quay đầu liếc mắt nhìn Doãn Tư Thần, nhanh chóng lên xe rời đi.

Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề lên xe taxi, đáy mắt không giấu được sự ảo não. Mặc dù anh không muốn thừa nhận, nhưng thật sự nhờ nỗ lực của Cố Hề Hề mà chủ tịch và phu nhân đã xác định mối quan hệ với Tập đoàn Doãn thị lần nữa, vừa rồi còn chủ động đề nghị hai bên hợp tác.

Tất cả đều là công sức của Cố Hề Hề. Anh vốn rất vui vẻ, nhưng vừa nghĩ đến hình ảnh hai người họ trước phòng vệ sinh, cảm thấy trong lòng như bị kim đâm, rất khó chịu.

Tài xế taxi thấy Cố Hề Hề sắc mặt khó coi, không nhịn được liền tán gẫu: “Có phải cãi nhau với chồng không? Aiya, vợ chồng son bây giờ động chút là gây gỗ. Thật ra thì vợ chồng, gắn bó làm bạn mới là vợ chồng. Có gì ghê gớm đâu, mâu thuẫn gì nói ra thì sẽ tốt. Nói không chừng nói ra sẽ phát hiện tất cả là hiểu lầm… Tôi và vợ tôi lúc còn trẻ cũng giống vậy….”

Nghe tài xế nói, tầm mắt Cố Hề Hề nhìn ra bên ngoài cửa kính, cố gắng giải tỏa tức giận trong lòng.

Bác sĩ nói cô hiện tại không thể tức giận. Bảo bảo trong bụng đã gần ba tháng, chính là thời kì phát triển quan trọng, cô nhất định phải thật an tĩnh vui vẻ.

Đến bệnh viện, Cố Hề Hề trở lại phòng bệnh của mình, nằm trên giường lăn qua lăn lại thế nào cũng không ngủ được.

Hôm nay xảy ra nhiều chuyện khiến cô tâm phiền ý loạn. Cũng không biết ở nhà thế nào. Cô kết hôn, đã rời khỏi nhà nhiều ngày, mẹ ở nhà có bị ủy khuất hay không?

Dựa theo lời hứa của Doãn Tư Thần, cô phải giúp Tập đoàn Doãn thị giải quyết chuyện của chủ tịch Hàn quốc và phu nhân mới có thể về thăm nhà.

Nhưng bây giờ… Cố Hề Hề thở dài một tiếng.

Mẹ, mẹ kiên trì một chút nữa được không? Chờ con đủ tiền, nhất định sẽ cứu mẹ rời khỏi nơi địa ngục đó.

Nuốt một bụng tức giận và lo lắng, Cố Hề Hề nằm trên giường, lăn qua lại dần dần buồn ngủ, mí mắt căng lên, từ từ ngủ. Không biết ngủ bao lâu, Cố Hề Hề bị đói bụng tỉnh lại. Vừa mở mắt, sắc trời bên ngoài đã tối.

“A, đoán là trong bệnh viện cũng không có gì ăn.” Cố Hề Hề nhìn thời gian, đã là tám giờ tối.

Xem ra muốn ăn chút gì, chỉ có thể ra ngoài ăn. Cố Hề Hề vừa xuống giường, chưa kịp thay quần áo, liền nghe được có người gõ cửa phòng sau đó đẩy cửa tiến vào.

Hai nữ đầu bếp đẩy xe thức ăn vào.

“Hai cô…” Cố Hề Hề ngẩn ra, đây là sao? Mặc dù cô thật sự ở trong phòng bệnh cao cấp, nhưng dù sao ở đây không phải thành phố N, cũng không phải bệnh viện của Tập đoàn Doãn thị. Bệnh viện ở đây còn trang bị đầu bếp sao?

“Thiếu phu nhân.” Hai đầu bếp hành lễ với Cố Hề Hề nói: “Thiếu gia chỉ thị, gần đây thiếu phu nhân không thể ăn quá nhiều dầu mỡ, nếu không sẽ can hỏa quá vượng. Cho nên, chúng tôi tối nay nấu cháo dinh dưỡng, thêm sợi mì và rau cải, một ít nguyên liệu hạ hỏa.”

Can hỏa quá vượng?

Cố Hề Hề hết ý kiến, rõ ràng là anh bệnh thần kinh! Được rồi, cô ở đây tức giận một người bị bệnh thần kinh, cô quả nhiên quá rảnh rỗi.

Tùy anh đi. Dù sao cô đã đến bước này, cũng không thể làm gì khác.

Ăn cháo, ăn cháo. Tức giận cũng phải ăn, cô không ăn thì bảo bảo trong bụng cũng phải ăn.

Cố Hề Hề không nói lời nào, đi rửa tay liền ngồi trước bàn ăn. Hai đầu bếp làm hết phận sự bày tất cả thức ăn trước mặt cô.

Người có tiền đúng là người có tiền. Dù ăn thanh đạm cũng tinh xảo đến cực điểm. Mỗi một phần ăn không nhiều, nhưng hơn hai mươi loại.

Cố Hề Hề cảm thấy hiện tại mình như hoàng hậu, ăn hết từng món, mỗi món nếm thử một miếng cũng no.

Cố Hề Hề đang ăn vui vẻ, nghe hai đầu bếp sau lưng đồng thời gọi: “Thiếu gia.”

Thiếu gia? Doãn Tư Thần? Tại sao anh cũng đến?

Không phải anh thấy cô phiền sao? Anh còn đến làm gì?

Cố Hề Hề ngẩng đầu liền thấy Doãn Tư Thần phong trần từ bên ngoài đi vào. Vừa vào cửa, lập tức có người đưa khăn lông ấm cho anh lau tay.

Anh vừa lau tay vừa đi đến trước mặt Cố Hề Hề. Tiểu A kéo cái ghế, anh lại đi đến ngồi xuống trước mặt Cố Hề Hề, đưa khăn lông cho người giúp việc phía sau.

Trên bàn ăn nhất thời có thêm một mâm, đầy mùi thơm.

Cố Hề Hề trừng mắt. Anh đây là ý gì? Khoe khoang? Cho cô ăn cải xanh, anh ăn thịt? Hơn nữa còn bày ra cho cô nhìn?

Doãn Tư Thần, anh có cần như vậy không? Anh thật sự nghĩ là tôi sẽ ghen tỵ sao?

Ừ, món thịt băm bọc trứng cút kia, làm không tệ nha… Ừ, miếng thịt hấp kia…

(bản chưa beta)