"Ê, mày là thằng nào, tự dưng đánh người đau bệnh không biết nhục à?" Thông hét lớn, hai chân anh vẫn đứng khập khiễng trên những bậc thang. Bóng đen bí ẩn sau khi thụi một đấm vào bụng Hùng vẫn đứng bất động, hắn cúi đầu nhìn anh đang lồm cồm bò dậy, cùng lúc đó thì Thông cũng bắt đầu cõng Sinh chạy ngược xuống.
"Ê!" Thông hét còn lớn hơn lúc nãy, chợt Hùng ho lên từng đợt, mỗi lần ho nghe như muốn văng cả phổi ra ngoài, cảm giác cuống họng chua lè, cả cơ thể anh đang dồn hết sức lực tống khứ thứ gì đó: Hùng nôn! Cảm giác lo lắng nhưng không phải vì có chuyện chẳng lành, Thông cũng chạy đến đứng cạnh bóng đen bí ẩn kia. Trong bãi ói máu, có một vật mang hình hài của trái chôm chôm và nó đang động đậy. "Trái chôm chôm" này còn có hai lỗ mũi và một cái miệng, nó thoi thớp, cửa mồm đang mở ra đóng lại như con cá mắt cạn, nó ré lên những tiếng chói tai rồi...tắt thở?!
.
Hùng tỉnh dậy trong một gian nhà bằng gỗ mát mẻ, đây là lần thứ hai trong vòng có mấy tiếng đồng hồ anh phải trải qua những cơn đau dữ dội rồi sau đó bất tỉnh. Anh nhìn xuống chân, một chiếc chăn được đắp rất gọn gàng làm anh cảm thấy thật ấm áp. Bên ngoài khung cửa sổ với hai bản lề đã bị mối gặm gần hết, những tán lá xanh rờn đang đong đưa theo gió, âm thanh xào xạc mang màu sắc thiên nhiên và...hoàn toàn bình thường. Không phải trong chùa Khmer hay rừng tràm mà là ngoài cửa sổ của một gian nhà yên ắng. Hùng thấy khó chịu.
.
Anh bật dậy, anh thấy nhói ở ngực và lạt miệng lạ thường. Đặt bàn chân trần xuống sàn gỗ, một cảm giác mát lạnh chạy khắp người anh, anh chụp ly nước lọc trên chiếc bàn ở đầu giường rồi ực một hơi hết sạch. Ánh nắng vàng vọt và buồn bã của buổi chiều xuyên qua hàng tá những cái lỗ trên vách nhà, chúng chân thật đến nổi cảm giác có thể chạm vào và bóc đi. Anh xỏ đôi dép tổ ong rồi mở cửa, những dãy núi hùng vĩ của xứ Thất Sơn hiện lên rõ mồn một trước mắt, sau lưng, bên trái và bên phải của anh, núi rừng đang ôm ấp anh, thì ra anh đang ở trên đỉnh của Anh Vũ Sơn rồi. Cạnh bên gian nhà của anh là một khoảng sân lát đá khá rộng, cuối sân có một cầu thang dẫn lên cao hơn nữa, anh thấy tòa sen và tà áo phất phơ của Quan m Đại Sĩ. Dưới bậc tam cấp của giang nhà nghỉ là lối mòn dẫn ra giang nhà chính, từ phía đó vang lên tiếng nói chuyện ồn ào, chính là Thông chứ không ai khác.
.
"Con xin lỗi chú rồi," Thông cắn một miếng bánh mì rồi vừa nhai vừa nói, "con là vậy đó, chửi trước rồi tính gì tính. Có ba anh em hà, đi rừng mà tự nhiên có ai bay ra đánh chú, chú có chửi nó không? Cũng tại..." Thông ngừng giữa câu nói vì thấy Hùng đang lật đật đi ra, nôm chưa dám lại gần vì thấy bóng đen bí ẩn lúc sáng chính là người ngồi đối diện với Thông. Thấy vậy, anh gọi vọng ra: "Đại ca, tỉnh rồi à. Lại đây ăn bánh mì nè."
