Tống Xác - Hành Hương

Chương 7: Thập Hương

Không gian xung quanh đang chìm dần vào đêm khuya, Hồng Quán và Phúc Nguyên đang chăm chú lắng nghe câu chuyện của thầy Tư, đột nhiên những âm thanh ma quái vọng về khi trầm khi bổng, lúc nghe rất gần, khi lại xa xôi, khiến da gà bất chợt nổi đầy, hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Phúc Nguyên nhìn về hướng nhà sau, đoạn quay sang hỏi thầy Tư: "Thứ đó... là nó đúng không?"

"Đúng vậy..." - thầy Tư chậm rãi đáp, ông lấy tay vuốt chòm râu bạc, tiếp: "Lão đã yếu lắm rồi, đêm nào chúng cũng quấy phá... Ta chẳng thể làm gì khác..."

Hồng Quán nói: "Thưa lão, tôi nói này có bất kính mong lão bỏ qua, tại sao lão đã cố sức bao nhiêu năm qua mà chẳng được, lại phải nhờ bọn tôi làm gì?"

Trong lòng Phúc Nguyên cũng có câu hỏi hệt như vậy, thấy Hồng Quán đã nói ra trước thì cũng hướng ánh mắt về thầy Tư để tìm câu trả lời. Thầy Tư thở dài, nói: "Chuyện đâu đơn giản như vậy... Thứ nhất là bí thuật Ngọc Liên Huyệt là một trong những tuyệt kỹ đời đầu của Hành Gia, nó chính là một liên đạo bùa, phong tỏa cả trong và ngoài, có thể dễ hình dung, là nội bất xuất, ngoại bất nhập. Ngày ấy sư phụ chưa kịp truyền khẩu quyết Hành Gia cho ta, ta chỉ có hiểu biết về trừ yêu diệt ma mà thôi, thế nên làm sao mà phá được liên đạo bùa đó. Thứ hai, lúc xưa ta nào biết cụ thể về Ngọc Liên Huyệt, kết quả là đạo bùa tương thông liên kết áp chế mà ta đặt ở thành giếng đã làm hư hoại năng lực áp chế của Ngọc Liên Huyệt, hai thứ triệt tiêu lẫn nhau... điều đó..."

Thầy Tư bỏ lửng câu nói, chỉ thở dài, Hồng Quán hiểu ra, liền tiếp lời: "Điều đó có nghĩa là hiện giờ nếu lão xuống dưới sẽ vướng phải lớp phong bế của Ngọc Liên Huyệt, chưa kịp diệt quỷ đã bị âm khí nhập thể. Vậy nên lão nhờ bọn tôi, vốn không có sự liên kết với năng lực của Ngọc Liên Huyệt, xuống dưới diệt mộ tổ bằng khẩu quyết của Hành Gia?"

Thầy Tư gật đầu: "Đúng vậy..."

Phúc Nguyên vịn vai Hồng Quán, nói nhỏ: "Anh Quán, chuyện này do anh quyết định, dù sao thì đây cũng là chuyện liên quan đến Hành Gia, có điều... anh cũng nên cân nhắc lợi hại thiệt hơn!"

Hồng Quán cúi mặt nghĩ ngợi, đoạn quay lên nhìn Phúc Nguyên đáp: "Dĩ nhiên Quán tôi biết chứ, để tôi hỏi lão đây thêm ít điều nữa..."

Hồng Quán hỏi thầy Tư, thứ trong mộ mà thầy Tư bảo rằng là pháp bảo Hành Gia, xưa nay hiếm có, bây giờ chẳng còn ai có thể làm được tương tự, rốt cuộc là thứ gì. Thầy Tư gật gù, như đang nhớ lại chuyện xưa, lão bắt đầu kể.

Hồi lúc thầy Tư còn bé tí, nhà cha mẹ mất sớm, chỉ có anh chị nương tựa nhau, cuối cùng cũng vì mưu sinh mà tứ tán cả, chỉ còn thầy Tư đi theo người sư phụ, đầu tiên chỉ biết người thầy ấy làm nghề thu hài cốt. Thu hài cốt cũng có năm bảy loại, có loại thu hài cốt tại mồ mả cố định, loại này thường thấy trong dân gian; loại thứ hai là thu hài cốt tại những nơi sắp sửa xây nhà, hoặc làm cơ sở gì đó, vô tình đào nền đất ra lại gặp xương cốt, đa phần đều là của những người chết trận năm xưa, loại này ít gặp hơn; loại thứ ba là thu hài cốt trực tiếp tại những chiến trường, ban ngày chiến loạn, đêm đến thì hè nhau ra gom xác về chôn, thực ra cũng là buôn xác người chết, vơ vét của cải còn gì lấy nấy mà thôi.

