Bà Phú sửng sốt khi nghe chồng nói. Tuy nhiên từng hành động quái dị của ông làm toàn cơ thể bà bắt đầu cũng run lên. Bà sợ hãi tới cùng cực khi thấy máu trong miệng ông cứ trào ra liên tục. Hai mắt ông trợn lên, toàn cơ thể đau đớn rung bần bật. Con Sen vội vã lấy miếng khăn bó cái tay lại cho bà. Thằng Phú bấy giờ đã ngất lịm.
Ông Phú cong người lên từng đợt, miệng không ngừng kêu rên: đau...đau quá! Nó ăn tôi...tôi đau quá! Cứu...cứu...tôi....với!
Bà không biết ông đang bị cái gì. Nó hoàn toàn không giống như ông đang bị ma nhập. Ông đang rất đau đớn. Ông nhắc đi nhắc lại: nó ăn tôi. Vậy rốt cuộc nó ở đây là cái gì?
Bà nôn nao người mong ngóng tin của thầy Mùi. Bà lẩm bẩm: thầy Mùi ơi! Thầy mau tới đây đi. Thầy mà tới chậm chồng con chết mất.
Bà vừa dứt lời tiếng người làm hô: tới rồi...thầy tới rồi.
Bà lật đật chạy ra đón thầy. Thầy hỏi gấp gáp: đâu, cậu ấy đâu rồi?
Chân thầy bước rất nhanh khiến cho mấy đứa người làm xoắn lên đuổi theo cho kịp. Thầy bước vào trong nhà nhìn ông Phú rồi đáp: cậu ta bị lâu chưa?
Bà Phú đáp: nhà con mới bị sáng nay. Con phát hiện ra liền gọi thầy tới cứu.
Thầy rút trong túi ra một chai nước rồi làm phép vẩy lên người ông Phú. Nước vẩy tới đâu người ông bốc khói tới đó. Tuy nhiên ông Phú cảm thấy khoan khoái hơn rất nhiều.
Lúc ông Phú ngừng rêи ɾỉ, kêu gào, khuôn mặt hoà hoãn lại thầy mới đáp: cậu ta trúng ngải rồi. Kẻ luyện ngải rất dị. Nó không giống với loại ngải ta từng thấy.
Bà Phú lo lắng: vậy phải làm sao hả thầy? Thầy mau giải giúp cho chồng con với. Chi phí hết bao nhiêu gia đình con cũng xin trả đủ.
Thầy chậm rãi đáp: ngải muốn giải được phải tìm ra người nuôi ngải. Không phải ai cũng nuôi ngải và điều khiển được nó. Nhà cô đắc tội với ai nữa mà khiến nó căm hận tới mức bỏ ngải độc ác thế này?
Bà Phú lắp bắp: con...con không biết.
Thầy trừng mắt: thầy luyện ngải này cũng là kẻ cực kì cao tay. Hiện nay trong những người luyện ngải ta biết năng lực vài người. Tuy nhiên luyện loại ngải dị thường thế này quả nhiên không giống với cách những người tôi biết. Có thể là cao nhân ở ẩn chưa từng xuất hiện.
- Vậy...vậy phải làm sao?
Bà Phú quỳ hẳn xuống đất van xin: con lạy thầy...thầy mau nghĩ cách giúp gia đình con đi ạ! Nếu chồng con có mệnh hệ gì thì làm sao con sống nổi.
Thầy gật gù: cô bình tĩnh đi. Chúng ta sẽ giải quyết được chuyện này. Tuy nhiên tôi cần có thời gian nghiên cứu, tìm hiểu xem rốt cuộc đây là ngải gì thì mới giải được. Thế giới bùa ngải đa dạng lắm, không phải loại ngải nào cũng giống nhau, cũng không phải loại ngải nào cũng có cách giải, có những loại ngải độc ác gϊếŧ người, có loại ngải được luyện để cứu người. Kẻ đang sai khiến ngải hại chồng cô là đang muốn gϊếŧ chết ông ấy trong đau đớn một cách từ từ. Cách này quá tàn độc. Ông ấy sẽ tự huỷ hoại bản thân mình, nghiêm trọng hơn sẽ gϊếŧ người cho thoả cơn khát.
