Editor: Nha Đam
Phong Thiển: "Vậy ngươi làm cách nào tìm được nó?"
Chưởng quầy: "..."
Tại sao cô nương này không làm theo kịch bản?
Phong Thiển nhìn xuống.
Cảm thấy nó khá ổn.
Tốt.
Phiền nhất là khi chọn lễ vật.
Ngay khi Phong Thiển đang chuẩn bị tính tiền, một cô nương mặc áo tím đột nhiên lao ra như gió, trực tiếp lấy ngọc bội trên tay cô.
Phong Thiển: "..."
Cô nương áo tím: "Chưởng quầy, ta muốn miếng ngọc bội này, tính tiền!"
Chưởng quỹ: "?!"
Hắn khó xử nhìn Phong Thiển một cái, nhẹ giọng nói: "Cô nương à, miếng ngọc bội này đã được vị cô nương này chọn trước rồi."
Cô nương áo tím cau mày nhìn về phía Phong Thiển.
Sau khi nhìn thoáng qua khuôn mặt quá mức xinh đẹp của đối phương, cô ta không khỏi nhíu mày lần nữa: "Nàng ta còn chưa nói muốn mua."
"Nhưng ..." Chưởng quỹ ngập ngừng.
Cô nương áo tím nóng nảy: "Chưởng quầy, ngươi có bán hay không? Miếng ngọc bội này, bổn quận chúa đã sớm nhìn trúng nó rồi!"
Cô nương áo tím nói rõ thân phận, lòng bàn tay của chưởng quầy bắt đầu đổ mồ hôi.
Quận chúa.
Cũng dễ gì gì đắc tội ...
Phong Thiển nhàn nhạt nhìn vị quận chúa này, nhưng không phát biểu ý kiến.
Đối phương hình như đã nhìn thấy cái gì, mắt sáng lên, nhanh chóng đi đến bên kia.
Phong Thiển nhìn về phía đó.
Một nam nhân.
Cẩm hoa y phục.
"Thái tử ca ca, sao huynh lại ở đây?" Cô nương áo tím yêu kiều nói.
Người được gọi là thái tử hơi ngạc nhiên và mỉm cười: "Thì ra là Huỳnh Nhi."
Cô nương áo tím khoác tay thái tử một cách âu yếm, sau đó đến bên Phong Thiển.
Cô ta dùng giọng điệu cáo trạng: "Thái tử ca ca, Huỳnh Nhi muốn mua miếng ngọc bội này cho huynh, nhưng chưởng quầy lại từ chối."
Chưởng quầy: "!"
Mẹ nó, Thái tử!
Hắn vội vàng quỳ xuống: "Thảo dân bái kiến Thái tử điện hạ."
Thái tử liếc mắt nhìn chưởng quầy, trầm giọng nói: "Miễn lễ."
"Chuyện gì vậy?" Thái tử hỏi chưởng quầy.
Chưởng quầy đổ mồ hôi hột giải thích: "Thật ra là như thế này, thưa thái tử, miếng ngọc bội này ban đầu là do cô nương này chọn trước, nhưng ... nhưng ... Quận chúa lại muốn lấy nó."
Càng nói về sau, lời nói đều ấp a ấp úng.
Một vị là Thái tử. một vị là Quận chúa.
Đều không thể đắc tội được!
Sau đó thái tử hướng mắt sang cô nương bên cạnh.
Chỉ liếc nhìn một cái nhưng lại làm hắn ngây ngẩn cả người.
Sau đó, càng nhìn càng thấy quen thuộc.
"Thiển Thiển?"
Hắn ngập ngừng nói ra.
Phong Thiển: "..."
Cô ngẩn người.
Cô khi nào quen biết Thái tử vậy?
Sau đó, đối phương tiếp tục nói: "Nàng không nhớ ta sao? Ta là Quân Kỳ!"
Phong Thiển: "..."
Cô suy tư một lúc.
Oh.
Tiểu tử đó?
Bây giờ đã làm Thái tử rồi cơ à?
"Ừ." Phong Thiển nhàn nhạt trả lời.
Quân Kỳ trông rất phấn khích.
Phong Thiển đang ở trong trường, tắt một phát nhảy lớp.
Từ cùng học với một đám loi choi loắt choắt, đến học với một nhóm thiếu niên và thiếu nữ, cuối cùng là học với các vị quan viên.
Còn về việc tại sao phải học với các vị quan viên?
Các quy tắc do bệ hạ đặt ra, còn sống thì còn phải học.
Vào thời điểm đó, một nhóm người lớn và một cô gái nhỏ cùng nhau ngồi trong lớp học và nghe giảng bài, loại cảm giác này thật vi diệu.
Cố tình cô gái đó học bất cứ cái gì cũng đều hơn bọn họ.
Quần thần: "!"
Cô bé trong phủ Quốc sư đáng sợ như vậy ư?
Sau đó, khi Phong Thiển đã học được tất cả những gì Phu tử có thể dạy, cô rốt cuộc cũng quang vinh tốt nghiệp, thành công trở lại cuộc sống lười biếng.
Khi đó, cô mới chín tuổi.
Vì thế......
Người dân cả nước đều biết cô gái nhỏ trong phủ Quốc sư là một thiên tài.
OMG, thực sự quá trâu bò rồi.
Kể từ đó, Quân Kỳ không bao giờ gặp lại Phong Thiển nữa.
Ngay cả khi hắn đến nhà của phủ Quốc sư để bái kiến, hắn cũng không gặp Phong Thiển.
Hắn luôn cảm thấy rằng Quốc sư đại nhân dường như đã cố ý ngăn cản không cho hắn nhìn thấy.
Mặc dù, có vẻ như Quốc sư đại nhân cũng không có lý do gì để làm điều này.
**********
Các tình yêu vote nhiệt tình vào để editor có động lực nhanh chóng ra chương mới nhé
٩(●˙▿˙●)۶...⋆ฺ