Khoái Xuyên Chi Mị Sắc

TG3 - Chương 7: (Hơi H)

Edit: Nhọ

Cô gái nhỏ tất nhiên cảm giác được gậy gộc cộm lên khiến cô cực không thoải mái kia, thẹn quá hóa giận mà duỗi tay muốn đánh côn ŧᏂịŧ nam hài khiến người ta ghét, Chu Dật Dương lập tức nhanh tay lẹ mắt nửa đường bắt lại tay ngọc kia.

"Bảo bối, nơi này... Nơi này không thể tuỳ tiện đánh, sẽ hư." Hơi cúi xuống, ngón tay vén lên sợi tóc bên tai, ý xấu mà thổi khí vào lỗ tai cô, như tình nhân thấp giọng lẩm bẩm nói, "Hỏng rồi liền sẽ không thoả mãn em được, đúng không? Hiểu chưa?"

Lỗ tai là nơi mẫn cảm nhất của Mị Sắc, lời nói ái muội mang theo hơi thở nóng cháy, làn da tai tuyết trắng nhanh chóng đỏ lên một mảng lớn, Mị Sắc vội vàng lắc đầu nhỏ chống lại cảm giác vừa ngứa vừa tê này, sợi tóc trong lúc lơ đãng phất qua khuôn mặt tuấn tú chàng trai, lưu lại hương thơm khiến lòng người say đắm.

Mị Sắc nâng lên khuôn mặt nhỏ hoạt nộn trắng như trứng gà bóc, nghiêm mặt nói, "Chu Dật Dương, anh nói chuyện không giữ lời gì hết, anh không phải đã đồng ý với tôi ba mươi ngày tới sẽ không tìm tôi sao? Bây giờ mới mấy ngày a, anh quên rồi sao?"

Chu Dật Dương vẫn như cũ ôm cô gái nhỏ chặt chẽ trong phạm vi khống chế của mình, bắt đầu giả ngu, "Bảo bối em nhớ nhầm rồi, em nói là ba ngày a, không phải ba mươi ngày, hôm nay vừa lúc đủ ba ngày."

"..." Mị Sắc nghẹn lời, không thể tưởng tượng nhìn người nào đó da mặt dày, bị lời nói vô sỉ không biết xấu hổ của Chu Dật Dương làm chấn kinh rồi.

Vừa lúc chỗ trường học truyền đến tiếng chuông hết tiết, Mị Sắc lười không muốn quan tâm hắn, đẩy ra cánh tay che bên người cô, khác với cánh tay ngó sen mảnh khảnh của mình, cánh tay thiếu niên rắn chắc cứng ngắc, mang theo chút cơ bắp nổi lên, ẩn chứa sự nam tính.

Chu Dật Dương không dám ôm chặt, sợ cô giận, chỉ có thể buông ra trước, nhắm mắt theo đuôi mà đi theo phía sau cô gái nhỏ, hai mắt nhìn chằm chằm mông vểnh tròn trịa như ẩn như hiện uốn éo dưới làn váy cùng cặp đùi đẹp thon dài thẳng tắp.

Chu Dật Dương thật không muốn chia sẻ cảnh đẹp này cho người khác, từ phía sau nửa ôm lấy thân thể mềm mại phía trước, dùng thân thể mình gắt gao che khuất phong cảnh mê người kia, không chịu để lộ ra bất luận một mảnh da thịt trong suốt nào.

Mị Sắc tránh không được hành động của thiếu niên, hai người cứ như vậy ôm về tới phòng học, Chu Dật Dương cầm lấy cặp sách nữ sinh ngồi cùng bàn với Mị Sắc ném lên chỗ ngồi của hắn, cô gái gầy gầy yếu yếu sợ tới mức thiếu chút nữa khóc ra, không dám phản kháng, đành phải thút tha thút thít nức nở đổi chỗ với hắn.

Mị Sắc nhìn một loạt hành vi lưu manh của Chu Dật Dương, hung hăng trừng hắn một cái, ghét bỏ mà xoay đầu không để ý tới hắn, tiếp tục làm bài tập trên bàn.

Chủ nhiệm lớp vừa mới bước vào, liền đã nhận ra không khí lạnh băng khác thường, trong phòng học thế nhưng một chút âm thanh cũng không có, bọn học sinh nhất trí cúi đầu học bài, đang muốn mở miệng lại thấy được Chu Dật Dương, trong lòng âm thầm kêu khổ, đại sát tinh này sao lại tới đây, do dự nửa ngày vẫn không thể nói gì về việc đổi chỗ ngồi này, nghẹn khuất đi lên bục giảng bắt đầu giảng bài.

Mị Sắc chuyên tâm nghe giảng, kiến thức cao trung đối với cô mà nói vẫn có chút khó khăn, vì hoàn thành tâm nguyện nguyên chủ, cô xác thật phải nỗ lực mới được.

Chu Dật Dương nửa ỷ trên bàn, dùng tay nâng đầu, nghiêng người về phía Mị Sắc, si ngốc mà nhìn sườn mặt cô gái nhỏ chuyên chú ghi bài, ngón tay dài ngọc không ngừng tung bay trên giấy, khung xương tinh tế, ngực lớn eo thon, ngắm liếc mắt đến đùi đẹp ngoan ngoãn khép lại ở dưới bàn, lập tức nổi lên ý xấu.