.
Bóng đen bí ẩn kia cũng quay lại, Hùng vừa trông thấy thần thái của con người này liền hạ mọi rào chắn xuống, một người đàn ông khôi ngô đầy vẻ dặm trường, ông ta chỉ độ ba lăm tuổi, bộ râu đen nhánh ôm chặt khuôn mặt xương xẩu, ánh mắt sắc lẻm ẩn dưới đôi chân mày rậm rạp, ông ta ngồi khoác cùi chỏ lên thành ghế đá, không có chút cảm xúc nào để lộ ra ngoài. Kiểu người đem lại sự an toàn tuyệt đối mỗi lần xuất hiện. Hùng gật đầu chào rồi bước đến, ông ta cũng chào lại.
.
"Đứa bé bị ngã giữa đường, làm trầy hết quần áo, không dám khóc gọi mẹ," ông ta cất tiếng nhưng giọng lại nghe già hơn tuổi rất nhiều, "thằng cha tiều phu say bí tỉ, làm rớt rìu xuống ao, không dám quỳ gối nhờ Bụt."
Hùng khẽ nhăn mặt, trả lời hết sức dứt khoát: "Mẹ sẽ đỡ con, Bụt ắt giúp người hiền." Đoạn anh quay sang Thông hỏi: "Thằng Sinh đâu rồi?"
Thông nói: "Nó nằm nghỉ trong nhà chính. Cũng nhờ chú đây, hồi sáng là chú trị cho anh đó. Hết luôn rồi!"
Hùng tròn xoe mắt nhìn người đàn ông, dường như ông ta cũng hiểu vì sao bèn lên tiếng: "Bần đạo tên Danh, là con thứ chín trong nhà nên người ở đây gọi là Chín Danh. Tiểu sư phụ sau khi trút độc ra khỏi cơ thể, dùng phép phong ấn dựng một rào chắn xung quanh Tam Muội Chân Hỏa, tình hình cũng bớt nguy kịch. Còn thí chủ, vì nhiễm âm khí nhẹ, chỉ cần đánh vào huyệt đan điền, đuổi tâm ma trào ra khỏi cổ họng là coi như xong."
Hùng nói cám ơn rồi đến ngồi cạnh Thông, anh nói: "Vậy còn con rắn bông súng chúa có tác dụng gì?"
Chín Danh bắt chân chữ ngũ, vừa rung đùi vừa nói tiếp: "Rắn bông súng chúa sống trong đầm lầy đầy âm khí mà không nhiễm âm khí, cứ gọi là một kiểu tu luyện. Dùng nọc rắn pha với mực, khôi phục lại hình dạng của Ấn Phục Ma Chú, lúc đó mới yên tâm mà sống tiếp, không sợ âm khí phát tán mà dẫn tới thi biến."
"Vậy chú Chín phục hồi Ấn Phục Ma Chú được không? Nếu được, sau này cả bọn chúng tôi sẽ chăm chỉ cúng dường!", Hùng nhoài cả người về trước, ánh mắt anh tràn đầy hy vọng.
Chín Danh cười ha hả, ông vuốt bộ râu rồi nói: "Công quả, cúng dường là từ tâm mà ra. Chẳng ai ép cả."
Thông chen vào: "Vậy chú làm được hả?"
Ông gật đầu: "Dĩ nhiên!" Hùng nhìn sang Thông, vẻ vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt họ, chợt họ nghe Chín Danh nói tiếp với một vẻ bình thản đến rợn người: "Làm được nhưng đâu có nói là sẽ làm."
.
Họ chỉ vui được vài giây.
.
Thông vừa nghe thấy một điều hết sức vô lý, Chín Danh là người tu hành nhưng vừa từ chối giúp người gặp nạn, bất chợt máu điên anh nổi lên. Hùng hiểu rõ người em của mình nhất, anh nhanh chóng đưa tay ra ý nói Thông hãy từ từ; đoạn anh quay sang nói với Chín Danh, vẫn giữ thái độ bình tĩnh: "Chú Chín, thằng Sinh vì muốn diệt con Phet Đặp mà nửa sống nửa chết. Tất cả mọi phương tiện đều đã mang đến rồi, sao chú lại nói không làm?"
