Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 42: Lâm Tiểu Nhã phá rối

Lúc này Chủ tịch và phu nhân đang tiến đến gần, Cố Hề Hề không thể đẩy Doãn Tư Thần ra, chỉ có thể lấy cùi chỏ thúc vào bụng anh, buộc anh nhích ra xa mình một chút. Nếu không, cô không thể bảo đảm lúc Chủ tịch và phu nhân tới vẫn có thể giữ bình tĩnh.

Doãn Tư Thần đã sớm đoán được Cố Hề Hề sẽ thẹn quá hóa giận. Lúc Cố Hề Hề động thủ, trong nháy mắt đó anh đột nhiên đứng thẳng người.

Mặc dù Cố Hề Hề đánh vô ích, nhưng cũng tạm thoát khỏi sự chọc ghẹo và khống chế của Doãn Tư Thần, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Doãn Tư Thần đến gần Chủ tịch và phu nhân, nói: “Xem ra Hề Hề đã chuẩn bị xong hết rồi, chúng ta có thể dùng bữa ngay lập tức.”

“Thực lực của Tập đoàn Doãn thị quả là danh bất hư truyền.” Chủ tịch hài lòng gật đầu nói: “Chỉ là nhà ăn nhân viên thôi mà cũng hoa mỹ tôn quý như vậy.”

Doãn Tư Thần cười ngạo nghễ, nói: “Nhân viên có thể làm việc ở trụ sở chính, đương nhiên đều là tinh anh của Doãn thị. Bà nội từng dạy Tư Thần, tuyệt không để lọt lưới đánh mất bất kỳ một nhân tài nào. Chủ tịch, phu nhân, mời bên này…”

Nghe câu trả lời của Doãn Tư Thần, Chủ tịch và phu nhân càng hài lòng. Tập đoàn Doãn thị bất luận là tài thế, địa vị, sức ảnh hưởng, hay thực lực của người lãnh đạo, chính sách, và thái độ đối đãi nhân viên đều làm họ vô cùng ưng ý.

Cố Hề Hề không để mọi người chờ lâu, rất nhanh liền sửa soạn một bàn ăn lớn. Thức ăn thượng hạng được đầu bếp mang ra theo thứ tự.

“Thật là phiền cho Doãn phu nhân.” Chủ tịch phu nhân nở nụ cười ôn hòa với Cố Hề Hề nói: “Doãn tổng thật có phúc, có một người vợ thích nấu nướng như vậy, nhất định sẽ đặc biệt thích về nhà.”

“Dạ, chuyện vui vẻ nhất mỗi ngày chính là ăn bữa tối cùng Hề Hề. Chủ tịch, phu nhân, mời.” Doãn Tư Thần lập tức đưa tay nắm tay Cố Hề Hề, nụ cười ôn nhu.

Nụ cười và ánh mắt của Doãn Tư Thần hết sức ôn nhu và tràn đầy tình yêu. Tựa như từ đáy mắt cũng tỏa ra một loại thân tình là vợ chồng hạnh phúc.

Cố Hề Hề nhìn anh, nếu không phải biết rõ hai người chỉ là vợ chồng hợp đồng, cô đã bị nụ cười của Doãn Tư Thần lừa gạt. Huống chi Chủ tịch và phu nhân hoàn toàn không biết chuyện.

Cố Hề Hề than thở trong lòng, trách sao có nhiều phụ nữ muốn đoạt lấy người đàn ông này, cho dù xuân tiêu một lần cũng hài lòng. Thật sự bởi vì anh quá hoàn hảo.

Bất kì một người phụ nữ nào đối mặt với người đàn ông khôi ngô, vóc người tuấn mỹ, tài sản khổng lồ, địa vị cao quý, hơn nữa còn là một người không có tin đồn, chung tình, đại khái kiểu gì cũng khó khống chế lòng mình được.

Cũng may cô tự biết thân phận mình. Biết tất cả trước mắt chẳng qua là diễn xuất mà thôi. Cố Hề Hề phối hợp Doãn Tư Thần, không rút tay mình ra, nở nụ cười giới thiệu món ăn cho Chủ tịch phu nhân. Vì nấu nướng, Cố Hề Hề và Chủ tịch phu nhân tìm được đề tài chung, hai người trò chuyện càng hợp ý.

Chủ tịch thấy vợ mình rất hài lòng, nhất thời đáy lòng có chút tính toán quyết định. Chủ tịch và phu nhân trao đổi ánh mắt hài lòng, xoay người bảo thư ký đem hợp đồng, định kí hợp đồng ngay trên bàn ăn.

Cố Hề Hề thấy vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Quá tốt, cuối cùng thành công!

