Phúc tinh chỉ có một, người cần cứu có tới hai, Duyên sẽ chẳng bao giờ chịu đứng nhìn Bảo Nam được cứu sống còn cháu trai mình lại sống trong lo sợ. Duyên điện thoại cho bà Âm: thầy Lý đã đánh hơi được ngôi sao phía tây rồi. Nếu tôi chậm chân e rằng sẽ có biến.
- Cô bình tĩnh đi. Không phải cứ đánh hơi được sẽ tìm được. Tuy nhiên tôi đang nghĩ nhắc bắn cho lão Lý chút ít thông tin để lão tìm kiếm giúp chúng ta. Lão này tuy ngông cuồng, nhiều khi mắc sai lầm nhưng không thể không công nhận rằng lão tìm người rất giỏi.
- Nghĩa là chúng ta cần lợi dụng lão ta để tìm kiếm phúc tinh hay sao?
- Còn hơn thế nữa, tuy nhiên giờ chưa phải lúc chúng ta ra tay. Cô cẩn thận kẻo lộ đấy.
Duyên hừ lạnh: tôi mới không cần sợ. Dù gì tôi cũng chịu đựng bà già đó cả mấy chục năm rồi. Bà ta vẫn còn giá trị lợi dụng nên tôi giữ cái mạng già của bà ta lại.
Bà Âm cười vang: cô gan lớn lắm nhưng làm việc luôn nóng vội. Cô đừng quên rằng bà ta là ai? Hãy cẩn thận với hành động tránh bứt dây động rừng.
- Bà già đó vẫn có bí mật giấu tôi. Giữa bà ta và thầy Lý còn có 1 giao kèo. Thầy Lý nhắc nếu giúp bà ta tìm ra được phúc tinh thì bà ta phải thực hiện lời hứa.
- Là chuyện gì? Cô ở ngôi nhà đó bao nhiêu năm mà không biết chuyện gì sao?
- Không biết. Vừa này lão thầy nói tôi mới biết. Bà ta nói đang thực hiện di ngôn của thầy Mùi.
- Một lũ thất bại. Hai thầy trò lão Lý này luôn là kẻ bại trận. Lão Mùi khi xưa cũng vì xả thân cứu bà Phú mà bỏ mạng. Tuy nhiên ta cứ thắc mắc mãi lý do tại sao lão Lý kia lại trung thành với gia đình bà Phú như thế. Hoá ra cũng là nắm được điểm yếu của nhau. Mọi chuyện hay rồi đây.
- Vậy chúng ta phải làm sao? Lỡ như thầy Lý tìm ra phúc tinh cứu thằng Bảo Nam thì làm sao?
- Chúng ta sẽ không để điều ấy xảy ra. Cô yên tâm đi. Giờ thì hãy nghe ngóng mọi tin tức từ phía bà Phú. Lão Lý nhất định sẽ sớm tìm ra thôi.
Cuộc nói chuyện kết thúc, Duyên âm thầm đánh giá năng lực của cả thầy lý và bà Âm. Một suy nghĩ loé lên trong đầu: sao mình không đẩy họ vào cuộc đấu nhỉ? Nếu cả hai bọn họ đấu nhau sẽ thúc đẩy cuộc tìm kiếm nhanh hơn.
Duyên ngồi tự mãn với suy nghĩ của mình nhưng bất giác lại hơi ớn lạnh: không được, nếu bà ta mà lộ thì cũng đâu có lợi gì cho mình?
Duyên đi lại trong phòng suy nghĩ một hồi lâu tìm cách giải quyết chu toàn thì thằng Huy đột ngột bước vào phòng. Nó nhoẻn miệng cười: bà nội, bà đang suy nghĩ gì mà mặt mũi đăm chiêu vậy?
Duyên nhìn thấy thằng Huy liền vẫy tay: cháu đi học về sớm vậy? Mau vào chơi với bà.