Thầy Tư cùng sư phụ làm nghề thu hài cốt người chết trận. Lúc ấy tuy còn nhỏ, nhưng vẫn nhớ được, cứ độ canh ba mỗi đêm sau khi gom xác ngoài bãi chiến trường, sư phụ lại gọi ông dậy, cùng đi với mấy cái xác, băng rừng lội suối, đêm đi ngày ngủ, mấy ngày sau đến vùng Đồng Nai, Trấn Biên, giao xác lại cho các đạo sĩ.

Đó là những thầy tống xác đầu tiên di cư qua lục tỉnh! Lúc ấy thì thầy Tư chưa biết rõ được. Lớn lên một chút, lúc này sư phụ của lão đã dạy cho lão một số phép trừ tà, trói ma, bắt vong, còn chuyện tống xác thì không thấy nói tới nữa, có khi thầy Tư hỏi, sư phụ chỉ nói rằng "Tống xác đã hết thời!" rồi thôi.

Lại nói về thuật tống xác, thầy Tư nhớ rằng lúc nào sư phụ mình cũng có đeo sau lưng một cây roi, làm từ tre, có lẽ là hình mẫu ban đầu của Tỏa Sơn Tiên sau này. Một đầu bè như cái thuổng đất, một đầu nhọn như dùi đυ.c, những đêm tống xác, sư phụ lão lấy thứ ấy xiên qua vai trái cách xương đòn ba thốn của xác, rồi dùng thuật dẫn, vô cùng cầu kỳ phức tạp.

Theo sư phụ được bốn, năm năm gì đó, có một bận, sư phụ để thầy Tư ở một mình tại ngôi miếu hoang chừng mười ngày, bảo rằng ông bận hội họp gì đó với đồng đạo. Thầy Tư nhớ đó là vùng Thất Sơn, gần động Thâm Vân, núi Anh Vũ. Sư phụ cùng chín người nữa đi vào, đóng cửa động, mười ngày sau trở ra trông ai nấy tuy gầy đi nhiều nhưng thần khí đều tăng vọt.

Họ tự gọi là Thập Hương, là nền móng cho Hành Gia. Thập Hương mỗi người có một pháp bảo, dùng để lại cho đệ tử chân truyền. Sư phụ từ khi tạo ra Hành Gia, cho rằng thầy Tư sức khỏe yếu nhược do từ nhỏ tiếp xúc với xác chết quá nhiều, khó lòng theo Hành Gia được, nên chỉ dạy cho phép trừ tà, ít ra là bắt vong có thể dùng nhiều cách gián tiếp, chẳng như Hành Gia muốn bốc bát hương phải vào tận mộ huyệt, như vậy thì làm sao thọ quá ba mươi!

Sư phụ thầy Tư giữ một pháp bảo, gọi là Toản Địa, nghĩa là cây dùi đυ.c đất, sư phụ lão còn gọi nó là Thiết Bút, Dùi Kim Cang.

Thiết Bút trông như một cây bút sắt luyện chữ rất to, thân dài ba xích, hình tròn như tre, đường kính xấp xỉ nửa xích, một đầu nhọn, có gờ và móc, mũi như búp sen thon dài, phía đầu còn lại có chốt lẫy, mỗi lần đóng mở sẽ kích hoạt ra một số cơ chế khác nhau của Thiết Bút.

Bình thường, Thiết Bút có thể đυ.c, thân rỗng ruột, có thanh kim loại hình trụ trượt tới lui được bên trong, nếu kéo hết ra thì dài ba xích, dồn sức đẩy mạnh tới thì lực đυ.c được tăng gấp nhiều lần. Chốt lẫy bên dưới khi đóng mở làm đầu bút hoặc mở ra như búp sen, dùng để gạt, đỡ đòn đánh trực diện rất tốt, ngoài chuyện đυ.c tường mộ, phá quan quách, đều chỉ cần một Thiết Bút là có thể thực hiện khá trơn tru.