Bà Phú đưa cánh tay bị ông Phú cắn mất một miếng:... anh ấy đã cắn tay con... anh ấy ăn thịt sống... thực sự quá đáng sợ.
Thầy Mùi chau mày: ăn thịt sống ư? Chẳng lẽ là nó?
Bà Phú nghe thầy Mùi nói vậy vội hỏi: nó rốt cuộc là cái gì?
Thầy không đáp mà quay lại nhìn chằm chằm vào ông Phú. Thầy đặt bàn tay trái lêи đỉиɦ đầu ông Phú rồi giật mình rụt tay lại: hỏng rồi, ngải trinh nữ trong truyền thuyết đây sao?
Bà Phú lắp bắp: ngải...ngải trinh nữ là cái gì? Nó nguy hiểm không thầy? Có... có cách giải đúng không ạ?
Thầy Mùi nuốt nước bọt ực một cái rồi đáp: bà bị ông ấy cắn sẽ nguy hiểm lắm. Mau...mau ngồi xuống cho tôi.
Bà Phú nghe thầy nói sợ hãi ngồi thụp xuống đất. Thầy lấy quả cầu đưa ra trước mặt bà Phú lẩm nhẩm đọc chú rồi đập mạnh quả cầu lên đầu bà. Máu tươi túa ra. Bà Phú đau đơn kêu lên: thầy...sao thầy đánh tôi.
- Ta đang cố gắng đẩy ngải khỏi cơ thể cô. Cô mau ngồi yên đi.
Bà Phú nghe vậy mặt mũi tái mét. Đầu bà bị đánh trúng máu tuôn ra tanh nồng. Quả cầu của thầy dính máu tươi cũng đổi màu nhanh chóng. Thầy nhanh tay lấy tấm khắn đen bao quả cầu lại rồi cất vào trong túi. Đoạn thầy đưa cho bà Phú một gói giấy nhỏ: mau, mau hoà thứ này ra nước rồi uống đi.
Con Sen vội đỡ lấy gói giấy hoà cốc nước cho bà Phú uống. Bà Phú uống một hơi hết sạch bỗng rùng mình một cái. Toàn thân bà mềm nhũn, xương đau nhức như thể bị người ta đánh gãy. Bà đau đớn rêи ɾỉ: đau quá! Thầy mau cứu con..đau quá!
- Cố lên! Cô dùng sức ngồi thẳng lên. Không được để ngải nó ăn vào xương kẻo không cứu được. Ta dùng máu tươi dẫn nó ra ngoài rồi.
Bà Phú gồng người lên trong cơn đau nhưng tâm niệm phải ngồi dậy. Bà đau đớn người co rúm lại, lúc thì gồng lên giãy dụa trên sàn nhà. Máu tươi loang ra bê bết trên nền đất. Bà dần dần thấy dễ chịu, cơn đau được kiểm soát.
Phía bên kia ông Phú bắt đầu gồng lên rồi la hét thảm thiết. Miệng ông bắt đầu trào máu. Mắt ông lại trợn ngược lên. Toàn thân ông co cứng, gân guốc chằng chịt nổi lên tựa một ông lão ngoài 80 tuổi. Làn da căng phồng rồi xẹp xuống tựa như quả bóng xì hơi. Bà Phú bấy giờ hoàn toàn thoát khỏi cơn đau nhức đứng dậy hỏi: thầy...chồng con...thầy mau cứu anh ấy.
- Ngải đã ăn vào xương cậu ấy rồi. Chúng ta phải tiêu diệt được nó mới mong cứu sống được chồng cô.
- Vậy...giờ chúng ta phải làm thế nào? Thầy cho anh ấy uống cái nước phép đi. Chẳng phải nó giúp con tỉnh táo lại rồi sao?