Công khai duỗi chân dài không có chỗ để của hắn đến dưới bàn Mị Sắc, đúng lý hợp tình cọ xát da thịt hoạt nộn, Mị Sắc khẽ nhếch phấn môi, hàm răng cắn cánh môi đỏ bừng mê người, giống như kìm nén cơn tức giận.

Chịu đựng Chu Dật Dương quấy rầy cùng châm ngòi nguyên một tiết, môi Mị Sắc vốn bị nam hài hôn đến hơi sưng lên, lại bị cô cắn một tiết, giờ phút này càng thêm hồng hồng chu lên, làm như muốn hắn hôn hôn, Chu Dật Dương luyến tiếc lại hôn, hung hăng xoa xoa đầu nhỏ cô cho đỡ thèm.

Ánh mắt lơ đãng hạ xuống, đột nhiên xẹt qua hộc bàn bị nhét đến đầy ắp, nghi hoặc mà nheo lại hai tròng mắt, chưa được cô gái cho phép liền nhanh chóng rút ra một phong thư thổ lộ trong đó, thô lỗ xé mở bìa thư, đọc nhanh như gió, càng đọc sắc mặt càng lạnh, môi mỏng mím chặt, trong mắt ẩn chứa băng giá.

Trên người tản ra từng trận lạnh lẽo làm người không dám nhìn thẳng, cả lớp tức khắc lặng ngắt như tờ, các nam sinh bị tầm mắt sắc bén của Chu Dật Dương đảo qua, sau cổ như bị gió lạnh thấu xương thổi qua, nháy mắt im như ve sầu mùa đông, không dám lộn xộn, sợ trở thành đối tượng đầu tiên bị vị Diêm Vương này khai đao.

Thế giới Mị Sắc cuối cùng cũng được im lặng, an an tĩnh tĩnh nghe xong một khoá buổi trưa, rốt cuộc không bị Chu Dật Dương đang hết sức chăm chú đọc thư tình quấy rầy, cảm thấy mỹ mãn mà thu thập cặp sách chuẩn bị về nhà.

Tay bị Chu Dật Dương kéo qua, túm rời đi, thất tha thất thểu mà miễn cưỡng đuổi kịp bước chân hắn, chàng trai lạnh khuôn mặt không nói một lời, dần dần thả chậm bước chân, lại quật cường không chịu buông ra tay cô, song song bước đi cùng Mị Sắc.

"Anh đừng bắt nạt bọn họ."

Chu Dật Dương không nói chuyện, theo động tác mở cửa của Mị Sắc chui vào nhà cô. "Nè nè nè! Ai cho anh đi vào! Đi ra ngoài a..." Lời còn chưa nói xong, đã bị chàng trai cường thế đè ở trên cửa hôn.

"Ngô... Ngô... Anh..." Rêи ɾỉ còn chưa ra khỏi miệng đã bị nam hài nuốt vào trong miệng, bàn tay to vội vàng rút áo sơmi trong váy dài ra, mang theo tính xâm lược cực mạnh tham nhập vào, chuẩn xác mà đặt lên trên một bên tròn trịa, không chút thương tiếc chà đạp đè ép.

Quần áo tiểu nha đầu bị chàng trai xé rách mở ra, cơ hồ che không được cơ thể xinh đẹp, nam nhân ướŧ áŧ hôn một đường xuống dưới, lướt qua cằm nhỏ tinh xảo, cổ thon dài bóng loáng như thiên nga, cuối cùng lưu luyến ở nơi xương quai xanh tinh xảo, một bên liếʍ cắn một bên lẩm bẩm, "Em là của anh... Em là của anh... Ai cũng không cướp đi được..."

Mị Sắc mỏng manh chống cự căn bản không có bất kỳ tác dụng gì, dần dần mềm thân mình trước tiến công của chàng trai, phát ra tiếng ngâm nga tinh tế mềm mại như mèo nhỏ, hoa lộ trong suốt dính ướt qυầи ɭóŧ mềm mại.

"Chu... Chu Dật Dương... Không được... Anh... Anh mau thả tôi ra! A... Không được lại bắt nạt tôi..."

"Không cho anh bắt nạt bọn họ? Đúng không? Thế anh bắt nạt ai bây giờ? Hả? Bắt nạt em! Có phải do em cả ngày lộ mông nhỏ uốn tới uốn lui mới quyến rũ nhiều nam nhân hư hỏng đến như vậy? Phải không?"

Mị Sắc không khỏi chửi thầm, "Nam nhân hư nhất còn không phải là anh sao, còn không biết xấu hổ nói người khác...", trên mặt lại là bộ dáng bị lời nói xấu hổ của chàng trai chọc đến sắp khóc, "Ô ô... Không phải... Anh không được nói bậy.... Tôi.... Tôi mới không có..."

Chu Dật Dương sau khi buộc miệng thốt ra cũng cảm thấy mình nói quá nặng lời, bàn tay to dời xuống phía dưới tìm tòi, một mảnh thấm ướt, trên ngón tay dính đầy chất lỏng trơn trượt, "Ha, vật nhỏ, còn nói không có, đây là cái gì? Hả? Nói em không da^ʍ ngược lại chảy nhiều nước đến vậy, hả?"

Cầu ấn ⭐️ a~