Nhưng ngay lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng ăn, giọng vô cùng bất mãn truyền đến: “Tư Thần, tại sao anh có thể đối với em như vậy? Rõ ràng em mới xứng đáng là vợ anh, không phải sao? Tại sao anh kết hôn với người bạn thân nhất của em?”

Nụ cười trên mặt Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề trong nháy mắt cứng đờ.

Dina! Sao cô ta xuất hiện ở nơi này?

Cố Hề Hề quay đầu, liền thấy Dina mặc đồng phục nhân viên vệ sinh, lảo đảo đi tới cô.

Sắc mặt Doãn Tư Thần cũng chợt biến đổi. Anh không nghĩ tới Dina dùng cách này lẻn vào Tập đoàn Doãn thị, hơn nữa xuất hiện ngay thời khắc quan trọng.

Cô ta rốt cuộc muốn làm gì?

Đáng chết! Giám đốc bộ phận an ninh đâu? Đường đường là trụ sở chính Tập đoàn Doãn thị lại có thể cho người lẻn vào, chuyện nhỏ này làm cũng không xong!

Còn Chủ tịch và phu nhân vốn muốn ký hợp đồng với Tập đoàn Doãn thị, thấy tình cảnh trước mắt đột nhiên sửng sốt, ngay sau đó chấm dứt ký hợp đồng.

Chủ tịch và phu nhân cùng đứng lên, quay đầu nhìn Doãn Tư Thần hỏi: “Doãn tổng, đây là chuyện gì?”

“Chủ tịch, phu nhân, đây chỉ là một hiểu lầm…” Doãn Tư Thần còn chưa nói hết lời, Dina đã lảo đảo nghiêng ngã vọt tới. Anh biết hiện tại ngăn cản Dina cũng đã muộn, nói với Dina: “Có chuyện gì một lát hãy nói.”

Nói xong câu này, Doãn Tư Thần quyết định thật nhanh nói với Cố Hề Hề: “Hề Hề, em dẫn Chủ tịch và phu nhân đi nghỉ ngơi trước.”

“Dạ!” Cố Hề Hề lập tức quay đầu nói với Chủ tịch và phu nhân: “Vô cùng xin lỗi, vì một vài chuyện riêng quấy rầy hai vị dùng cơm. Mời hai vị đi theo tôi trước, đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ cho hai vị một lời giải thích.”

Cố Hề Hề chưa kịp dẫn Chủ tịch và phu nhân rời đi, Lâm Tiểu Nhã đã vọt tới trước mặt Cố Hề Hề, giơ tay lên cho cô một cái tát vang dội: “Bốp.”

Cố Hề Hề bất ngờ không kịp đề phòng, bị tát mạnh nên cả người thiếu chút té ngã trên mặt đất.

“Phi, Cố Hề Hề, cô không biết xấu hổ! Uổng công tôi xem cô là chị em, cô lại cướp đàn ông của tôi!” Lâm Tiểu Nhã hung hăng nắm cổ áo Cố Hề Hề, kéo tới trước mặt mình, định tiếp tục bạt tai.

Cố Hề Hề bị tát bất ngờ, trước mắt nhòe đi, thân thể không tự chủ được bị Lâm Tiểu Nhã lôi kéo. Ngay lúc Lâm Tiểu Nhã sắp bạt tai thứ hai, cổ tay ả bị nắm lại.

Doãn Tư Thần đã đến bên cạnh, chắn trước mặt Cố Hề Hề, bắt cánh tay Lâm Tiểu Nhã lại: “Dina, cô còn chưa xong sao?”

Cố Hề Hề đưa tay che má ửng đỏ, nước mắt uỷ khuất không ngừng lởn vởn trong hốc mắt, nhưng thế nào cũng kiềm chế không thể để nước mắt chảy xuống.

Cho tới giờ cô chưa từng làm chuyện có lỗi với Lâm Tiểu Nhã, nhưng cô nhận hai bạt tai rồi. Một là lúc cô kết hôn, một là hôm nay!

Cô chưa từng mơ ước đàn ông của cô ta, cho tới nay vẫn không. Cô đã từng muốn có một tình yêu yên bình, cuộc sống bình thường.

Nhưng tất cả đều bị hủy diệt hoàn toàn vào ngày sinh nhật đó.

Lâm Tiểu Nhã, thẻ mở cửa phòng rõ ràng là cô giao cho tôi, tại sao nói tôi cướp đàn ông của cô?

Lương tâm của cô ở đâu?

Tầm mắt Lâm Tiểu Nhã bị Doãn Tư Thần chặn lại, cô ta vùng vẫy, phát hiện không cách nào thoát khỏi khống chế của Doãn Tư Thần, đột nhiên khóc rống lên ăn vạ.