Chín Danh hớp ngụm trà rồi nói: "Hai người quá hấp tấp rồi. Bần đạo còn chưa nói xong, Thông thí chủ ăn to nói lớn, thiếu kiên nhẫn rất khó làm việc lớn. Chuyện là vầy, trên Anh Vũ Sơn này có một con Ma Chạy, rất thích phá phách. Tôi nhiều lần muốn xuống phía lưng chừng núi, ở đó có hai bức tượng Ông Cọp đã bay hết màu sơn, tôi muốn sơn lại nhưng con ma này cứ quấy rầy, nó làm đổ sơn, làm hư cọ, rắc rối vô cùng. Tôi muốn nhờ hai thí chủ hãy đi bắt nó lại, sẵn tiện sơn giúp hai bức tượng. Làm xong tôi sẽ cứu Sinh tiểu sư phụ."
Hùng thắc mắc: "Chú Chín mà cũng nhờ người ta giúp sao, tự làm sẽ nhanh hơn hai thằng nghiệp dư như tụi tôi mà?"
Ông quả quyết: "Đúng, nếu là ngày xưa thì tôi đâu cần nhờ ai. Nhưng tôi đã xuất gia, mấy việc này tôi không còn làm nữa."
.
Khoảng bảy giờ tối, Chín Danh phải xuống núi để tiếp một đoàn khách bên Campuchia, trước khi đi không quên dặn lại nhiệm vụ tối nay của Hùng và Thông, cộng với việc không được làm phiền Sinh vì cậu ta đang trong quá trình thiền định và hồi phục. Khi Chín Danh vừa quay đi thì nghe tiếng chổi dừa vang vọng trong những bờ đá của Anh Vũ Sơn. Họ ngưng nói, quay về hướng có tiếng động thì thấy một cô gái chừng mười tám, hai mươi tuổi, đang quét lá trên bậc tam cấp của điện Chư Thần. Cô gái có thân hình nhỏ gọn, mái tóc nhuộm màu hạt dẻ, mũi cao, môi hình trái tim và hơn hết, ánh mắt thẫn thờ, xa xăm nhưng toát lên vẻ lém lỉnh và thông minh. Cô bé xuất hiện từ lúc nào mà cả đám đều không hay biết, ngay cả Chín Danh cũng có chút bất ngờ. Ông tằng hắng rồi hô to: "Hôm nay xong công việc sớm quá Vy..." Vừa nói đến đó thì ông nín bặt, không phải, đúng hơn là một cái nhìn giản đơn của cô bé quét lá làm ông phải nín bặt. Ông quẩy tay nải, quay mặt đi, nôm có vẻ vội vàng pha lẫn chút bối rối. Bọn Hùng và Thông thì không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, sau khi Chín Danh đi khỏi, họ bàn bạc, chuẩn bị cho công việc cho đêm nay.
.
Theo như nhận định của Hùng (và Thông cũng đồng ý), bọn ma cỏ chuyên đi quậy phá con người, không đứa nào dám xuất hiện trước giờ Tý (tức 12h đêm). Trong lúc chờ đợi, Hùng rủ Thông chuẩn bị dụng thùng sơn, cọ vẽ đầy đủ, đi thám thính khu vực xung quanh một chút rồi sau đó ngủ một giấc lấy sức. Đồng hồ điểm 11h30, Thông đang ngủ ngon giấc trong căn phòng mà Hùng nằm lúc chiều, bỗng anh thức dậy, anh có linh cảm không lành, mắt anh mở to, bên ngoài trời gió từng đợt, như muốn thổi bay cả mái tôn. Chợt, một bàn tay lạnh ngắt chộp lấy miệng anh, anh trợn mắt, định dùng võ để tự vệ thì anh nghe tiếng của Hùng: "Im!" Thông chửi thầm "Lại nữa!!", lúc Hùng vừa buông tay, anh phàn nàn ngay: "Anh Hùng, mẹ bà! Hồi ở chùa một lần rồi, em muốn đái trong quần, sao anh có một bài mà chơi hoài vậy?"
