Edit: Nhọ
"Để tôi tự làm."
"Tôi là một người ga lăng."
Trong bụng còn lưu lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Chung Thiên, Bạch Tiểu Ảnh cũng không có mặt dày đến nỗi để Thi Mẫn giúp cô rửa sạch. Nhưng mà tên Thi Mẫn này giống như có một thú vui xấu xa, đồ vật mà người đàn ông khác lưu lại anh cũng không chê ghê tởm. Tách ra hai chân cô gái, ba ngón tay cắm đi vào, moi ra hơn phân nửa tϊиɧ ɖϊ©h͙ sau đó lại dùng vòi sen tinh tế súc rửa một phen.
" n ha... Thật ngứa...'
Vòi sen phun nước ra tuy rằng không mạnh nhưng phân tán ra, đánh vào làm hoa huyệt thật ngứa, dòng nước ấm áp thế nhưng làm người ta cảm thấy có chút thoải mái. Bạch Tiểu Ảnh không chút nào che dấu sự hưởng thụ của mình, phát ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái.
"Cậu tại sao lại da^ʍ như vậy hả?"
Thi Mẫn chịu không nổi. Người anh em nhỏ phía dưới nghe được Bạch Tiểu Ảnh lãng kêu cũng đã cứng đến phát đau. Anh nhanh chóng bế người lên, tuỳ tiện dùng khăn tắm xoa xoa nước trên người cả hai sau đó lăn lên trên giường.
Nơi ấy Bạch Tiểu Ảnh gần đây chịu không ít uỷ khuất bởi vì Chung Thiên. Cho nên hôm nay cô tính toán sẽ phát tiết hết trên người Thi Mẫn. Thi Mẫn ngày thường lúc mặc quần áo vào thoạt nhìn rất gầy, không nghĩ lúc cởi hết ra dáng người còn rất đẹp. Bờ vai dày rộng khoẻ mạnh. Cô ôm lấy vai chàng trai, ngẩng cổ tiếp nhận lấy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Cậu chính là câu dẫn Chung Thiên như vậy sao, hả?"
Thi Mẫn bị cô quyến rũ đến chịu không nổi. Vốn định lần đầu tiên của hai người sẽ từ từ làm dạo đầu, nhưng mà người anh em của anh đã thật sự chịu không nổi nữa, anh gấp gáp mà bẻ hai chân cô gái ra, hoa huyệt lúc đóng lúc mở dụ dỗ anh. Thi Mẫn nhìn đến đỏ cả mắt, đỡ lấy côn ŧᏂịŧ cứng như sắt nhắm ngay lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ kia, từng chút thọc tiến vào.
" n ha... A a... Thật lớn... Tiến vào..."
Côn ŧᏂịŧ Thi Mẫn còn thô hơn cả Chung Thiên. Mới vừa cắm vào mỗi qυყ đầυ đã làm cô gái nhỏ nhịn không được kêu to lên. Theo côn ŧᏂịŧ tiến vào, hoa huyệt hoàn toàn bị căng ra, vách động gắt gao bao lấy côn ŧᏂịŧ nóng bỏng của chàng trai.
"Cậu cũng thật ham ăn."
Thi Mẫn sợ cô gái nhỏ bị thương nên tiến vào rất cẩn thận, đáng tiếc cô gái dưới thân lại không chút cảm kích, lúc côn ŧᏂịŧ cắm đi vào liền cảm giác được tao huyệt đè ép, cô gái nhỏ càng thúc giục muốn anh làm nhanh một chút.
" n a... Làm tôi... Thật lớn..."
Bạch Tiểu Ảnh lúc quyến rũ Chung Thiên vẫn là một tiểu xử nữ. Vì muốn câu dẫn thành công mà tự học không ít thứ. Riêng phim cấm đã xem không dưới một trăm bộ. Kết quả lúc thực chiến vẫn rất mất mặt. Cũng may Chung Thiên không có ghét bỏ cô. Thật ra Chung Thiên cũng là lần đầu tiên, hai người cùng nhau thăm dò, khai phá điểm mẫn cảm trên người nhau, thẳng đến khi thân thể càng lúc càng hoà hợp.
"Dâʍ đãиɠ."
Thi Mẫn rủa thầm một tiếng.