“Tư Thần, anh không thể đối với em như vậy! Em mới là cô dâu của anh!” Lâm Tiểu Nhã gào thét: “Tại sao anh có thể cưới người bạn thân nhất của em?”

“Dina, tôi cảnh cáo cô một lần nữa, đủ rồi!” Đáy mắt Doãn Tư Thần đã lộ ra tức giận không thể khống chế, hoàn toàn nuốt sống chút kiên nhẫn còn sót lại.

Nhưng Lâm Tiểu Nhã giống như không nhìn thấy cảnh cáo của Doãn Tư Thần, tiếp tục khóc sướt mướt.

“Tiểu A, đưa Chủ tịch và phu nhân đi nghỉ trước.” Doãn Tư Thần lạnh như băng nói: “Dọn dẹp nơi này.”

“Dạ, tổng giám đốc.” Tiểu A lập tức mời Chủ tịch và phu nhân tạm thời rời đi.

Chủ tịch thấy tình hình rối bời trước mắt, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng khó coi, giọng cứng ngắc nói: “Tôi hi vọng Doãn tổng có thể cho chúng tôi lời giải thích thỏa đáng. Xí nghiệp Hàn quốc sẽ không hợp tác với đàn ông bạc tình bạc nghĩa. Phu nhân, chúng ta đi.”

Chủ tịch hừ lạnh một tiếng, kéo tay phu nhân rời đi. Tầm mắt phu nhân lướt qua Lâm Tiểu Nhã, rơi vào trên mặt Cố Hề Hề.

Không biết tại sao bà luôn cảm thấy nụ cười thuần khiết, ánh mắt trong suốt của cô gái này, tuyệt đối không phải loại phụ nữ đi cướp đàn ông.

Lúc này, sắc mặt Cố Hề Hề tái nhợt đầy ủy khuất nhưng gắt gao đè nén, dù thân thể đã run rẩy đến mức đứng không vững, vẫn ương ngạnh chống đỡ, nhìn cô mà bà đau lòng.

Bất quá dưới cục diện này, quả thật không thích hợp có người ngoài, phu nhân chỉ thở dài một tiếng rồi đi theo chồng.

Sau khi chủ tịch và phu nhân rời đi, phòng ăn lớn trong nháy mắt chỉ còn lại ba người họ. Doãn Tư Thần lập tức đẩy Lâm Tiểu Nhã ra, ánh mắt âm trầm nói: “Thế nào? Malaysia không hấp dẫn cô, nên chịu trở lại?”

Lâm Tiểu Nhã đột nhiên nhào tới, muốn ôm Doãn Tư Thần, lại bị anh đẩy ra không chút lưu tình.

“Tư Thần, em sai rồi, em thật sự biết lỗi rồi. Em không đi Malaysia nữa, em không muốn làm người mẫu, em muốn gả cho anh, sinh con cho anh…” Lâm Tiểu Nhã si mê nhìn dung nhan Doãn Tư Thần, lời nói không mạch lạc: “Cố Hề Hề chẳng qua là quà em tặng anh, tại sao anh có thể kết hôn với một món quà, mà coi thường chủ nhân tặng quà? Tư Thần, em trở lại rồi, em đã trở lại bên cạnh anh, món quà đó có thể bỏ đi rồi.”

Món quà?

Cố Hề Hề trong nháy mắt trợn to hai mắt. Đây là chuyện gì?

Lâm Tiểu Nhã hoàn toàn không để ý ánh mắt Cố Hề Hề nhìn mình, vẫn không ngừng cầu khẩn Doãn Tư Thần: “Tư Thần, em thật sự rất yêu anh. Thật! Anh biết người mẫu Malaysia luôn là mơ ước của em, ngày đó em vốn muốn đi từ biệt anh, nhưng bên đó đột nhiên gọi điện cho em đi làm người mẫu. Tư Thần, người mẫu Malaysia là ước mơ em một mực theo đuổi.”

“Sau đó thì sao?” Cố Hề Hề run rẩy mở miệng, cô cảm thấy gần phát hiện chân tướng, một chân tướng mà cô đến chết cũng không dám tin.

“Sau đó… em mới lấy đêm đầu tiên của bạn thân nhất làm quà cho anh, đây là bồi thường của em đi mà không từ biệt. Tư Thần, anh không thể đối với em như vậy. Như vậy quá không công bằng. Cô ta chỉ là một món quà mà thôi, em mới là bạn gái của anh.” Lâm Tiểu Nhã rốt cuộc tìm được cơ hội vọt tới trước mặt Doãn Tư Thần, những lời này cô ta đã luyện vô số lần, cô ta căn bản không chú ý câu hỏi vừa rồi là của Cố Hề Hề, mà không phải là Doãn Tư Thần hỏi.

(bản chưa beta)