- Cô là bị ngải truyền sang người. Tuy nhiên cô mới bị nên ngải còn đang trong máu. Nó chưa ngấm vào tới xương tuỷ nên ta còn dẫn nó ra ngoài. Ngải con thì khống chế được chứ ngải mẹ nằm trọn trong cơ thể chồng cô rồi.
- Thầy...trăm sự gia đình con nhờ hết vào thầy. Thầy nhất định phải cứu lấy chồng con.
- Ta nhất định giúp. Tuy nhiên hiện tại ta chỉ làm được bấy nhiêu. Mọi người tuyệt đối không được tới gần cậu ta. Người nào bị cậu ta cắn trúng sẽ lập tức bị lây ngải. Ngải này dùng máu tươi để nuôi nên nó lây qua máu.
Bọn người làm nghe vậy sợ hãi đứng lùi lại phía sau. Bà Phú mặt mũi tái mét. Vết thương trên đầu vẫn rướm máu ra ngoài.
Ông Phú lại oằn người lên. Ông há miệng trợn mắt rồi thè cái lưỡi đỏ lòm ra liếʍ quanh miệng. Ông bắt đầu kêu gào rồi lại đòi ăn: đói...đói quá...mau mang thịt lên cho tôi..,mình ơi...thịt.
Thầy Mùi liếc mắt sai con Sen đang đứng nấp nom ngoài cửa: mau mang con gà sống tới cho ông Phú. Mỗi lần lên cơn đói ông ấy sẽ đòi ăn thịt tươi. Chúng ta chỉ có cách cho ông ấy ăn thịt sống, uống máu tươi đủ cũng cấp thức ăn cho ngải thì nó sẽ không hút máu của ông ấy nữa.
Bà Phú vội vã giục con Sen: mau lên, mau đi lấy gà đến cho ông. Ông mà đói sẽ ăn thịt tụi bay bây giờ.
Con Sen sợ tái mét cả mặt ù té chạy đi bắt gà. Lúc nó mang con gà lên còn sợ không dám đưa tới cho ông Phú. Thầy Mùi cầm con gà sống cắt tiết ngay trước mắt ông Phú. Ông thèm thuồng tới nhỏ cả dãi, ánh mắt long lên đợi chờ.
Thầy Mùi đưa cốc tiết gà tươi lại gần mũi ông Phú. Ông vội vàng há miệng ngậm lấy bát mà uống. Cảnh tượng kinh dị làm bà Phú bắt đầu nôn ói.
Thầy Mùi đáp: chính xác nó là ngải trinh nữ, người luyện ngải này đã dùng máu của một nàng đồng trinh nuôi ngải và điều khiển nó.
Ông Phú uống tiết gà sống xong khoái chí lim dim đôi mắt rồi gục đầu xuống ngủ. Bà Phú nhìn chồng đau xót mà thốt lên: trời ạ! Không biết cái đứa nào nó ác độc lại chơi ngải với ông ấy. Giờ biết là ngải trinh nữ thì có cách giải đúng không thầy?
Thầy gật gù: phải tìm ra thầy luyện ngải xem rốt cuộc người đó đã dùng thứ gì luyện ngải mới mong giải được.
- Thầy vừa nói dùng máu của đồng trinh để luyện đó sao?
- Đúng! Tuy nhiên nó không đơn giản như thế. Máu nàng đồng trinh là thứ chính buộc phải có để luyện ngải trinh nữ. Tuy nhiên bên cạnh đó còn phải dùng các thứ khác đi kèm. Ta tạm thời không thể biết rốt cuộc thầy luyện ngải đã dùng cái gì để luyện.
Thầy cầm bọc vải gói quả cầu vừa nãy giơ lên: đêm nay chúng ta mới biết được kết quả. Từ giờ đến đó mọi người tốt nhất tránh xa cậu ta ra. Bắt sẵn gà cắt tiết lấy máu cho cậu ấy uống mỗi khi cần.
Bà Phú lập tức sai người bắt nhốt sẵn gà vào chờ ông Phú lên cơn lập tức cho uống. Thầy Mùi yêu cầu bà Phú thu xếp một căn phòng kín, không được phép để ánh sáng lọt vào phòng để thầy nghiên cứu cách giải ngải.