Chín người còn lại của Thập Hương đều giữ những pháp bảo khác nhau, sau đó mỗi người hành sự riêng một khu, Hành Gia mạnh nhất là ở ba tỉnh miền tây nhưng không phải là ở Đồng Nai hay Trấn Biên không có Hành Gia.

Lại nói về Thiết Bút, pháp bảo được tạo ra từ đạo thuật, kết hợp với kim loại được chế tác công phu, bản thân nó có khắc kinh văn, cũng lăn lộn với sư phụ thầy Tư không biết qua bao nhiêu bát hương, những lần đó thầy Tư chỉ ở ngoài trợ ứng, không làm chuyện bốc bát cắm nhang bao giờ, mỗi tháng thầy Tư đều thấy sư phụ mình làm lễ cúng cho Thiết Bút vô cùng kính cẩn, chẳng biết tự bao giờ lão thấy khối kim loại ấy có linh tính riêng, cầm lên vừa nặng tay vừa lạnh da thịt, người yếu vía sờ vào có khi nằm ốm cũng không chừng.

Ngày áp mộ Ngọc Liên Huyệt, bản thân thầy Tư chẳng có pháp bảo gì khác, chỉ đành ghim Thiết Bút vào quan tài, lão cho rằng từng ấy thời gian, có khi nhờ Thiết Bút mà vong quỷ nhi bên dưới chưa quậy nát Ngọc Liên Huyệt.

Thầy Tư kể xong, Hồng Quán không giấu nổi kinh ngạc. Từ lúc mới vào nghề này, Hành Gia Thiên Quân đã kể cho ba người đệ tử rất nhiều truyền thuyết về Thập Hương, thậm chí uy danh của Thiết Bút anh cũng đã nghe qua, không ngờ rong ruổi vô tình thế nào trong chuyến này lại gặp được pháp bảo trấn môn cứ ngỡ chỉ là huyền thoại. Nếu có được Thiết Bút, Hồng Quán không cần làm lại Tỏa Sơn Tiên, chỉ cần Thiết Bút là đủ.

Thập Hương không chia ra huynh đệ, tất cả đều ngang hàng nhau, Hành Gia Thiên Quân không phải đệ tử chân truyền từ Thập Hương, mà chỉ là học lại từ một người đệ tử của Liêu Tích, vậy nên Hồng Quán chẳng thể nào mong cầu được pháp bảo, vậy mới nói, mọi chuyện xảy ra trên đời đều có nguyên cớ riêng của nó, người mà ta gặp, ắt có duyên gì đó đưa đẩy.

Hồng Quán nói: "Nếu thực bên dưới có Thiết Bút, Quán tôi có lẽ sẽ thử bốc cái bát này, nhưng phải đợi sư đệ tôi tỉnh lại đã!"

Phúc Nguyên nghe kể xong, ghé tai Hồng Quán nói nhỏ: "Động Thâm Vân, núi Anh Vũ, có phải..."

Hồng Quán gạt tay, ra ý đã hiểu vấn đề.

Hồng Quán nhìn Tư Lĩnh nãy giờ vẫn còn mê man, mặt mày vẫn còn hồng hào nhưng có kêu cỡ nào cũng không tỉnh, Bảo An thì nằm lên trên bụng, ai động vào Tư Lĩnh nó đều gào lên như đe dọa.

Thầy Tư nói: "Chuyện này đúng là lạ, đáng lẽ nãy giờ cậu này đã tỉnh rồi... Chẳng lẽ hai người không đủ sức bốc cái bát này hay sao?"

Hồng Quán nói: "Hành Gia cắm nhang, một bước lên mây hoặc nửa chân rớt huyệt, đều là chẳng thể biết trước được, dù gì có thêm người cũng tốt!"

Thầy Tư nhìn Hải Tang Tử, con bé vẫn còn lườm ba người và rít lên, lão nói: "Hải Tang Tử, con có thể giúp cậu này được không?"

Con bé gật đầu, thầy Tư tiếp lời: "Hai cậu, coi như lão hạ mình, nhờ hai cậu tiến hành ngay được không? Lão đã rất yếu... chẳng biết đêm nay hay ngày mai là tận số, khi ấy, lão e rằng chuyện sẽ khó khăn hơn rất nhiều..."

Hồng Quán nhìn Phúc Nguyên, thấy Nguyên có vẻ chần chừ, liền nói: "Chuyện này... Hồng Quán tôi chắc phải nhờ anh ở đây trông coi Tư Lĩnh trong lúc tôi đi bốc bát hương, thật mong anh thông cảm!"