.
Hùng vẫn giữ nguyên tư thế, anh có vẻ không quan tâm đến lời phàn nàn vừa rồi, anh nói mà chỉ dám dùng hơi: "Cửa sổ..." Nghe đến đây, Thông có hơi bực nhưng vẫn thận trọng liếc mắt về hướng khung cửa bị mối ăn, khi thấy cái thứ ngoài đó, anh cũng phải trút một hơi thở hốt hoảng, da gà da vịt thi nhau nổi lềnh bềnh: một khuôn mặt trắng như vôi với ngũ quan được vẽ lên hết sức cẩu thả, nó đang nhìn chằm chằm vào chiếc giường nơi Hùng và Thông nằm ngủ. Bỗng Hùng bật dậy, trong đầu anh vang lên câu hỏi: "Vẽ à?!" rồi anh tốc tấm chăn, phóng về khung cửa sổ nhưng không kịp. Khuôn mặt đầy vôi kia đã tháo chạy rất nhanh, gió đang thổi mạnh thì nín bặt, cả Hùng và Thông đều có thể nghe thấy tiếng bước chân của nó trên mái tôn, chẳng khác gì tiếng chân của loài mèo hoang. Thông khều vai Hùng, anh cũng hiểu ý thằng em của mình, cả hai tức tốc chạy ra phía sau, chỗ cửa sổ mà "bức tượng" lúc nãy đứng loang lổ những dấu chân.
.
Thông nói: "Con ma chạy hả anh?"
"Chắc vậy. Nhưng mà...." Hùng định không nói thêm, đột nhiên anh nghĩ lại chuyện những cái trứng trăn, anh tiếp: "Mày thấy ngộ không? Mấy "đứa" phá phách không bao giờ dám xuất hiện trước giờ Tý, anh chắc kèo với mày luôn. Còn con này lại cả gan đứng nhìn mình ngủ..."
"Em nghĩ cũng giống như mấy con rết trong hang rễ tràm thôi, tại vì ít tiếp xúc nên tụi nó không biết sợ là gì."
"Tao không nghĩ Núi Két có ít người qua lại đâu. Nhưng mà thôi, kệ nó, nó biết sợ mình vậy cũng tốt. Giờ đi lấy đồ, tao với mày đi sơn tượng Ông Cọp."
Đường xuống nhà mát dưới lưng chừng núi khá khó đi, vì lúc sáng Thông đi lên một lần rồi nên anh còn nhớ man mán, mặc dù vậy cũng phải vất vả lắm mới đến nơi. Con đường gập ghềnh, được lót đá và thắp sáng bằng những bóng đèn tròn treo trên những cây tre dựng tạm bợ. Nhà mát này có ba khu: một quán nước được dựng thụt vào trong vách đá, đối diện với nó là giang nhà có treo võng dành cho khách hành hương nghỉ chân, và khu điện thờ với hai bức tượng Ông Cọp đang đứng oai phong canh giữ. Như lời của Chín Danh, chúng đã phai màu gần hết, không còn phân biệt được đâu là vằn đen, đâu là lông cam nữa, phần bụng thì rêu bám đen kịt.
.
Thông đặt ba thùng sơn xuống, anh nhìn một vòng rồi nói: "Phân chia công việc sao đây "sếp"?
Hùng đáp: "Mày ngồi sơn đi, để anh lo con ma." Rồi anh lấy cây cọc kỳ nam ra, vũ khí tối thượng mà lúc nào anh cũng tin tưởng.
Mọi chuyện bắt đầu khá suôn sẻ, Thông vốn là loại người công việc gì cũng đã từng kinh qua nên anh làm rất gọn, thoáng cái đã gần xong phân nửa con hổ. Anh nói: "Êm không đại ca?"
Hùng đang ngồi trên bệ đá gần đó, khua khua cái cọc kỳ nam: "Ờ ờ... Sơn phủ lên lớp cũ thôi mà, mày hỏi vậy sao anh biết đường trả lời?!"