Bà Phú dẫn thầy Mùi tới căn phòng thờ gia tiên rồi cả hai ở lại trong đó. Thầy nhìn căn phòng rồi gật gù: cô thắp nến đi, phải dùng ánh sáng của lửa chứ tuyệt đối không được dùng ánh sáng mặt trời khi tôi giải ngải.
- Tại sao lại có kẻ bỏ ngải gia đình con chứ?
Thầy Mùi thở dài: e rằng kẻ này thâm thù đại hận với gia đình nhà cô mới quyết luyện ngải trinh nữ. Loại ngải này vốn xuất hiện trong truyền thuyết chứ chưa ai chưa luyện thành công. Người luyện nó phải bản lĩnh lớn và có quyết tâm cực kì cao mới chịu đựng ngải dày vò và vượt qua được thử thách. Thông thường người nuôi sẽ phải lấy thân mình để nuôi ngải.
- Là sao hả thầy? Nghĩa là người nuôi ngải dùng chính cơ thể của mình để nuôi sao?
Thầy gật đầu: đúng vậy. Người đó phải chịu cơn đau đớn dày vò trong 100 ngày liên tiếp. Ngải sẽ hút máu của chính người nuôi rồi lớn lên. Sau 100 ngày nếu người đó sống sót thì ngải mới thoát khỏi cơ thể người nuôi và nghe theo mệnh lệnh của chủ. Chỉ có người nuôi ngải mới điều khiển được nó.
Bà Phú nghĩ tới cảm giác đau đớn quằn quại của mình khi bị lây ngải từ ông Phú mà rùng mình. Thầy Mùi đáp: cô mới chỉ bị ngải con lây vào máu đã đau đớn tới vậy thì kẻ nuôi ngải kia còn đau đớn gấp ngàn lần. Người này cái tâm quả nhiên ác và chắc chắn nỗi đau trong lòng cô ta còn lớn hơn nỗi đau thể xác khi bị ngải ăn thịt, hút máu nên mới có thể sống sót sau 100 ngày nuôi ngải.
Bà Phú nghĩ tới mà toát cả mồ hôi: vậy, cách giải ngải làm sao hả thầy?
- Yên tâm! Tuy ngải trinh nữ tàn độc nhưng ta còn độc hơn nó. Ta đã thu ngải con trong máu cô vào đây rồi.
Thầy nói rồi rút quả cầu trong túi ra ngoài. Thầy từ từ tháo chiếc khăn chùm ra rồi giơ lên trên ngọn lửa. Thầy cứ thế hơ nóng quả cầu trên ngọn lửa. Quả cầu nóng lên lập tức thấy những thứ li ti trên quả cầu bỗng dưng động đậy.
Bà Phú thốt lên: ôi trời ơi! Trong đó có sâu.
Thầy Mùi nhìn chằm chằm lên quả cầu khẽ cười: giỏi! Giỏi lắm! Dùng rắn rết chơi ngải quả là xưa quá rồi. Người này dùng nhện và rồng đất để luyện. Quả nhiên là khác người.
- Nhện ư? Vậy rồng đất là cái gì?
- Rồng đất là loại bò sát, nó vốn không hề có độc, nhưng khó kiếm. Muốn giải ngải này buộc phải tìm được máu của những loại này mới giải được.
- Vậy con lập tức sai người đi tìm cho thầy.
- Từ từ đã, chưa hết.
- Còn gì nữa hả thầy?
- Còn những loại khác nữa. Chúng ta đợi một chút xem sao.
Thầy tiếp tục hơ quả cầu trên ngọn lửa. Một lúc sau đôi mắt thầy giãn căng ra đầy ngạc nhiên: ôi trời ôi! Sao lại có thể như vậy được?
- Chuyện gì vậy thầy?
- Đỉa! Hàng nghìn con đỉa được dùng luyện ngải.
