Buổi sáng tại Ngô gia.
"Ngô Đình Đình, dù gì gia đình chúng ta cũng đã có hôn ước sẵn với Thẩm gia rồi, không thể nói hủy là hủy được đâu con."
"Nhưng con không quen hắn ta sao lại bắt con lấy hắn chứ? Ba cũng đã mất rồi, hay là chúng ta hủy bỏ hôn ước đó đi mẹ."
"Không được."
"Ba con đã nói rõ từ lúc ông ấy mất rồi, dù mọi chuyện có ra sao cũng phải gả con cho gia đình đó. Hôn ước cũng đã định sẵn rồi."
"Nhưng..."
Vừa đúng lúc đó Ngô Doanh Doanh đi chợ về tới nhà. Chị gái cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ khi vừa thấy cô bước vào nhà.
"Mẹ, chị, con đi chợ về rồi đây. Hôm nay con mua được nhiều món ngon lắm, để con nấu cho mọi người ăn."
Dù không nhìn thấy nhưng vì từ nhỏ thường nấu ăn nên cô đã quen và Doanh Doanh nấu được món đơn giản như canh và đồ xào, còn nêm gia vị cô sẽ có cách phân biệt riêng.
Ngô Đình Đình lúc này bắt đầu có suy nghĩ xấu xa.
"Xém chút là mình quên luôn cái con mù vô dụng này rồi, hay là mình kêu mẹ gả nó vào thay cho mình nhỉ."
"Đình Đình con sao vậy, đang suy nghĩ gì à?"
"Mẹ à, con hỏi này nha."
"Con muốn hỏi gì?"
"Ngô gia và Thẩm gia định sẵn hôn ước và chỉ nói là gả con gái nhưng không bắt phải gả con gái nào đúng không mẹ?"
"Đúng vậy!"
Đình Đình nói tiếp:
"Nhà chúng ta cũng không phải có một đứa con gái mà có tận hai đứa, dù gì con và con mù kia cũng bằng tuổi với nhau mà, hay là chúng ta gả nó vào đó đi."
Mẹ cô nghe thấy liền phản đối:
"Không được, mặc dù là đã có hôn ước sẵn và Thẩm gia cũng không để nghị hay là bắt buộc gả con vào nhưng cũng phải gả đàng hoàng chứ. Em của con nó đã không nhìn thấy được mà con còn muốn nó gả vào đó nữa sao? Con còn có tình người không vậy, nó đã khổ khi sống như vậy, không thấy được ánh sáng rồi mà giờ gả vào đó chả khác gì đẩy con bé vào chỗ chết để cho người ta sỉ nhục nó."
"Mẹ à, nhưng mà nó là một đứa mù vô tích sự chả làm được việc gì hay giúp chúng ta lợi ích nào trong cái nhà này hết, sao chúng ta phải nhất thiết giữ nó lại làm gì. Chi bằng bây giờ nhân cơ hội này đuổi nó đi đi như vậy chúng ta không phải cực khổ vì nó nữa .Cũng không phải nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét và giả nai của nó."
Đình Đình vừa nói dứt câu thì một tiếng vang lên: "bốp" giòn tan. Chính cô cũng không tin là mình đã nhận lấy từ chính người mẹ mình một cái tát đau đớn. Từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ bà đánh cô nhưng hôm nay con gái bà đứt ruột đẻ ra nó đã quá sức tưởng tượng của bà.
Doanh Doanh nghe thấy như vậy từ trong bếp chạy ra, cô không thấy được nhưng đường đi trong nhà cô đã thuộc nên đi cũng đã quen và đi rất nhanh chóng ra ngoài phòng khách hỏi:
"Mẹ và chị có chuyện gì vậy ạ?" - Cô lo lắng hỏi nhưng tất cả đều im lặng không ai trả lời cô.
Đình Đình vì bị đánh nên tức giận đi lên phòng, lúc đi ngang qua cô còn cố tình đυ.ng vào người Doanh Doanh làm cho cô mất thăng bằng và bị té.
Cô cố gắng đứng lên và hỏi mẹ lại lần nữa:
"Mẹ ơi, nói cho con biết đi, mẹ và chị Đình Đình có chuyện gì vậy ạ?" - Giọng nói của cô đầy lo lắng.
"Doanh... Doanh Doanh con lại đây."
Nghe giọng của bà cô biết bà sắp khóc. Cô từ từ đi lại chỗ của bà.
"Con ngồi xuống đây mẹ có chuyện muốn nói với con."
Doanh Doanh từ từ ngồi xuống kế bên bà, lúc này bà không kìm nén nổi nên nước mắt cứ thế mà rơi xuống. Biết được mẹ mình khóc nên cô ôm mẹ và hỏi:
"Mẹ à, có chuyện gì sao, sao mẹ lại khóc?" - Giọng nói của cô nhẹ nhàng như một đứa trẻ ngây thơ hỏi mẹ mình khiến cho bà cảm thấy ân hận vì việc mình sắp nói với cô, không biết khi nói ra cô sẽ chấp nhận hay là không. Nếu cô chấp nhận thì bà sẽ phải để cô con gái này rời xa bà nhưng bà không đành lòng vì đã hứa với ba cô là sẽ chăm sóc cô đến khi nào không thể. Bà cũng xem cô như là đứa con ruột của mình nên không nỡ để cô đi.