Thân thể của Vũ Vương tựa như một tảng đá lớn, đập xuống mặt đất phát ra tiếng động vang dội. Mặt đất như bị chấn động một lúc, Vũ Vương cũng phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân trở nên vô cùng chật vật.
Ngô Thanh Đế thì như một ngọn núi khổng lồ, đứng sừng sững tại chỗ. Thân hình ông cao to, nét mặt như nước lặng, uy nghiêm vô cùng. Dường như ông trời sinh đã có khí chất đế vương, nhìn vào trông thật khí phách, nghiêm nghị. Ông chính là chúa tể của nơi này.
Mọi người ở đây đều sững sờ, Vũ Vương ra uy vẫn không chống lại được Ngô Thanh Đế, thậm chí Ngô Thanh Đế chỉ dùng một chiêu đã đánh bại Vũ Vương. Cảnh tượng này thật là quái dị, Vũ Vương là một vị vua lớn mạnh như vậy, lại như không chịu nổi một đòn khi đứng trước mặt Ngô Thanh Đế, điều này khiến người ta khó mà tin được!
Tất cả mọi người đều bị đả kích ở các mức độ khác nhau.
Hiển nhiên, người chịu đả kích lớn nhất là bản thân Vũ Vương.
Lúc này, Vũ Vương đã bị nội thương không nhẹ, toàn thân lão ta truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt. Nhưng đối với một người đã trải qua trăm trận chiến như lão ta mà nói, những đau đớn này không là gì cả, điều mà lão ta cảm nhận được nhiều hơn là nỗi kinh hãi.
Vũ Vương thật sự không ngờ mình có võ công cái thế mà lại không chịu nổi một đòn khi đứng trước mặt Ngô Thanh Đế như vậy, hơn nữa còn đánh đâu thua đấy.
Lão ta kinh ngạc, hoang mang, nhưng hơn hết vẫn là không phục!
Lão ta không tin, không tin mình thật sự sẽ thất bại thảm hại như vậy.
Nét mặt của Vũ Vương chuyển dần từ kinh ngạc sang hung ác khủng khϊếp, hai mắt cũng trở nên đỏ ngầu. Ánh mắt lão ta vô cùng đáng sợ, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, e rằng Ngô Thanh Đế đã chết rồi.
Vũ Vương bị thương nghiêm trọng, dùng tay gắng gượng chống đỡ thân thể, chậm rãi đứng từ dưới đất dậy. lão ta ổn định thân hình, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Ngô Thanh Đế, không kiềm được cơn giận nói: “Tiếp tục!”
Vừa dứt lời, Vũ Vương như phát điên xông tiếp tục về phía Ngô Thanh Đế.
Nhưng Vũ Vương vừa di chuyển, Minh Vương đã lướt đến chặn bước Vũ Vương. Lão trịnh trọng nói với Vũ Vương: “Đừng xông lên nữa, ông đánh không lại người này đâu.”
Ngữ khí của Minh Vương nặng nề bất đắc dĩ, lão không muốn chấp nhận sự thật này, nhưng cũng không thể né tránh được.
Minh Vương nói xong, Ảnh Vương và Lang Vương cũng đi tới, bọn họ cũng khuyên nhủ Vũ Vương không nên hành động khinh suất, tiếp tục đánh như vậy chỉ khiến tình trạng của lão ta càng thảm thêm thôi.
Tính cách của Vũ Vương rất kiên quyết, lão ta không cam tâm bị thua dưới tay Ngô Thanh Đế, càng không muốn thừa nhận mình không bằng Ngô Thanh Đế. Lão ta vô cùng muốn nghiền nát Ngô Thanh Đế, để lấy lại thể diện. Thế nhưng ba người Minh Vương khuyên nhủ đã khiến lão ta khôi phục lý trí, nhìn thẳng vào hiện thực. Bây giờ, lão ta có mạnh đến mấy cũng không hơn được Ngô Thanh Đế. Cho dù lão ta không phục cũng không thể nào thay đổi được sự thực này.
Im lặng trong chốc lát, Vũ Vương lại nhìn về phía Minh Vương, uất nghẹn mở lời: “Lẽ nào cứ nhìn hắn kiêu căng như vậy?”
Minh Vương lắc đầu, nghiêm túc nói: “Đương nhiên là không.”
Nói rồi, ánh mắt Minh Vương thâm trầm quét qua Ảnh Vương và Lang Vương, sau đó trịnh trọng nói: “Xem ra chúng ta phải liên thủ với nhau thôi.”
Tứ Đại Thiên Vương liên thủ tấn công. Đây là hành vi động trời thế nào chứ, trăm năm cũng khó thấy!
Bốn người liên thủ, ai có thể địch nổi?
