Edit: Nhọ
Mị Sắc càng ngày càng ỷ lại quyến luyến Du Ngạn Thanh, hận không thể lúc nào cũng ăn vạ bên người hắn không đi, giống như sủng vật nhỏ dính hắn chặt muốn chết. Bọn hạ nhân đối với việc hai người suốt ngày dính vào nhau đã sớm nhìn quen không trách.
Nhị gia cùng phu nhân cản tình cực tốt, phu nhân thích làm nũng, nhị gia vui sủng, hai người kẻ muốn cho người muốn nhận, giữa hai người đến chân cũng chen vào không lọt, làm cho không ít người có ý đồ không tốt với nhị gia cũng phải từ bỏ.
Một ngày nghỉ tắm gội, Du nhị gia ở trong thư phòng xử lý công vụ đọng lại, một mị nhân nhi kiều kiều lười nhác nằm trong lòng ngực hắn, buông đầu nhỏ ngoan ngoãn xem thoại bản, tay nhỏ không khỏi thay nhau mà nhét vào trong bàn tay to của hắn đang ôm lấy nàng, một non mịn một thô ráp, lại hài hoà đến không tưởng.
Mị Sắc cảm thấy ngực phía sau thật thoải mái đến cực điểm, vừa rộng lớn lại rắn chắc, tản ra hương vị nam nhân mát lạnh, phảng phất làm người ta an tâm.
Không khéo lúc này thuộc hạ của Du nhị gia Trần đại nhân gõ cửa cầu kiến, lúc trước hắn có việc gấp cần báo đều được tự do ra vào thư phòng, lần này cũng không nghĩ nhiều, bước đi vào.
Nào biết Du nhị gia sau khi thành thân lại "công tư bất phân", ban ngày ban mặt ở trong thư phòng kim ốc tàng kiều, khanh khanh ta ta. Mị Sắc phản ứng cực nhanh, ngay lúc Trần đại nhân còn chưa nhìn thấy nàng, linh hoạt chui vào dưới án thư to rộng, ngẩng đầu lên, hai tròng mắt sáng ngời giảo hoạt mà nhìn Du Ngạn Thanh, vẻ mặt cầu khích lệ lấy lòng cực kỳ.
Du nhị gia bất đắt dĩ, nàng lại không phải không thể gặp người được hà tất phải trốn đi như vậy, vừa vặn lúc này Trần đại nhân đi đến trước bàn, hắn liền để mặc tiểu nha đầu.
Trần đại nhân báo cáo về tiến độ nề nếp, Mị Sắc nghe thấy không có chuyện gì thú vị, liền xốc lên áo dài nam nhân trước mặt, linh hoạt chui vào, vài cái liền cởϊ qυầи lót hắn ra, trong rừng cây rậm rạp cất chứa côn ŧᏂịŧ lớn cơ hồ như lập tức nhảy ra, hơi hơi run rẩy, thô suyễn nóng cứng, sắp có xu thế ngẩng đầu.
Mị Sắc cười trộm, tay nhỏ hơi lạnh dán lên dươиɠ ѵậŧ lớn, ôn nhu vuốt ve trên dưới. Tiểu tướng quân nhất thời hưng phấn lên, trướng lớn thô tráng thêm vài vòng, qυყ đầυ kích động chảy ra một chút bạch dịch.
Bàn tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ, khuôn mặt nhỏ để sát vào, thổi khí lên nấm đầu lớn, côn ŧᏂịŧ lập tức hung hăng run rẩy vài cái, mã mắt chảy ra càng nhiều chất lỏng trong suốt.
Môi đỏ hé mở, không chút do dự nuốt toàn bộ nấm đầu nam nhân vào miệng thơm, lưỡi du kéo chung quanh, liếʍ sạch sẽ tinh hoa chảy ra, một chút cũng không để thừa, qυყ đầυ bóng loáng lây dính một tảng lớn mật dịch trong miệng nữ hài, dưới ánh nắng chiếu xuống loé lên.
Một màn da^ʍ mĩ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hô hấp nam nhân càng thô nặng, trong đầu hoàn toàn nghe không lọt nửa lời Trần đại nhân, toàn bộ bị hình ảnh môi đỏ liếʍ mυ'ŧ qυყ đầυ mình chặt chẽ che lấp hết.
