Edit+ Beta: Kỳ Vân
Tiếng nam nhân thô ách trầm thấp vang lên bên tai Mị Sắc, "Bảo bối, hiện tại bổ sung cho đêm động phòng hoa chúc, được không?"
Không chờ cô gái nhỏ dưới thân trả lời, lòng bàn tay thô to của nam nhân đã sớm gấp không chờ nổi duỗi xuống phía dưới nơi nguồn mật thần bí kia. Tiểu nha đầu nhẹ nhàng giãy giụa, đôi mắt to ướt dầm dề như động vật nhỏ non nớt tràn ngập sợ hãi, tay nhỏ nhu nhược ngăn cản bàn tay to đi tới phía dưới, dục cự còn nghênh.
Kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy làm Phó Nghị từ bỏ nhẫn nại, nguyên bản ánh mắt thanh minh bây giờ lại tràn ngập du͙© vọиɠ nồng đậm, đôi mắt màu đỏ tươi làm nam nhân thoạt nhìn càng thêm hung mãnh, phảng phất như dã thú tùy thời có khả năng sẽ ăn luôn cô gái nhỏ kiều mị dưới thân, không chút nào che dấu du͙© vọиɠ đối với thân thể của Mị Sắc.
Bàn tay to không chút lưu tình nào mà vói vào trong qυầи ɭóŧ hơi mỏng của cô gái nhỏ, tay chạm đến nơi thần bí kia thế nhưng không có một cọng lông nào, kinh ngạc đồng thời cũng thật vui sướиɠ, bảo bối nhà mình thế nhưng là Bạch Hổ khó gặp!
Cái này làm cho nam nhân cấm dục nhiều năm như thế nào có thể nhẫn nhịn được, một phen xé mở vải dệt yếu ớt kia ra, tay theo đường nước chảy róc rách chậm rãi tiến vào trong nơi ngượng ngùng bí ẩn của cô gái nhỏ, ngón giữa nhẹ nhàng khấu đảo, như là đang thăm dò nơi cực kỳ quan trọng trong thân thể bảo bối.
Ngón giữa vừa mới cắm vào một chút, cô gái nhỏ liền phát ra tiếng rêи ɾỉ cực mỏng, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, bức cho người chỉ nghĩ đến muốn hung hăng khi dễ chà đạp thân thể mềm mại dưới thân, không cần quan tâm đến lý trí gì.
Huyệt thịt cắn thật chặt, thần tiên địa giới, sống làm người dục tiên dục tử, ấm áp ướŧ áŧ, ẩm ướt hẹp hòi, lại nghĩ nếu càng thêm thâm nhập tìm kiếm thì quả thực là khó càng thêm khó, mảy may khó tiến. Phó Nghị sợ móng tay của hắn làm bị thương bối thịt kiều nộn của cô, đành phải từ bỏ thăm dò, ngược lại hướng về nửa người trên tìm kiếm.
Dọc theo bụng trắng nõn, bóng loáng một đường đi lên trên, nhũ thịt no đủ kiên quyết cản trở con đường đi tới, cặp ngực cấp D rất đồ sộ, tạo sóng gió mãnh liệt, tiểu nha đầu nằm thẳng ở trên giường cũng không có vẻ rủ xuống chút nào, vẫn như cũ cứ đứng thẳng phồng lên. Khe rãnh thật sâu của hai tòa núi tuyết phập phồng lên xuống, như là một cái miệng nhỏ mê người, gấp gáp nhấm nháp, phía trên núi tuyết có quả hồng anh, màu sắc nhợt nhạt, nhàn nhạt màu hồng nhạt tản mát ra ánh sáng mê người.
Nam nhân một tay cầm một bên ngực, một bên ngực nhũ thịt bị môi mỏng nam nhân thô lỗ gặm vào, cô thập phần phối hợp mà đem nhũ tuyết dựng thẳng đưa vào trong miệng nam nhân. Trước dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn chọc cho điểm hồng anh nhòn nhọn run rẩy, lúc nhẹ lúc nặng, lưu lại dấu vết loang lổ, dần dần cảm thấy không đủ, lại đem toàn bộ nhũ tuyết từng ngụm từng ngụm ngậm vào trong miệng, chậm rãi nhấm nháp, phảng phất như nơi đó có thể tiết ra sữa, không thể không liếʍ mυ'ŧ, chỉ chốc lát sau hai trên nhũ tuyết đã đầy dấu hôn, xanh tím đan xen.
Bàn tay to tới lui tuần tra mọi ngóc ngách trên thân thể mềm mại, môi hôn từ cái trán một đường đi xuống phía dưới, vàng tai trắng nõn gần như trong suốt cũng không buông tha, đầu lưỡi linh hoạt thậm chí đùa dai vói vào trong lỗ tai, liếʍ hôn, nhẹ nhàng thổi hơi thở vào lỗ tai nhỏ, thẳng đến khi thân mình cô run lên thật mạnh, hắn mới chịu buông tha lỗ tai nhỏ đáng thương.
Cô sớm đã động tình, thân thể mềm mại không xương vặn vẹo nho nhỏ để giảm bớt hư không trong chỗ sâu, nhưng lại cố tình không đủ, cô gấp đến độ sắp khóc ra, đến mức chính du͙© vọиɠ của thân thể đã áp xuống nội tâm ngượng ngùng, quyến rũ rêи ɾỉ lên, "Ân... A... Anh Nghị... Đừng chạm vào chỗ đó!... Ô ô... Cầu xin anh... Không cần... Ngô..."