Ảnh Vương, Lang Vương và Vũ Vương nghe Minh Vương nói vậy cũng lặng lẽ gật đầu, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ cũng chỉ có cách này mới có thể đánh bại Ngô Thanh Đế.
Đã xác định liên thủ, Minh Vương không nói thêm gì nữa, lập tức cao giọng hạ lệnh với tất cả những người thuộc học hiện U Minh: “Tất cả lùi lại!”
Tất cả mọi người của học viện U Minh cấp tốc lui ra sau, cho đến khi tới một vị trí cách đó khoảng trăm mét mới dừng lại.
Một mảnh đất rộng lớn trở nên trống trải. Bốn người Minh Vương, Vũ Vương, Lang Vương và Ảnh Vương giống như có cảm ứng tâm linh, cùng nhanh chóng di chuyển thân hình, xếp thành thế trận bốn người. Minh Vương đứng đầu, Lang Vương, Ảnh Vương và Vũ Vương bày thế bảo vệ, chia ra đứng ở ba vị trí xung quanh Minh Vương.
Thời khắc này, Tứ Đại Thiên Vương trở thành một chỉnh thể kiên cố không thể phá vỡ.
Nhiều năm về trước, Tứ Đại Thiên Vương mỗi người chiếm cứ một phương, xưng bá xưng vương. Bọn họ là một sự tồn tại độc lập, là những kẻ mạnh chí cao vô thượng, bất kì ai trong số họ đều có thể khuấy động phong vân, kinh động tứ phương. Còn bây giờ, bốn nhân vật nghịch thiên như vậy lại hợp thể với nhau, chỉnh thể này sẽ đáng sợ đến mức nào!
Vừa bày xong trận, bốn lão quái vật nghịch thiên lập tức phóng ra khí thế to lớn, mạnh mẽ vô cùng. Bốn luồng khí thế đồng thời phát tán, trong chớp mắt đã đè nén cả không gian. Hơn nữa, khí thế của bốn người đều có xu hướng tăng vọt, càng lúc càng dày đặc và mạnh mẽ, trong phút chốc đã phủ kín toàn bộ nơi đây.
Mặt Ngô Thanh Đế biến sắc, ông lập tức nghiêm giọng quát lớn với người nhà họ Ngô mà không cần suy nghĩ: “Mau lùi lại.”
Người nhà họ Ngô có mặt ở đó đã bị khí thế của bốn người này áp bức đến mức gần như nghẹt thở, hiện tại nghe thấy mệnh lệnh của Ngô Thanh Đế, đương nhiên bọn họ không hề chần chừ, lập tức hoảng hốt lùi lại. Bọn họ lùi thật xa, cho đến khi có thể hít thở được mới thôi, sau đó đứng từ xa nhìn về phía bên này.
Ngô Thiên và Vệ Hải cũng lặng lẽ lùi ra xa một chút.
Nhất thời xung quanh Ngô Thanh Đế cũng trở nên trống trải, không còn ai đứng đó nữa, một mình ông đứng thẳng giữa núi thi biển máu, đối mặt với Tứ Đại Thiên Vương uy lực vô biên.
Vào khoảnh khắc khí thế của Tứ Đại Thiên Vương dâng lên, Minh Vương đứng ở phía trước đột nhiên mở miệng, lạnh lùng nói với Ngô Thanh Đế: “Bây giờ tôi sẽ cho cậu biết uy thế khi Tứ Đại Thiên Vương hợp lực.”
Dứt lời, Minh Vương bỗng quát to một tiếng, hai tay lão vạch một đường trước ngực, sau đó ầm ầm đẩy về phía trước. Một luồng chân khí sắc bén như kiếm đột ngột phóng ra từ giữa hai bàn tay lão.
Cùng lúc đó, ba người Ảnh Vương, Vũ Vương và Lang Vương cũng dùng phương thức khác nhau, tung ra luồng chân khí cuồng bạo không gì cản nổi ngay tức khắc.
Bốn luồng chân khí, mỗi luồng đều chứa đựng sức mạnh hủy diệt có thể phá núi xẻ đá, kèm theo khí thế mãnh liệt, uy lực rung trời.
Một lát sau, bốn luồng chân khí như con cự long bỗng hội tụ thành một con rồng. Bốn luồng chân khí hòa vào nhau, hóa thành một luồng chân khí khổng lồ cực kì hùng mạnh.
Luồng chân khí hợp nhất của bốn người họ ngưng tụ sức mạnh chân khí vô tận mà hùng hậu, mang theo khí thế hủy diệt thiên địa mênh mông trùng trùng, chứa đựng sức mạnh tấn công như khai thiên lập địa đánh về phía Ngô Thanh Đế.
Trong thoáng chốc, đất trời biến sắc, gió lớn thét gào, lầu các chấn động, cả trang viên dường như sắp sụp đổ.