"Không phải cái này, em hỏi con bé quét sân hồi chiều kìa, anh thấy nó êm không?"
"Nơi tôn nghiêm, không lo làm việc mà ở đó địa gái hả mậy!"
Thông cười hehe: "Ông trời cho anh con mắt làm gì, miễn sao tâm anh tịnh thì thôi. Mà thấy vậy chứ con bé đó không đơn giản đâu, đạo hạnh cũng thuộc hàng khủng đó..."
Hùng tò mò: "Ý mày là sao?"
Thông đang ngồi khuất sau tượng hổ, anh ngóc đầu lên rồi nói: "Lúc anh bất tỉnh, chú Chín có nói với em là con nhỏ mới lên đây ở thôi, nghe đâu lúc trước dính dáng tới vụ gì tày đình lắm, sau đó có người bảo nó trốn lên Núi Két. Chú Chín còn nói nó là trùm của cái gì mà phong thủy, rồi trấn yểm gì gì đó..."
.
Chợt Hùng đưa tay lên, ý bảo Thông ngừng nói, anh phóng tầm mắt về phía quán nước trong vách đá, là khuôn mặt trắng bệch lúc nãy. Nó đang nấp sau một bụi cây lởm chởm, tưởng rằng không ai thấy. Hùng khẽ cười, anh thận trọng trèo xuống mỏm đá, đưa ngón trỏ lên miệng ra dấu với Thông, anh lần theo bức tường của điện thờ, con Ma Chạy vẫn chưa phát hiện. Anh hạ thấp trọng tâm áp sát, con ma giờ chỉ còn cách anh khoảng năm sáu bước, Hùng thủ thế, nắm chặt cọc kỳ nam, định bụng sẽ một nhát siêu thoát luôn cho con ma phá phách. Anh hét lớn rồi lao lên. Nhưng anh đã quá coi thường loài Ma Chạy, nó quá nhanh, chỉ cần một cú lách nhẹ đã né nhát chém gọn hơ. Nó cười the thé, dậm chân xuống đất kiểu con nít làm nũng rồi vèo cái đã thấy nó tới khúc quanh xuống núi. Hùng nhầm hướng nó chạy mà đuổi theo, giọng ơi ới kêu Thông cứ tiếp tục sơn tượng.
.
Vừa đuổi đến khúc quanh, Hùng thấy bóng dáng con ma vừa chui tọt vào một bụi cây. Anh cũng không chần chừ làm gì, lấy hai cánh tay che mặt rồi cũng phóng vào theo. Chỗ đáng lẽ có vách núi thì lại có lối mòn dẫn xuống, nó chỉ tối chứ không sâu lắm, có thể thấy một cửa hang ẩn hiện phía cuối đường, Hùng men theo những bậc thang bằng đất, quyết tâm đuổi theo con ma đến cùng. Hang động này có thể hình thành trong tự nhiên, nhưng để ý kỹ thì có dấu vết của con người, những thân cây bị chặt, dấu dao làm cỏ và chính cả bậc thang đất lúc nãy. Bên trong hang, một loại ánh sáng màu xanh lục hắt lên những vết sần sùi của vách tường. Nhắm hướng phát ra ánh sáng, Hùng thận trọng tiến tới, anh nấp chỗ bóng tối, thò đầu nhìn vào bên trong.
.
Hùng kinh hồn phát hiện ra hàng chục bức tượng khác, nhìn vào cách tạc tượng, có thể kết luận là cùng một nghệ nhân: những khuôn mặt trắng bệch, ngũ quan được vẽ cẩu thả, thứ duy nhất khác nhau là bộ đồ chúng đang mặc. Trong đây có bộ đội, nông dân, tiều phu, hàng thịt đủ cả. Hùng sợ con Ma Chạy lợi dụng điều này, đứng nấp vào những bức tượng, đợi thời cơ bỏ trốn nên anh thận trọng dùng cọc kỳ nam gõ lên từng bức một, âm thanh "cộc, cộc" của đá vôi rỗng ruột vang lên trong ánh sáng màu lục ma mị. Đột nhiên Hùng nghe giọng Thông la thất thanh phía trên: "Đại ca, cứu em với con ma nó đè em nè!" Anh tức tốc chạy lên, khi anh vừa khuất bóng, nhất loạt mấy chục bức tượng chầm chậm xoay đầu của mình kêu răng rắc, chúng dồn ánh mắt về phía cửa hang.