Phúc Nguyên nói: "Tôi cũng hết sức tò mò về chuyện bốc bát hương của Hành Gia, nếu theo lời thầy Tư đây, bên dưới nếu có vong ác ma, tôi sẽ giúp anh được, cũng coi như là dịp mở mang tầm mắt!"

Thầy Tư gật gù: "Lão nghĩ hai cậu nên hợp sức để việc trơn tru hơn, về phần sư đệ cậu, lão sẽ trông coi cẩn thận, chuyện cậu này chưa tỉnh tuy có chút lạ, nhưng Hải Tang Tử có linh lực cao, chẳng để xảy ra gì bất trắc đâu!"

Hồng Quán nhìn lại sư đệ mình, rồi liếc qua Hải Tang Tử, dù con bé ban đầu có dễ mến, nhưng lúc nãy nhìn nó biến thân thật quá sức kinh hãi, khó lòng mà không lo sợ cho được, trong khi nãy giờ nó cứ lườm lườm cả bọn.

Lúc này, không gian chỉ vừa chùng xuống do sức nặng của câu chuyện, đột nhiên từ khắp nơi xung quanh lại vọng về tiếng con nít cười, tiếng người khóc, tiếng xối nước, nghe như ngàn vạn linh hồn đang cùng lúc than khóc, ma quái đáng sợ vô cùng. Biết lúc này không thể chần chừ được nữa, nhưng dù gì cũng phải cắt đặt mọi chuyện cho ổn thỏa thì Hồng Quán mới an tâm.

Hồng Quán nhìn Phúc Nguyên, dường như có điều gì đó muốn nói, đoạn mới quay sang thầy Tư, trình bày: "Tôi nghĩ kỹ rồi, dù gì tôi cũng không thông thuộc đặc tính âm dương thủy thổ nơi này, bốc bát sẽ rất khó, chi bằng để Hải Tang Tử đi với tôi, Phúc Nguyên sẽ ở lại, cùng lão trông coi cho sư đệ tôi, như vậy là đảm bảo nhất, lão thấy sao?"

Thầy Tư nãy giờ nhắm mắt, nghe đến đó thì mở mắt ra, không được nhiều lắm, nhưng nãy giờ mới lộ được con ngươi mờ đυ.c của lão, lão khò khè: "Quá nguy hiểm, Hải Tang Tử chỉ là linh hồn của cây bần trăm tuổi, làm sao giúp cậu bốc bát hoặc là trừ yêu diệt ma gì được?"

Hồng Quán lắc đầu, nói: "Không cần, nếu quả thực bên trong có Thiết Bút, Quán tôi tự khắc xoay sở được, trước khi hết canh ba sẽ bốc bát xong, Hải Tang Tử tuyệt đối không bị nguy hiểm!"

Phúc Nguyên sực nhớ gì đó thì hỏi nhỏ: "Chẳng phải bốc bát còn cần xem bát tự để lựa giờ phù hợp hay sao? Anh đi đại xuống dưới có quá liều lĩnh không?"

Hồng Quán cũng đáp bằng cách kề sát tai: "Không sao, đây không phải bốc bát hoàn toàn, nên có thể uyển chuyển thay đổi được... Uyển chuyển, dĩ thiên biến ứng vạn biến, anh biết mà!"

Phúc Nguyên nghe xong cũng thấy tiếc, cơ hội xem Hành Gia bốc bát hương nhưng lại không đi được, dù gì ở lại trông coi Tư Lĩnh cũng quan trọng không kém, nhưng Hồng Quán có thái độ như vậy, Phúc Nguyên cảm giác anh đã lo liệu toàn vẹn.

Thầy Tư nhìn Hải Tang Tử, nó xụ cái mặt xuống, miệng mếu, dường như không muốn xa rời thầy Tư, nó níu tay lão, lão chụp tay nó, trông lão cũng áy náy đầy vẻ lo âu cho đứa cháu linh mộc này, lão nói: "Con dẫn đường cho vị này, chuyện nhanh thôi.." nói đoạn, lão quay sang Hồng Quán, nói: "Cậu hãy đảm bảo an toàn cho nó giúp tôi..."