Bàn tay to nắm lấy hai vυ' cô gái nhỏ, đĩnh động hạ thân nhanh chóng như đang cưỡi ngựa, côn ŧᏂịŧ điên cuồng mà thọc vào rút ra trong hoa huyệt cơ khát, Bạch Tiểu Ảnh cảm giác được trước ngực đau đớn, nhưng mà cô không kháng nghị, ngược lại càng cố ý nâng eo đón ý nói hùa cho chàng trai thao làm. Hai người liều chết dây dưa, giống như bị bỏ thuốc kí©ɧ ɖụ©, hận không thể chết trên người đối phương.
" n ha... A a... Bắn vào đi!"
"Cậu tự tìm."
Thi mẫn còn có chút lý trí. Nhưng mà khi cô gái đã mở miệng, anh đương nhiên cũng sẽ không keo kiệt. Anh duỗi tay bẻ hai chân cô gái nhỏ ra càng lớn, côn ŧᏂịŧ thẳng tắp thọc tiến vào chỗ sâu nhất, nơi riêng tư hai người gắn chặt không một chút khe hở, dính sát vào nhau, sau đó Thi Mẫn bắn tinh vào chỗ sâu nhất.
"Cậu sao lại da^ʍ như vậy hả."
Sau khi Thi Mẫn bắn xong một hồi lâu cũng không muốn rời khỏi. Anh ghé vào trên người cô gái nhỏ nhẹ nhàng thở dốc, vừa nói vừa ăn quả hồng mê người kia vào trong miệng.
" n ha... Thật thoải mái... Tại sao, cậu không được?" Bạch Tiểu Ảnh cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh. Một bên nói một bên xấu xa mà kẹp chặt hoa huyệt, quả nhiên côn ŧᏂịŧ vừa mới mềm nhũn lập tức có dấu hiệu sống lại.
"Hành. Cậu đã đốt lửa, đợi lát nữa đừng hòng xin tha." Đàn ông không thể chịu đựng việc bị nói là không được. Anh căm giận mà cắn một ngụm trên ngực trắng nõn cô gái. Đầu lưỡi thô ráp mà liếʍ qua nhũ thịt trơn mềm mang đến một trận kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
" n ha... A a... Thật lớn..."
Rất nhanh hai người đã quấn vào một vòng tìиɧ ɖu͙© mới.
Cô gái nhỏ phóng túng du͙© vọиɠ mình. Chàng trai cũng không biết mỏi mệt. Bọn họ ôm lấy nhau phảng phất như muốn làm đối phương hao hết không còn một chút sức lực nào nữa.
"Ngô... Đủ rồi..."
Cuối cùng, cô gái nhỏ bại trận. Cô mệt đến mức một chút cũng không muốn động, cả người mồ hôi đầm đìa. Hoa huyệt vừa sướиɠ vừa tê. Chỗ kết hợp một mảnh rối loạn, ga trải giường đã hoàn toàn bị dính ướt.
"Vừa rối là ai nói tôi không được." Ở phương diện này, người đàn ông tính toán vô cùng chi li, keo kiệt thật sự.
"Cậu được. Cậu được mà." Bạch Tiểu Ảnh bất đắc dĩ mà đồng ý. Lại làm nữa eo cô sẽ đứt lìa mất, ngày mai còn phải đi học, đến lúc đó khẳng định không bò đậy được.
Thi Mẫn lúc này mới vừa lòng mà buông tha cô.
Khăn trải giường đã hoàn toàn không thể dùng nữa, Bạch Tiểu Ảnh mệt đến chỉ muốn nhắm mắt ngủ.
"Này, gọi điện thoại cho người nhà cậu đi." Thi Mẫn đẩy đẩy cô, ở phương diện này lại cẩn thận như vậy.
"Cậu giúp tôi nhắn một tin. Tuỳ tiện tìm một lý do đi." Bạch Tiểu Ảnh nhắm mắt lại, đến thanh âm cũng có chút chột dạ.
"Cậu hoàn toàn bại lộ tật xấu trước mặt tôi đúng không." Thi Mẫn bất đắc dĩ nói.
Anh quen Bạch Tiểu Ảnh hai năm, ngồi cùng bàn với cô nửa năm, hôm nay mới phát hiện ra gương mặt thật của bạn ngồi cùng bàn này, thật quá sức ngoài sức tưởng tượng của anh.
Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nhé ~