Bà Phú rùng mình: đỉa ư? Nghĩa là cái thứ đang ở trong người chồng con hút máu là đỉa sao?
Thầy Mùi gật đầu: đỉa nó mới cần lượng máu lớn đến thế. Thảo nào cậu ấy lại thèm máu tươi và thịt tươi. Cô lập tức bắt đỉa về cho ta. Nhất định bắt đỉa đực, không dùng đỉa cái.
- Vậy nhện với rồng đất có cần con đực không thầy?
- Đi đi! Âm ngải dùng dương ngải ắt giải được. Nếu tìm được hết giống đực thì không những giải được ngải còn có thể dùng nó khống chế được kẻ đã sai khiến ngải.
Bà Phú lập tức cho người đi chuẩn bị mọi thứ theo yêu cầu của thầy Mùi. Ông Phú vẫn bị ngải khống chế điên loạn rồi đòi máu tươi liên tục. Dường như thiếu máu là cơ thể ông lại đau đớn tới tột cùng. Kẻ hầu người hạ trong nhà chứng kiến cảnh ấy mà kinh hoàng tột độ. Tụi nó chỉ dám đứng từ xa mà nhìn chứ tuyệt nhiên không dám lại gần ông Phú vì sợ lây cái loại ngải đáng sợ kia.
Bà Phú sau khi thu thập đủ mọi thứ mà thầy Mùi cần liền tức tốc lên gặp thầy báo cáo lại sự tình. Thầy chậm rãi nói: giờ ta cần máu của một người mới cứu được cậu ấy.
Bà Phú ngơ ngác: máu người ư? Sao vẫn cần tới máu người?
- Phải! Cái chính là máu người, mà phải là máu đồng tử mới được.
- Máu đồng tử là sao? Là máu của đứa trẻ con đúng không thầy?
- Phải! Âm ngải buộc phải dùng dương để giải. Chỉ có máu của đồng tử mới giúp ngải phát huy tác dụng khống chế ngải trinh nữ.
- Được! Thầy cần mấy đứa trẻ? Con sẽ lập tức đi thu xếp.
Thầy gật đầu: đồng tử chỉ cần 1 người thôi. Cô phải lấy máu của nó đúng giờ tý. Ta sẽ luyện ngải đồng tử khắc chế ngải trinh nữ kia.
- Thầy có cách nào luyện ngải cho nó vật lại cái con khốn nạn nào chơi ngải nhà con không? Bao nhiêu tiền con cũng chi, miễn sao cho ngải vật chết tươi con khốn đó là được.
Thầy cười: quả nhiên nhà cô còn ác hơn cả kẻ chơi ngải trinh nữ. Tuy nhiên có như thế mới xứng với ngải đồng tử của ta. Cô mau chuẩn bị đi, ta sẽ tiến hành luyện ngải ngay trong đêm nay. Chỉ cần 21 canh giờ ngải đồng tử có thể khắc chế ngải trinh nữ. Thêm 7h luyện ngải nữa có thể gϊếŧ chết chủ ngải trong nháy mắt.
- Vâng! Con đội ơn thầy! Con sẽ bắt đứa trẻ đưa đến cho thầy.
Thầy gật đầu: đi đi, giờ ta cần nghỉ ngơi lấy sức rồi sẽ luyện ngải.
Bà Phú bước ra khỏi phòng ánh mắt thầy bỗng dưng sáng quắc. Môi thầy khẽ nhếch lên thầy thoả mãn: xong rồi, ngươi muốn chơi với ta sao? Ta sẽ chơi với ngươi đến cùng. Ngươi tưởng ngươi thông minh luyện được ngải trinh nữ thì không ai khắc chế được sao?
Thầy phá lên cười thành tiếng. Giọng cười của thầy vang lên khiến bà Phú nghe thấy mà giật thót tim. Trống ngực bà đập thình thịch. Bà phải vuốt ngực mấy cái mới bình tĩnh bước tiếp xuống dưới sai người làm tìm một đứa bé trai đưa đến căn phòng bí mật đúng vào giờ tý để luyện ngải.