Hồng Quán gật đầu, nói: "Lão cứ yên tâm, lúc nãy chẳng phải lão cũng đã thử sức bọn tôi rồi mà đúng không? Tôi cắm nhang ngàn nắm đất, chuyến này không để ông thất vọng đâu!"

Hồng Quán nói xong thì sờ vào Miêu Thủ đeo trước ngực, cảm giác như lúc này nó nóng như hơ lửa, khiến Hồng Quán cũng nôn nao trong lòng.

Thầy Tư đẩy Hải Tang Tử ra, lão gật gù cái đầu, tựa như đang động viên cô bé. Nó chậm chậm đi đến kế bên Hồng Quán, con bé cao đến ngực Quán, trên người quấn tấm vải có lẽ đã từng có màu trắng, hiện giờ thì đã biến thành một màu đen xỉn, lấm lem. Nó mặc cái quần vải cộc, tới đầu gối, đi chân đất, đôi mắt sáng lạ thường, nổi bật giữa làn da hơi sạm đen, nó rít lên trong cổ họng, Hồng Quán chú ý lắm mới nghe được: "Không... Thích... Ông!"

Hồng Quán định xoa đầu nó, nó gạt tay ra, lại rít lên: "Không... Thích..." và thứ gì đó "A ... A" khác nghe không rõ.

Phúc Nguyên hỏi thầy Tư: "Ban nãy con bé nói nhiều lắm mà?"

Thầy Tư lắc đầu: "Đấy chỉ là ảo ảnh thôi, cây làm gì nói chuyện như người được..."

Hồng Quán nhờ Phúc Nguyên ở lại trông nom sư đệ, sẵn tiện theo dõi thầy Tư, nếu tình hình chuyển biến xấu, cứ chạy thẳng ra giếng trợ ứng, đề phòng quỷ khí bên dưới bộc phát toàn bộ. Phúc Nguyên lấy cây dao bên hông đưa cho Hồng Quán, nói: "Đây là dao đi rừng có thoa tro xá lợi, anh bọc trong da cá, xuống huyệt rồi thì thấm ít máu mình vào đó, loại này có thể gặp ma chém ma gặp quỷ chém quỷ, ít nhiều sẽ hữu dụng hơn cây dao anh đang dùng!"

Hồng Quán gật đầu cảm tạ Phúc Nguyên, mới hỏi thầy Tư xem cái giếng ấy nằm ở đâu, công việc cụ thể sẽ là gì. Thầy Tư nói cứ đi ra nhà sau, băng qua khỏi vườn chuối là đến một khu còng mọc dày đặc, bên trong đám còng ấy là cái giếng. Leo xuống giếng, gần đến mấp mé mép nước sẽ có một thông đạo bên tay trái, chui vào đấy là đến Ngọc Liên Huyệt. Vào huyệt, phá quan, hủy thi, khả năng cao là sẽ có một quỷ nhi bên trong, chụp nó vào trong cái chum gốm, bịt vải đỏ, buộc chỉ đỏ lại, đem lên để lập đàn diệt vong, thiêu hủy. Bên dưới giếng, có thể cả cô gái và đứa bé đều đã trở thành âm hồn bất tán, thân xác chỉ là thứ liên kết lỏng lẽo, chớ nên hủy xác sớm, cứ đợi chúng xuất hiện hoàn toàn rồi mới diệt. Trong quan sẽ có Thiết Bút và một xấp vải liệm quấn quanh một cái hộp gỗ, đem hai thứ đó trở lên, thầy Tư nói, có lẽ ông sẽ chết vào canh tư đêm nay, nên Hồng Quán chỉ còn hơn một canh giờ để làm tất cả mọi việc.

Hồng Quán gật đầu, chuẩn bị lại mọi thứ, nai nịt gọn gàng, hai bên hông giắt hai cây dao, một cây cũ của anh, một cây Phúc Nguyên mới đưa. Phúc Nguyên thấy Hồng Quán chuẩn bị đuốc thì mới nhớ, lấy trong túi ra một xấp vải trắng loang lổ vết tím, nói: "Vải liệm có ghi bùa, thứ này bọn tôi dùng làm đuốc, ma quỷ khó mà liếʍ tắt được, anh cứ lấy mà dùng!" Hồng Quán cầm lấy, đốt thành một cây to, chào Phúc Nguyên và thầy Tư rồi bước ra ngoài, Hải Tang Tử dẫn đường. Lúc vừa ra cửa, Hồng Quán vô tình liếc ngang Bảo An, nó vẫn nằm im trên bụng của Tư Lĩnh, miệng nó há nhẹ ra, tựa như định nói gì đó, mắt nó nhìn Quán trân trân.

