Trải Nghiệm Tâm Linh

Chương 9: Ở tranh đất người chết.

Quá trình nhận thức của tớ về thế giới tâm linh phần lớn đều xuất phát từ những trải nghiệm thực tế tại nơi tớ sinh sống. Kiểu như là sống đâu biết đấy, từ bé tớ đã được nghe hoặc tận mắt chứng kiến rất nhiều chuyện. Mà không phải riêng gì nơi tớ ở, bất cứ vùng quê nào người ta cũng sẽ có những giai thoại về mảnh đất chôn nhau cắt rốn của mình. Nếu anh em có hứng thú thì đọc thử, để biết được thế nào là ở tranh đất người chết.

1. Biến cố.

Có người hỏi tớ là từng gặp ma bao giờ chưa, thực tế tớ mới chỉ cảm giác được vài lần thôi, chưa phải là gặp tận mắt, nhưng nghĩa là tớ công nhận trên đời này có ma thật. Chuyện ấy bắt đầu vào cái đợt đoạng đường 5 qua nhà tớ được mở rộng, từ bốn làn lên sáu làn, đường vào sát tận cửa nhà. Cũng nói trước một chút, ngày đó cách đây trên dưới 12 năm, là thời điểm tớ học cấp 1, lớp 4 thì phải. Tớ nhớ được một ít rằng dạo đấy mỗi lần đi học đều phải trèo qua rào chắn quốc lộ mới đến được trường.

Nhà mặt đường nên từ bé tớ đã chứng kiến rất nhiều vụ tai nạn lớn nhỏ. Kiểu như cứ mỗi bận trưa chiều trông quán, tớ đều hóng mặt ra đường, và tần suất tai nạn là một tuần một vụ, có khi còn chết người nữa. Đấy là kể về khoảng thời gian đường quốc lộ mới có bốn làn, người ta dựng thêm hàng rào chắn hai bên đường, ngăng cách phần dành cho người điều khiển xe thô xơ với phần dành cho xe ô tô. Nhưng tớ thấy nguyên nhân chính dẫn đến chết người trong mỗi vụ tai nạn, lại là ở cái hàng rào chắn đó.

Vì hồi ấy còn chưa có đường cao tốc như bây giờ, quốc lộ 5 được xem như con đường huyết mạch cho toàn miền Bắc, xe công với xe tải 15 tấn chạy suốt ngày đêm, không biết là vì tay lái ngày xưa ẩu hay ý thức người tham gia giao thông bây giờ được cải thiện, mà dạo gần đây tai nạn cũng ít hẳn. Thường thì ở những nơi đông dân cư, sẽ có một biển báo đô thị để xe ô tô giảm tốc khi di chuyển, nhưng mà đoạn từ chợ Đường cái qua nhà tớ đến trạm xoát vé lại phải đặc biệt cắm biển cảnh báo nguy hiểm.

Tớ từng thấy những vụ xe công quay đầu đâm trực diện với xe con bảy chỗ, hoặc xe tải húc vào dải phân cách khi lấn làn sang đường, hầu hết người trong xe đều bị thương rất nghiêm trọng. Có một vụ mà tới giờ bản thân vẫn nhớ rõ, lúc ấy tớ đang ngồi trông nhà thì đột nhiên nghe tiếng phanh xe rít lên từ xa, tiếp theo là tiếng kim loại mài xuống mặt đường ken két. Nhìn ra mới biết là một con xe tải 15 tấn vừa kẹp trúng một xe máy đi cùng chiều, hai xe lôi nhau thêm vài trăm mét nữa mới dừng. Người lái xe máy đã bật ra ngoài, nhưng chỗ đó có rào chắn nên người đó lao đầu vào cột bê tông ở đấy, mẹ tớ nhìn cảnh đó mà vừa run vừa nói:

"Nhón chuồn chuồn thế kia thì không sống được rồi..."

Là nói cái người đang nằm cạnh cột rào chắn, mũ bảo hiểm văng một nơi, đầu vỡ toác, xong người co giật như đang dử dử bắt chuồn chuồn. Về sau xe của người đó được dựng vào nhà tớ, do là chưa liên lạc được với người thân đến nhận nên họ gửi lại, tới khi có người qua lấy, nhà tớ mới biết là chủ xe đã chết trên đường đi viện rồi.

Nhà mặt đường nên chuyện như vậy đã trở lên bình thường với tớ, cũng không có gì xảy ra sau đó. Vì rằng nhà tớ thờ cúng kiêng kị dữ lắm, bà nội còn làm hàng mã, bảo kê cho cả khu phố Chợ Cơm xung quanh, thành thử dù có thấy người chết tớ cũng không lấy làm ám ảnh. Nhưng đây chỉ là trước khi nhà nước mở rộng đường quốc lộ, ngày mà người ta dỡ rào chắn và cho đào đất hai bên đường, cái cây bàng cổ thụ trước cửa nhà tớ cùng rất nhiều cây lâu năm khác đều bị xúc đi.

Ấy là thời điểm đen tối của cả khu phố mặt đường quanh chỗ tớ ở, chuyện lúc này mới thực sự bắt đầu.