Mị Sắc không hề quan tâm phản ứng nam nhân, chỉ lo mồm to phun ra nuốt vào cự bổng trong miệng. Côn ŧᏂịŧ không có chút mùi lạ nào, chỉ có vị thanh mát thoải mái quen thuộc hoà cùng mùi tanh tao nhàn nhạt, như là thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tốt nhất, nữ hài không khỏi kẹp chặt hai chân, nhẹ nhàng cọ xát giảm bớt du͙© vọиɠ.
Nữ hài khẩu giao không quá thuần thục, quá trình dùng sức liếʍ láp, hàm răng còn thỉnh thoảng khẽ cắn đến côn ŧᏂịŧ yếu ớt, vừa sướиɠ vừa đau, khiến da đầu người tê dại, Du Ngạn Thanh thở dốc dần dần thô nặng, trong yết hầu phát ra tiếng hừ nhẹ khó ức chế.
Trần đại nhân thấy Du Ngạn Thanh sắc mặt không tốt, cho rằng mình nói bậy gì đó, lắp bắp tăng tốc ngữ điệu, sợ lại chọc giận Du nhị gia. Ai chẳng biết nam nhân này không thể chọc, mặt nóng tâm lạnh, tàn nhẫn độc ác, không chút lưu tình, vừa nghĩ Trần đại nhân đã mồ hôi đầy đầu, lại không được kêu dừng, chỉ phải nơm nớp lo sợ tiếp tục nói.
Du Ngạn Thanh căn bản không nhớ rõ Trần đại nhân còn ở trong phòng, trong lòng toàn bộ đều là hình ảnh miệng nhỏ hoạt nộn gắng gượng nuốt lấy bản thân, khẩn trí ấm áp đến có thể bức điên người, hận không thể hung hăng va chạm trong miệng nàng, chơi hư nàng mới thoả mãn.
Dương căn nam nhân đối với Mị Sắc mà nói quả thực là đồ ăn ngon nhất, không nuốt cự vật đến yết hầu bản thân thì không bỏ qua, rất giống với yêu tinh ăn tinh huyết con người, đầu lưỡi để dưới côn ŧᏂịŧ, tuỳ lúc ra vào mà nhiều lần câu liếʍ.
Nữ hài tăng nhanh tốc độ phun ra nuốt vào, đồng thời cầm lấy hai viên trứng trong bụi cỏ xoa vê đè ép, hung hăng hút mã mắt một ngụm, nam nhân nhẫn nại đến cực điểm, đôi tay gắt gao đỡ lấy bàn, gân xanh bạo khởi, thân mình khẽ run.
Vội vàng hít sâu một hơi, không kiên nhẫn mà phất phất tay, Trần đại nhân như trút được gánh nặng, vội càng ra khỏi thư phòng.
Du Ngạn Thanh một phen bắt lấy tiểu nhân nhi dưới bàn, bàn tay to vung rớt tất cả đồ vật vướng víu trên mặt bàn, ấn nàng trên bàn sách, vội vàng xé mở qυầи ɭóŧ, trong miệng rủa thẩm "Tiểu yêu tinh", kéo ra đùi đẹp đến góc độ lớn nhất, một chút dạo đầo cũng chưa làm, côn ŧᏂịŧ như có ý thức chuẩn xác tìm được cửa động nho nhỏ, eo đâm một cái, dương cụ cực đại toàn bộ thọc vào trong hoa huyệt phấn nộn, qυყ đầυ đâm vào bên trong miệng nhỏ thứ hai, dương quan mở rộng ra, cuồn cuồn nùng tinh mãnh liệt phun ra, khiến nữ hài cao giọng thét chói tai.
"Quá sâu!! Ách... Thật nhiều, nóng quá... Ngô... Chịu không... Chịu không nổi.... A a... Buông tha ta..." Mị Sắc bị tinh hoa nóng cháy bắn đến kiềm chế không được, trong đầu hỗn loạn, yêu mị vặn vẹo, hai luồng tuyết nhũ nhộn nhạo từng vòng sóng nhũ, hai đỉnh hồng anh đứng thẳng vẽ ra đường cong mê người.