Vườn chuối chỉ vừa mới nãy thôi còn tấn công Hồng Quán vô cùng ghê rợn, nên bây giờ bước chân lại trong này, cảm giác không tránh khỏi có chút e dè, Hồng Quán sực nhớ lại, bảo Hải Tang Tử dừng bước, rồi tìm một bụi chuối để tiểu tiện, nãy đến giờ làm gì đã rảnh để đi được. Hải Tang Tử quay mặt chỗ khác, Hồng Quán vẫn nghe được nó rít trong họng gừ gừ như một con chó dữ canh nhà, giờ thấy quen nên không còn ác cảm với con bé nữa.

Hồng Quán vừa thắt dây lưng lại, bỗng đâu từ phía bên kia rừng chuối vang lên tiếng xào xạc, hệt như có con gì đó chuyền cành đu qua lại, kèm theo tiếng nghe như cười "hí hí" của con nít. Hồng Quán vội đến sau Hải Tang Tử, cô bé vẫn còn bình thường, chẳng tỏ ra vẻ gì là sợ sệt cả. Hồng Quán nói: "Bé gái, có thứ gì đó đang đến hay sao? Sao bé không sợ?"

Đến gần rồi Hồng Quán mới thấy, con bé đang giơ hai tay ra phía trước, âm thanh Hồng Quán nghe nãy giờ, chính là do đám chuối như chịu một lực tác động của bàn tay vô hình, khiến chúng đồng loạt cúi rạp xuống, Hồng Quán sửng sốt, cầm đuốc đến gần soi thì nghe những tiếng kêu "ré ré", Hải Tang Tử lại rít lên: "Đừng ... Soi ... Gần ... Như ... Vậy..."

Hồng Quán ngạc nhiên nhìn kỹ lại, thứ tạo ra âm thanh đó , là một cái bắp chuối rất to, da nó hệt như da người, các nải chuối non nhỏ xíu bên trong trông không khác gì một hàng những ngón tay đặt kề nhau, ngọn của bắp chuối, phần cùi dính vào ngọn, bên dưới là một cái đầu tròn lẳng đang há miệng, lưỡi chúng vươn dài xuống đất, từ đó kéo rạp thân chuối xuống, mềm oặt như làm từ bột nhão, thứ này có lẽ sợ ánh sáng từ đuốc vải liệm, nên mới kêu lên như vậy.

Trước mặt Hồng Quán là một con đường thẳng tắp, dài chừng ba trăm thước, dẫn đến một đốm đen sì tít phía kia, trông thì có thể đoán được đấy là đám còng mọc thành tán cao mà thầy Tư đã nói. Hải Tang Tử giục: "Đi... Nhanh ...Ông!"

Hồng Quán hít một hơi dài, băng băng tiến về trước. Trong đầu anh hiện giờ có rất nhiều câu hỏi, Hành Gia có kinh nghiệm, cắm nhang ngàn vạn nắm đất, hành sự chẳng thể khinh suất. Hồng Quán luôn tâm niệm, thứ gì xảy ra cũng có nguyên do của nó, và hôm nay anh xuất hiện ở đây ắt hẳn không nằm ngoài dòng chảy của số kiếp.

Tại sao anh lại đi chiếc ghe ấy, đúng khúc sông ấy? Thầy Tư chờ đợi sáu mươi năm qua, nếu Hồng Quán xuất hiện trễ một ngày, có khi ông đã chết, vậy có quá trùng hợp không? Thiết Bút, pháp bảo Hành Gia, sao lại nằm ở dưới Ngọc Liên Huyệt, thứ huyệt trấn yểm cao thâm? Những ngôi mả cũ sạt lở khắp đoạn kênh vào đây liệu có còn ý nghĩa gì khác không?

Hồng Quán hỏi Hải Tang Tử: "Thường ngày có hay nói chuyện không bé?"

Cô bé không quay lại nhìn Hồng Quán, chỉ nghe nó rít: "A... Ít ...O"

Hồng Quán siết chặt dây lưng, tay nắm chặt vào cây dao tẩm tro xá lợi, ngoảnh nhìn lại về căn nhà, miệng anh lẩm bẩm: "Dĩ thiên biến ứng vạn biến!"