.
Phía Thông, lúc Hùng vừa chạy đi anh cũng nhún vai rồi ngồi xuống sơn tiếp, sơn được mấy cái vằn thì anh nghe tiếng động sau lưng mình. Lúc anh quay lại thì cả thân người phì nhiêu của con Ma Chạy đã lù lù trước mặt, anh chỉ kịp hét lên gọi Hùng. Con ma đè lên cơ thể anh, nó ấn cả đầu anh xuống những vết sơn bị chảy ở dưới đất rồi cất tiếng cười the thé, nghe vừa rờn rợn vừa đáng ghét. Thông nổi máu, anh chống tay xuống đất, lấy hết sức để bật dậy. Không thành công. Anh tiếp tục thử, hai lần, ba lần, đến lần thứ tư con ma không còn giữ nổi nữa. Nó bị Thông đẩy bật ngửa. Không thể thấy được cảm xúc từ những đường vẽ cẩu thả trên mặt nó, nhưng Thông chắc mẩm rằng nó đang hốt hoảng, dăm ba con ma chuyên đi phá người thế này đâu có đường nào so được với những chuyện cả bọn đã trải qua mấy ngày nay. Con Ma Chạy lồm cồm ngồi lên toan bỏ chạy nhưng Hùng đã xuất hiện sau lưng nó từ lúc nào, anh choàng một tay kềm chặt cổ nó rồi vun cây cọc kỳ nam cắm vào ngực nó. "Phập!" Con ma hét lên một tiếng chói tay, dãy dụa như cá bị đập đầu, không lâu sau thì nó đã bị Hùng "siêu thoát."
.
Thông nhìn Hùng, anh nở nụ cười chế giễu rồi quay sang tiếp tục sơn, mặt anh dính những đốm màu sơn đen, cam, trắng. Một lúc sau, tượng Ông Cọp đầu tiên cũng sơn xong, từ nãy đến giờ Hùng cứ loay hoay quanh cái "xác" của con Ma Chạy, vừa lúc Thông định bắt tay vào sơn bức tượng thứ hai thì anh nghe tiếng Hùng gọi: "Thông, mày lại đây coi cái này nè!" Hùng lắc cây cọc kỳ nam qua lại, chỗ vết đâm bốc lên mùi hôi thối không chịu được, còn thối hơn hơi thở của ông Năm Chèo. Hơn nữa, trong đó còn có vài con dòi đang cố chui ra ngoài. Hùng rút cọc kỳ nam, vẻ mặt anh có vẻ lo lắng, anh nói: "Chẳng lẻ chú Chín..." nhưng chưa kịp dứt lại thì phía dưới khúc quanh vang lên hàng trăm tiếng chân, chúng dồn dập rồi phân ra như đang bao vây Hùng và Thông. Vào tư thế lưng đâu lưng quen thuộc, Thông nói: "Vụ gì nữa đây anh!"
"Lúc anh rượt con Ma Chạy, anh có tìm thấy một cái hang, trong hang có hơn mấy chục bức tượng nữa!"
"Anh nói là có nhiều hơn một con hả?"
"Sao tao biết được, có khi ông Chín ổng gài mình rồi!"
"Tượng mà cử động được là ma chạy đúng không anh?"
"Hình như vậy..."