Thằng Huy tươi cười bước vào phòng nói tiếp: hôm nay cháu được nghỉ nên đi chơi với các bạn. Mà bà biết cháu gặp ai không?
- Là ai thế?
- Cháu gặp cô Mận. Là cô Mận trước đây giúp việc cho nhà mình đó bà.
- Ồ! Vậy sao?
- Nhưng cháu gặp cả chú Bảo Nam ở đó. Bà có thấy lạ không?
Duyên hơi nhíu mày: Bảo Nam tới gặp con Mận làm cái gì chứ?
- Cháu thấy chú ấy hỏi cái gì về cô Đào ấy. Lúc ấy họ thấy cháu nên không nói chuyện nữa.
- Đào ư? Chẳng phải nó chết rồi sao? Tại sao thằng Bảo Nam lại hỏi tới con Đào chứ?
Thằng Huy lắc đầu: cháu không biết, mà chuyện cô Đào kia là làm sao vậy bà? Sao cô ấy lại tự tử?
- Nó thất tình nên tự tử. Mà cháu quan tâm mấy chuyện ấy làm gì? Chuyện của cháu là học hành cho thật giỏi rồi lấy vợ sinh con nối dõi cho dòng tộc. Giờ nhà mình chỉ còn trông chờ vào mỗi mình cháu thôi đó.
Thằng Huy cười vui vẻ: bà, cháu chưa tới 20 tuổi mà bà, cháu chưa muốn lấy vợ đâu. Cháu giờ còn phải học hành và lập nghiệp. Khi nào cháu bằng tuổi chú Bảo Nam vừa phong độ lại phóng khoáng, hào sảng; sự nghiệp lên như diều gặp gió thì bà tha hồ mà chọn cháu dâu.
Duyên nghe cháu nhắc tới Bảo Nam thì tâm trạng lại hơi trùng xuống. Lần trước vì bà để cho các con biết chuyện gia đình bị vướng vào lời nguyền 30 tuổi nên hai thằng con trai bà suy sụp và phá phách. Bản thân bà lại luôn phải theo bám để dọn dẹp hậu quả do hai thằng quý tử gây ra. Tụi nó bị ép lấy vợ sớm để sinh con nối dõi nhưng không lo cho gia đình và giữ gìn sản nghiệp. Cả hai anh em Tuấn và Thái lao vào con đường cờ bạc, gái gú, thậm chí hút thuốc phiện. Đó là cách hai cậu ấy hưởng lạc cuộc đời bởi vì dù gì họ cũng đâu thể sống sót qua tuổi 30.
Mọi chuyện dường như không còn có cách giải quyết cho đến khi thầy Lý tới nhà nói tìm ra con gái của Ái. Nó là nguồn sống duy nhất giúp gia đình bà giải lời nguyền. Đáng tiếc thầy bói nói cô gái ấy phải đủ 16 tuổi mới có thể dùng máu trinh để giải lời nguyền ma quỷ ấy.
Sau khi Tuấn và Thái biết tin có thể giải được lời nguyền thì vui mừng khôn siết. Cả hai cũng tỏ ra ngoan ngoan, tu chí làm ăn. Đáng tiếc chỉ được vài tháng hai anh em họ lại chứng nào tật ấy. Duyên ngày đó đau đầu vì các con.
Vậy nên sau đó bà Phú ra lệnh nghiêm cấm mọi người không được tiết lộ thông tin cho các cháu biết. Tất cả được giữ bí mật tránh cho các cháu sẽ suy nghĩ tiêu cực rồi lao vào con đường sa ngã như thế hệ của Tuấn và Thái.
Hai bà cháu Duyên trò chuyện một lúc thì Huy chào bà rồi về phòng. Duyên nhìn theo bóng thằng cháu ánh mắt lấp lánh tia hạnh phúc. Tuy nhiên bóng thằng Huy vừa khuất đôi mắt ấy đã lạnh lẽo tựa băng đá. Duyên nắm chặt tay đập xuống bàn rồi gằn lên từng tiếng: Bảo Nam, mày rốt cuộc là đang muốn làm cái gì?