Nam nhân hiển nhiên cực kỳ vừa lòng đối với phản ứng mà hắn đã khơi mào du͙© vọиɠ của cô, tà mị cười, nào còn có nửa phần chính khí của quân nhân, lập tức tách hai đùi thon dài, thẳng tắp của cô ra, đặt lên trên vai hắn. Chân tuyết trắng, gót chân nhỏ tinh xảo, cực kỳ đáng yêu, tay cũng không có lớn giống hắn, mười ngón chân nhỏ mượt mà, phấn nộn, thật muốn làm cho người khác muốn cắn thử một ngụm, nếm thử rốt cuộc có phải rất ngọt hay không.
Môi Phó Nghị hôn lên chân ngọc, trong lòng vừa lòng tới cực điểm, thật không hổ là cô gái nhỏ của hắn, không có một chỗ nào không đẹp, không một chỗ nào không mị, tới gót chân nhỏ cũng rất hợp ý hắn. Môi hắn hôn dần dần lên trên, từ cẳng chân hôn lên đến bắp đùi, lưu lại nước bọt và ấn ký, phi thường da^ʍ mĩ.
Hai tay nam nhân nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô gái nhỏ, khống chế hai bên đùi mở ra một góc lớn. Tinh tế nhìn về phía nơi hoa huy*t, sạch sẽ, hơi hơi hồng, dường như nơi riêng tư xinh đẹp vui sướиɠ chảy ra d*m thủy, so sánh với vừa rồi, thì càng thêm vui vẻ, cái miệng nhỏ vừa phun xong, lúc sau liền có thể cuồn cuộn không ngừng chảy ra mật thủy.
Nam nhân cười khẽ, tiểu mẫn cảm này, chính hắn mới chỉ là nhìn cô thôi, tiểu tham ăn này liền gấp không chờ nổi chảy nước hoan nghênh côn th*t lớn của hắn, cảnh đẹp trước mắt thật sự là quá mức mê người, nam nhân nhịn không được cúi đầu hôn lên nơi sạch sẽ thơm tho kia, hàm răng lôi kéo bối thịt phấn nộn ra bên ngoài, rốt cuộc tìm được tiểu âm đế ngượng ngùng.
Lúc này tiểu âm đế đã cứng rắn, thẳng tắp trướng như tiểu hoa sinh, đầu lưỡi mềm mại trêu chọc nơi mẫn cảm nhất của cô, dần dần động tác ma xát nhanh hơn, thân thể của cô giống như rắn mà điên cuồng vặn vẹo, "Ân a... Anh Nghị... Nơi đó không được... Không cần... Vi Vi muốn chết... A... Không được... Bị anh Nghị đùa chết... A..."
Nam nhân hung hăng cố định lại thân thể của cô, tuần suất đầu lưỡi ra vào không ngừng nhanh hơn, "A!!" Cô gái nhỏ thét chói tai đạt tới cao trào, sâu bên trong mật huyệt phun ra một số lượng lớn chất lỏng trong suốt, từng luồng âm tinh liên tục bắn ra, tiểu yêu tinh này, thế nhưng lại dễ dàng phun ra như vậy, Phó Nghị có chút kinh ngạc, liều mạng nuốt chất lỏng tanh ngọt chảy ra, uống một hớp lớn nữa mới dừng lại, nhìn tiểu vưu vật đem chất lỏng phun ra rất xa, rơi ở trên nền xi măng gập ghềnh.
Cô gái nhỏ há to miệng thở hổn hển, kɧoáı ©ảʍ dư vị cao trào thật lâu cũng không thể tan đi. Nam nhân nhìn người vợ nhỏ mị nhãn mê ly, chóp mũi trong suốt, môi đỏ khẽ nhếch, hàm răng tuyết trắng đang thở dốc dồn dập, toàn thân trên dưới đều nhiễm một màu đỏ nhàn nhạt, đẹp đến không gì sánh được, rốt cuộc nhịn không được, huynh đệ ở dưới kêu gào, nhắm ngay miệng hoa huy*t, eo hung hăng đĩnh động một chút, đem tiểu Phó Nghị đẩy mạnh vào trong tiểu huyệt kia.
Hai người đồng thời phát ra một tiếng thét kinh hãi, nam nhân là thoải mái, còn cô gái nhỏ là đau, thống khổ kia làm cho sắc mặt cô trắng bệch, mà chín khúc ruột, mị thịt hoa huy*t kẹp chặt, cắn chặt làm da đầu nam nhân tê rần, thiếu chút nữa trực tiếp đầu hàng ở bên trong.
"Từ bỏ... Anh hỗn đản... Đi ra ngoài... Đau chết em rồi... Ô ô ô... Em từ bỏ từ bỏ... Anh đi ra ngoài đi ra ngoài... Ô ô..."
Cố nén du͙© vọиɠ muốn bắn tinh, nam nhân ôn nhu thay cô lau nước mắt trên mặt, "Bảo bối ngoan, một chút nữa sẽ hết, lập tức thoải mái, bảo bối không khóc a~"
Cô gái nhỏ bắt đầu thích ứng, dần dần không khóc nữa, chỉ là kéo khuôn mặt nhỏ ủy khuất, lên án nhìn người nam nhân đang cười ngây ngô trên người cô, sắc mặt thật ra cũng hòa hoãn hơn rất nhiều, chỗ sâu bên trong cũng tiết ra d*m thủy, dễ chịu đánh sâu vào âm đ*o, cái miệng nhỏ thậm chí còn chủ động liếʍ mυ'ŧ côn th*t lớn nóng bỏng của nam nhân. Phó Nghị thấy thời điểm không sai biệt lắm, mới chậm rãi thẳng lưng đong đưa, từ chậm đến nhanh, từ ngoài vào sâu bên trong, ba nông một sâu, mồ hôi trong suốt từ cơ bụng rắn chắc, gợi cảm của nam nhân rơi xuống trên bụng nhỏ của cô gái nhỏ.