Bỗng Hùng và Thông đều nín bặt, dường như cả hai đều có chung một suy nghĩ. Họ nhìn vào vật thể mà Thông sơn từ nãy đến giờ, cả hay liền hốt hoảng, phóng nhanh ra sau mấy bước. Hai Ông Cọp đang trở mình, quay ngoặc cả đầu về sau nhìn trực diện vào Hùng và Thông, ánh mắt chúng sáng rực một màu đỏ chết chóc. Con hổ Thông vừa sơn xong vẩy lông như vừa bị rớt xuống nước làm sơn bay tứ tung. Chúng gầm lên, tiếng gầm oai hùng của chúa sơn lâm rồi dồn Thông và Hùng vào góc, đúng lúc đó, từ những vách đá, bụi cỏ lại có thêm hàng chục tượng Ma Chạy khác thò đầu vào xem, chúng cười the thé, giọng cười lúc trầm lúc bổng, lúc trong lúc đυ.c.
.
Hùng tặc lưỡi, một hai con thì còn dễ xử lý, chứ số lượng đông như thế này coi bộ hơi căng, lại có thêm hai con hổ nữa. Anh cần thêm ít thời gian để nghĩ cách, nhưng hai con hổ này làm gì cho anh một thứ xa xỉ như vậy, chúng thủ thế, phóng lên vồ không một chút do dự. Chợt từ phía sau vang lên một tiếng "Đoàng!", thì ra là Chín Danh, ông ta đang cầm một cây súng hỏa mai, họng súng vẫn còn bốc khói. Hai con hổ nghe tiếng súng chợt ngừng tấn công, đám ma chạy đứng xung quanh cũng nín cười. Chín Danh đứng bệ vệ trên triền núi, ông đặt báng súng xuống đất rồi ném ánh nhìn về phía Hùng và Thông, chờ đợi.
.
Thông gọi với lên: "Chú Chín, người trong nghề cả, sao lừa nhau kỳ vậy?"
Ông ta đáp: "Thông thí chủ, bần đạo nhờ hai người bắt ma và sơn tượng, chứ không nhờ hai người một nhát "siêu thoát" nó đúng chứ?"
Cả Hùng và Thông đều cứng họng, tình thế lúc nãy nguy cấp, Hùng có thừa nhận anh hành động hơi hấp tấp. Anh nói: "Biết là vậy, nhưng đυ.ng chuyện rồi mới biết mình lỡ tay. Chú Chín lúc chiều cũng đâu tiết lộ là mình còn hơn mấy chục thi thể không phân hủy cho tụi này nghe. Coi như hai bên đều có lỗi!"
"Mấy cái xác đó là do Danh tôi phong ấn, chúng đều là bọn tà ma đạo sĩ lên đây tu làm việc ác rồi bị vật chết. Tôi lấy xi-măng đắp lên người chúng, không cho chúng "siêu thoát", suốt đời làm vật giữ nhà. Mục đích tôi kêu hai người xuống đây, chỉ là muốn thử bản lĩnh thôi."
Hùng hừ một tiếng rồi nói: "Thôi được, vậy coi như huề cả làng nhé!."
Chín Danh thở dài, ông bước xuống: "Chưa đâu. Còn một chuyện khác nữa, sư phụ của Sinh vốn có quan hệ thân thiết với bần đạo, thấy đệ tử của bạn mình bị như vậy cũng bứt rứt. Rốt cuộc, hai người có giao ước gì với cậu ta?"
.
Đến nước này Hùng cũng không muốn nói dối làm gì nữa, anh cùng Thông, hai người kể lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, từ việc đi tìm kỳ nam rồi nhận được nó từ tay của Sinh, giúp Sinh diệt con Phet Đặp, rồi những sự cố tiếp theo dẫn họ lên Núi Két này. Chín Danh nghe xong, ánh mắt cũng có chút thán phục. Ông lại hỏi: "Kỳ nam ở vùng ngoài cũng đâu thiếu, tại sao lại tới An Giang?"
Hùng đáp: "Bọn tôi muốn tìm vách đá, nơi đó có cất giấu Ngọc Rết trong truyền thuyết."
Nghe đến đó, Chín Danh trợn mắt, giọng nói trở nên nghiêm trọng: "Hai đứa bây định đi tới Vách Ma Giấu? Đùa tao chắc!"