Duyên lập tức điện thoại cho thám tử thuê riêng theo dõi Bảo Nam.
- Thằng Bảo Nam đang ở đâu? Ngày nay nó đi đâu? Làm gì?
- Cậu ấy đến nhà gặp cô Mận. Bọn họ đi viếng mộ ai đó vì ngôi mộ đó không có bia. Sau đó họ có gặp cậu Huy nhà bà. Giờ thì cậu ấy về công ty và ở đó không ra ngoài.
- Tiếp tục theo sát nó. Có điều gì lạ thì lập tức báo cho tôi biết.
Duyên ngồi thần người suy nghĩ: nó đang tính làm gì? Ngôi mộ không có bia kia là của ai? Tại sao con Mận lại liên quan tới ngôi mộ ấy?
Những câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu Duyên liên tục. Mọi chuyện không tìm ra câu trả lời khiến Duyên khó chịu. Bà ta điên loạn hất tung hết số cốc chena để trên bàn xuống đất. Mảnh sứ vỡ bắn tung toé khắp nhà. Tiếng rơi của mấy chiếc cốc khi chạm đất phát ra thứ âm thanh khó chịu. Trước mặt Duyên lờ mờ hiện ra hình ảnh mười mấy năm trước. Duyên cũng từng làm như thế này, trong chính căn phòng này khi hay tin người có thể giúp gia đình giải lời nguyền kia đột ngột biến mất không một dấu vết.
Dó là một buổi chiều của 16 năm về trước, khi ấy Nguyệt- đứa con gái bị bắt cóc của Ái cũng vừa tròn 14 tuổi.
Bọn họ đã phải rất vất vả để tìm ra con bé trong một ngôi làng nghèo nàn cách xa thành phố. Đó là đứa bé gái có làn da trắng nhưng lại có một cái bớt đỏ khá lớn trên mặt. Cái bớt ấy biến con bé thành một người dị dạng vì nó nằm ngay bên má, ăn vòng quanh mắt chảy xuống đến cổ. Bọn trẻ con trong xóm gọi nó là Nguyệt Bớt.
Thời điểm Duyên nhìn thấy Nguyệt có thể khẳng định chắc chắn đứa bé này là con gái của Ái. Tuy nó có cái bớt xấu xí trên mặt nhưng đôi mắt, cái mũi và miệng lại giống hệt mẹ nó. Duyên lúc đó sung sướиɠ tựa như phát điên lên. Nguyệt thấy người phụ nữ vừa nhìn thấy mình đã phá lên cười thì ngạc nhiên lắm. Con bé sợ sệt co chân bỏ chạy.
Một người làm của Duyên liền chạy tới chặn con bé lại. Nguyệt sợ hãi, hai mắt ướt nhẹp nước mắt, miệng rối rít van xin: lạy bà, bà tha cho con. Tại con xấu xí nên bà nhìn không thuận mắt phải không ạ?
Duyên lừ mắt khiến người làm lập tức rút ra phía sau. Ánh mắt Duyên nhìn nó trìu mến: xin lỗi vì làm cháu sợ. cháu gái, nhà cháu ở gần đây sao?
Nguyệt ngước mắt lên nhìn Duyên khẽ gật đầu: vâng, nhưng giờ nhà cháu không có ai ở nhà.
- Bố mẹ cháu đi làm cả rồi sao?
Nguyệt lắc đầu: không có, nhà cháu không có bố mẹ. Cháu ở với bà ngoại.
- Ồ! Bố mẹ cháu đi đâu rồi?
- Chết rồi! Họ bị chết hết rồi.
Duyên tỏ vẻ xót thương: ôi, thật là tội nghiệp quá. Thế bà ngoại cháu đi đâu rồi?
- Bà ngoại cháu đi làm thuê cho người ta để đổi khoai ăn rồi ạ.
