Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 6: Tiểu ca ca nhà bên, có chút ngoan (6)

Editor : Nha Đam (Đã Beta)

Hệ thống: "......" Tức giận nha ~

Nó chỉ là một hệ thống nhiệm vụ, vì cái gì mà ký chủ của nó phải tăng cho nó thêm một cái nghiệp vụ mới?

Nó không cần làm công cụ hướng dẫn!

Tuyệt không!

Đây là ở sỉ nhục danh dự của nó!

Hệ thống ở trong lòng yên lặng kháng nghị.

Chính là, trước mắt nó nhìn đến Phong Thiển mặt lạnh nhạt, liền nháy mắt không có ý tưởng.

Hệ thống bảo bảo thật ủy khuất.

Đừng nhìn ký chủ nhà nó có một gương mặt mềm mại, thế nhưng nóng giận lại rất đáng sợ.

......

Phong Thiển chậm rì rì ở xa.

Ở trung học đế đô, Phong Thiển là một gương mặt mới.

Cô gái lớn lên thập phần xinh đẹp, còn lộ ra khí chất mềm mại, không ít người đều nhìn chằm chằm vào cô.

Âm thầm cân nhắc cô nương nhà ai, như thế nào lại xinh đẹp như vậy.

Phong Thiển không để ý đến ánh mắt người khác, mặt không biểu tình ở trong lòng bắt hệ thống hướng dẫn.

Hệ thống vốn định phản kháng một phen, nhưng là nhìn đến ánh mắt cô híp lại, mặt không thay đổi, nó nháy mắt đều không có ý tưởng, tung ta tung tăng ở khoảng không trước mặt cô hiển thị bản đồ hướng dẫn rõ ràng.

Phong Thiển vừa đi vừa đối chiếu trên bản đồ hướng dẫn, không nhanh không chậm đi tới phía trước.

Còn chưa đi được thời gian bao lâu, đã bị hệ thống đột nhiên cắt ngang.

【 Nhiệm vụ chủ tuyến: Lập tức đi đến trước rừng hoa anh đào của trung học đế đô. 】

Phong Thiển bước chân dừng lại một chút, nhíu nhíu mi.

Cô chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, mím môi.

Lại là nhiệm vụ chủ tuyến?

Phong Thiển dường như không có việc gì mà sờ sờ chiếc cằm trơn bóng, trong lòng có một ít suy đoán.

Cô không nói thêm gì, trực tiếp nhường hệ thống dẫn đường.

Rừng hoa anh đào của trung học đế đô rất lớn.

Lúc này chính là mùa hoa, từng cánh hoa anh đào điểm xuyết giữa màu xanh ngọc biếc của lá cây, đẹp đến nỗi không chân thật.

Một trận gió nhẹ thoảng qua, từng cánh hoa anh đào giống như các vì sao rơi xuống phàm trần, tô điểm trên mái tóc đen nhánh của cô.

Phong Thiển bước chân thật chậm, cô không chút để ý mà đi ở trên đường cây râm mát, cực kỳ giống công chúa vương thất lười biếng cao quý.

......

"Eo, đây không phải là Kỷ đại giáo thảo* sao sao?"

*giáo thảo là từ dùng để chỉ nam sinh đẹp trai trong trường.

Một thiếu niên mặc một bộ quần áo màu đen thổi thổi huýt huýt sáo, hắn ta ngăn chặn thiếu niên kia đang chậm rãi đi tới.

Thiếu niên lãnh đạm ngước mắt, biểu tình hờ hững mà liếc đối phương một cái, không nói gì.

Hắn vòng qua đối phương, không coi ai ra gì mà tiếp tục đi con đường của mình.

Hắn ta rõ ràng là cố ý.

Hắn lập tức tiến lên che ở trước mặt thiếu niên, đồng bọn của hắn 2 người cũng cùng lại đây, kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà vây quanh trước mặt thiếu niên.

Thiếu niên bước chân chậm lại một chút, ngừng lại.

Hắn lãnh đạm ngước mắt, đôi môi mỏng nhẹ nhàng nói ra hai chữ.

"Tránh ra."

Thiếu niên thanh tuyến thập phần dễ nghe.

Hắn biểu tình lãnh đạm, làm người ta nhìn không ra cảm xúc.

"A! Kỷ đại giáo thảo nói cái gì ta liền làm cái đó, ba ba ta đây chẳng phải là thật mất mặt?"

Hắc y thiếu niên nâng cằm lên, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn thiếu niên.

Thiếu niên không phải rất muốn cùng đối phương nói chuyện, chỉ là cảm thấy loại hành vi này không khỏi quá mức ấu trĩ.

Hắn không tình nguyện ngẩng đầu, lạnh nhạt mà nhìn đối phương.

"Rốt cuộc có chuyện gì?"

Hắc y thiếu niên a một tiếng, "Kỷ Miên, ba ba cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, không cần lại tiếp cận nữ thần của ta!"

Thiếu niên chững lại, nhíu mi xuống, biểu tình có chút hơi cổ quái nhìn hắn một cái, thanh âm lãnh đạm: "Nữ thần của ngươi?"

Hắc y thiếu niên nghe vậy, tiến lên một phen kéo cổ áo thiếu niên, biểu tình hung ác nói: "Ngươi đừng có mà cmn cho lão tử giả ngu! Về sau lão tử lại nhìn thấy ngươi ở trước mặt Ân Dao Dao lắc lư một lần, lão tử liền đánh ngươi một lần!"

Thiếu niên ánh mắt lạnh băng, không nhanh không chậm mà nâng lên ngón tay thon dài, bắt lấy tay đối phương đang kéo lấy cổ áo mình, ở tầm mắt hung hăng của đối phương, đột nhiên dùng sức, đem hắn ta ném tay ra.

Hắn bẻ đót ngón tay, ở tầm mắt phẫn nộ của đối phương hạ cổ áo của mình xuống.

Sức lực của hắn hiển nhiên có chút lớn, đối phương ăn đau đến lùi tay về, nhíu mày nhìn về phía hắn, rống lớn nói: "Kỷ Miên! Đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Hôm nay lão tử không đánh đến ngươi răng rơi đầy đất, lão tử liền không phải họ Tống!"