Du Ngạn Thanh mới vừa phóng thích qua, côn ŧᏂịŧ lại kêu gào thô to lên, bàn tay to bắt lấy hai vυ' bự nặng trĩu, không chút thương tiếc vuốt ve tàn phá, nhân lúc được tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi trơn mạnh mẽ thao làm cái miệng nhỏ kia.
"A! Không cần.... Từ từ...." Mị Sắc còn chưa hồi phục tinh thần lại từ cảm giác nóng rực của tϊиɧ ɖϊ©h͙, thanh âm hơi chút run rẩy phá lệ chọc người ta thương tiếc. Đáng tiếc nàng sớm đã xụi lơ toàn thân không còn chút sức lực, hoa huyệt lại bị côn ŧᏂịŧ nam nhân thô to không ngừng xỏ xuyên qua, chịu không nổi liên tục xin tha.
"Tha ta... Ô ô.... Chậm một chút.... Tha Mị Nhi đi..... Mị Nhi không được... Chờ một chút... Chờ một chút lại..." Nam nhân nghe được nàng cầu xin càng không thả chậm tốc độ, côn ŧᏂịŧ dữ tợn nhiều lần đâm về phía chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng, câu nói kế tiếp nữ hài còn chưa kịp nói ra, đã bị động tác thao lộng nhanh như bay đâm đến chỉ có thể phát ra rêи ɾỉ ô ô cùng kêu to.
"Thật là một tiểu yêu tinh, lại sao mỗi ngày đều bị vi phu thao lộng nhưng vẫn còn cắn chặt như thế này hả?" Thanh âm hài hước của nam nhân vang lên, gậy gộc thô to hung ác lao tới trong hoa huyệt Mị Sắc, làm nàng có ảo giác giây tiếp theo bụng nhỏ sẽ bị nam nhân xuyên qua.
Nam nhân cấp tốc va chạm mang đến kɧoáı ©ảʍ tê dại làm Mị Sắc không thể thừa nhận, chỉ phải kiều thanh xin tha: "Cầu xin.... Cầu xin ngươi... Phu quân... Ngạn Thanh... Chậm một chút... Cầu ngươi..."
"Chậm một chút, là như vậy sao?" Nam nhân nói xong liền dừng thao, xương mu chống tại chân tâm Mị Sắc, côn ŧᏂịŧ vẫn chôn sâu trong cơ thể nàng lại không ngừng xoay tròn nghiền nát hoa huyệt nàng.
Cọ xát như vậy thật sự quá mê người, trong cơ thể Mị Sắc như có hồng thuỷ vọt tới, chỗ sâu trong hoa huyệt vừa ngứa vừa tê, chỉ muốn làm côn ŧᏂịŧ thô cứng hung hăng cắm vào ngăn ngứa.
Khuôn mặt nhỏ Mị Sắc đỏ hồng, nói không nên lời làm nam nhân càng tàn nhẫn muốn nàng nói, nàng chỉ có thể vặn vẹo eo nhỏ, lắc lư mông vểnh, không ngừng dán sát vào thân thể nam nhân, hướng đến chỗ sâu nhất vuốt ve côn ŧᏂịŧ, khát vọng lại sâu một chút, một chút nữa.
Du Ngạn Thanh bị chọc cười, không hề tra tấn nàng nữa, nhanh chóng đĩnh động eo thon, mạnh mẽ thọc vào rút ra hoa huyệt, âm thanh nước phụt phụt cùng thân thể va chạm nhau bạch bạch quanh quẩn trong thư phòng, vυ' đầy đặn Mị Sắc theo động tác thọc vào rút ra trên dưới nhảy lên, trong miệng nhỏ duyên dáng bật ra từng tiếng rêи ɾỉ.
Rốt cuộc, hai người cơ hồ đồng thời đến cùng lúc, nữ tử thét chói tai, nam tử gầm nhẹ, kết hợp thân thể cùng linh hồn với nhau tạo nên khoái ý đỉnh cao nhất trên thế gian này.
Chính thức kết thúc thế giới thứ 2
Cầu ấn ⭐️, cầu follow a^^