Ngô Thanh Đế thấy vậy, ánh mắt chợt biến đổi, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Chân khí trên người ông bùng nổ, năng lượng trong cơ thể như thủy triều dâng trào, từng tầng trùng điệp, tăng lên gấp đôi mà phun trào ra. Hai tay ông vẽ một vòng tròn thật lớn ở phía trước người, chân khí mênh mông ngưng tụ toàn bộ trên bàn tay. Tay vẽ vòng tròn, chân khí tụ lại trước người.
Trong phút chốc, một màn chắn bằng chân khí lấp lóe ánh vàng hình thành phía trước người Ngô Thanh Đế.
Đây không phải là màn bảo vệ chân khí bình thường, mà là một bức màn che chắn được hình thành từ vô số luồng chân khí, cực dày và rộng, trùng trùng điệp điệp. Dường như chỉ trong một nhịp thở, nó đã chồng lên vô số tầng, khiến cho cả hư không đều trở nên mơ hồ.
Tiếp sau đó, Ngô Thanh Đế bất ngờ đẩy hai tay về phía trước, màn chắn chân khí vô cùng dày nặng trước người ông tức khắc mang theo khí thế dời non lấp biển đâm mạnh về phía chân khí cự long của Tứ Đại Thiên Vương đang oanh kích đến.
Ầm!
Hai luồng chân khí cực mạnh ầm ầm va chạm vào nhau giữa hư không.
Trong khoảnh khắc, tiếng nổ rền vang, sóng chân khí vô cùng mạnh mẽ bắn ra tứ phía, gió mạnh rít gào càng thêm mãnh liệt, cây cối trong trang viên lay động, dường như có thể bị nhổ bật gốc lên bất cứ lúc nào. Đá vụn dưới mặt đất đều bị cuốn bay vòng vòng trên bầu trời, những thứ nhỏ vụn khác càng bay lên điên cuồng, trang viên nhà họ Ngô không ngừng rung chuyển như đang xảy ra một trận động đất lớn.
Quá mức đáng sợ!
Những người đứng xem từ khoảng cách trăm mét kia đều cảm nhận được một loại áp bách trước kia chưa từng thấy. Cảm giác này tác động vào lục phủ ngũ tạng của bọn họ, khiến họ cảm thấy nghẹt thở và khó chịu.
Chẳng trách trước khi khai chiến, Minh Vương và Ngô Thanh Đế đều bảo bọn họ lùi lại. Nếu bọn họ còn đứng đó, e rằng đã bị tan xương nát thịt cả rồi!
Mọi người mang theo cảm giác sợ hãi và kinh ngạc nín thở, tập trung tinh thần, chăm chú xem năm người chiến đấu.
Màn bảo vệ chân khí màu vàng của Ngô Thanh Đế va chạm với chân khí cự long của Tứ Đại Thiên Vương vô hình trung lại rung chuyển kịch liệt, dường như không khí đang run rẩy, vô số mảnh vụn cũng rung lắc điên cuồng.
Sau mấy giây chấn động, hai luồng chân khí đều đột ngột biến mất giữa không trung.
Tất cả dần yên tĩnh trở lại.
Tro bụi và những thứ nhỏ vụn lơ lửng giữa trời không đều đang rơi xuống một cách lặng lẽ.
Còn Tứ Đại Thiên Vương đều có vẻ kinh ngạc, trong mắt bọn họ đầy vẻ không thể tin nổi.
Minh Vương há hốc miệng nhìn Ngô Thanh Đế, sâu xa nói: “Sao có thể, như vậy mà cậu cũng ngăn chặn được?”
Chân khí của mỗi người trong bốn người họ phóng ra đều đủ khiến đất lở núi mòn, bốn luồng chân khí ngưng tụ, uy lực càng không thể tưởng tượng. Thế nhưng, Ngô Thanh Đế lại dùng sức của một người để chống lại sự hợp lực chân khí của bốn người họ, sự thực này khiến họ không thể tin được.
Dưới cái nhìn chăm chú kinh hãi của bốn người họ, Ngô Thanh Đế vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng bất chợt toát ra một luồng khí thế hùng hậu mạnh mẽ, hai mắt ông cũng trở nên vô cùng sâu thẳm, tựa như một vực sâu không nhìn thấy đáy. Ông nhìn thẳng vào Tứ Đại Thiên Vương, nói một cách cao thâm khó lường: “Vậy để xem các người có thể tiếp được một chiêu của tôi không.”
Dứt lời, tay phải Ngô Thanh Đế bắt vào hư không, ngón tay nắm lại thành quyền. Quyền hình thành, giọng nói vang vang hùng hồn của Ngô Thanh Đế cũng cất lên cao vυ't: “Đế Hoàng Quyền!”