Duyên giả bộ hỏi han thêm vài câu rồi dụ dỗ: ta đi vào đây mà bị lạc đường. Cháu dẫn ta đi ra cổng làng được không? Ta sẽ trả cho cháu 10 đồng bạc. Cái này cháu có thể đổi được một thúng khoai.
Mắt Nguyệt sáng rực lên khi nghe Duyên nói chỉ cần dẫn Duyên ra cổng làng thì sẽ nhận về 10 đồng bạc. Nguyệt vui vẻ: vâng, chỉ cần dẫn tới cổng làng là được đúng không ạ, nhưng mà phải trả cháu tiền trước.
Duyên nhìn đứa bé mặt non choẹt nhưng lại đã biết tính toán thiệt hơn. Nó sợ bị Duyên quỵt 10 đồng bạc nên phải mặc cả Duyên đưa tiền trước.
Duyên vui vẻ rút trong túi ra mười đồng bạc đếm đủ đưa cho Nguyệt. Nguyệt nhận lấy rồi quay lại hô to: chúng mày ơi, tao cho mỗi đứa một đồng, chúng mày dẫn bà xinh đẹp này ra cổng làng được không?
Duyên tức muốn túm lấy nó đập đầu vào gốc cây bên đường. Tuy nhiên thầy Lý từng dặn không được làm tổn hại tới nó cho tới ngày nó đủ 16 tuổi thì lại dừng lại. Duyên cười: sao cháu không dẫn ta đi để nhận lấy 10 đồng bạc?
- Cháu phải đi cắt cỏ chăn trâu bà ạ. Cháu dẫn bà đi thì ai chăn trâu giúp cháu? Lỡ mà trâu lạc thì ông chủ gϊếŧ sống cháu ngay.
Hoá ra Nguyệt đi chăn trâu thuê cho người ta. Con bé không dẫn Duyên đi vì sợ mất trâu. Tuy nhiên nó khá thông minh khi trả tiền cho mấy đứa trẻ khác dẫn Duyên đi, mình nó ở lại chăn trâu mà vẫn có dư vài đồng bạc.
Duyên tự nhủ: quả nhiên không hổ danh là con rơi của chồng tao. Ít nhất dòng máu chảy trong cơ thể mày vẫn có một nửa của gia đình tao. Đã vậy tao sẽ nuôi mày lớn rồi đem mày đi tế sống con ranh ạ. Việc hôm nay tao nhịn. Nợ này tao sẽ tính hết với mày sau.
Duyên lập tức quay lại hướng cổng làng theo chân của lũ trẻ con vừa được chia tiền ban nãy.
Ra tới cổng làng Duyên lập tức hạ lệnh cho người làm: tìm hiểu lại gia cảnh của con bé. Tất cả mối quan hệ của hai bà cháu nó phải tìm hiểu không được phép sót. Tao cần tìm ra kẻ nào đã qua mặt cả nhà tao bắt cóc nó khi xưa.
Người đàn ông vội vã gật đầu nhận lệnh. Duyên thong dong bước lên xe trở về nhà. Trên đường đi quả nhiên bà ta không thể không thán phục khả năng tiên đoán sự việc của thầy Lý.
Tối hôm trước chính thầy Lý đã yêu cầu Duyên theo hướng Nam mà đi tới, cứ đi ắt sẽ gặp được đứa bé gái khuôn mặt xấu xí và rất thông minh. Duyên ban đầu tính dụ nó ra cổng làng rồi chuốc thuốc mê bắt lên xe đưa đi. Tuy nhiên nó thông minh không rơi vào bẫy của Duyên, bởi vậy Duyên lại âm thầm lên cho mình một kế hoạch mới- Cái kế hoạch có thể giám sát Nguyệt trong tầm kiểm soát mà lại có thể dò ra kẻ nào âm thầm chống đối với gia đình Duyên bấy lâu nay.