Nam Bác Sĩ Phụ Khoa Và Những Cô Nàng Xinh Đẹp

Chương 8: Mẹ Con Thùy Liên (2)

Vừa nghe thấy âm thanh câu hồn của Thùy Liên, Thanh Lâm liền rùng mình, hắn thật sự không hiểu nổi vị chủ nhiệm Thùy Liên này đến cùng muốn làm gì mà lại gọi hắn đến cùng đi ăn cơm, hắn chẳng qua là một bác sĩ thực tập mà thôi, nào dám để cô ta mời khách, miếng phô mai miễn phí chỉ có trên bẫy chuột mà thôi! . Thanh Lâm hít sâu một hơi, nói : “Vâng chủ nhiệm, tôi lập tức đến ngay”

Điều chỉnh lại quần áo cho phẳng, Thanh Lâm liền cúi đầu đi ra văn phòng chủ nhiệm, cả đoạn đường đi qua nhìn thấy đều là bác sĩ điều dưỡng, mỗi người nhìn hắn đều giống như nhìn người ngoài hành tinh vậy, điều này làm cho Thanh Lâm cảm giác giống như búi trĩ trên người mình dài đến chân , hơn nữa còn chỉ nhìn chằm chằm nửa người phía dưới của hắn mà không nhìn khuôn mặt đẹp trai của mình.

Đệt, bọn này đên thời kỳ động dục à ,Thanh Lâm chửi thầm.

Từ tầng 2 đi xuống, Thanh Lâm liền đi tới trước cửa căng tin bệnh viên.

Vào căng tin Thanh Lâm thấy ngoại trừ thay một bộ váy ngăn rộng ngực,đem hai bầu ngực chèn ép chặt chẽ Thùy Liên ra thì hắn còn nhìn thấy một cô gái tuổi khoảng hơn 20 , khuôn mặt trái xoan, cái miệng nhỏ nhắn, hai mí mắt màu đen nhạt, trên khuôn mặt thanh tú có một lớp phấn lót nhạt, một đầu tóc xoăn dài quá hai vai , cô gái mặc khá kín đáo, bên trên là một chiếc áo tơ tằm màu xám, bên dưới là một chiếc váy dài đến đầu gối. Nhìn qua rất thuần khiết , có thể Thanh Lâm lại nghĩ tới bên trong cô mặc chiếc qυầи ɭóŧ lưới mỏng, tim Thanh Lâm liền đập rộn lên . Một cô gái trong ngoài không giống nhau.

“Đây là con gái của tôi Đỗ Mỹ Linh, còn đây là bác sĩ Thực Tập Nguyễn Thanh Lâm, con gái của tôi hiện đang làm bác sĩ trưởng của nhũ khoa, hai người về sau sẽ làm việc với nhau nhiều, hiện tại nhân lúc ăn cơm cả hai trò chuyện làm quen “

Thùy Liên vội giới thiệu.

Thanh Lâm trên mặt cười rất tươi, còn Mỹ Linh thì cười khá miễn cưỡng.

Thanh Lâm dơ tay ra chuẩn bị cùng Mỹ Linh bắt tay, cơ mà Mỹ Linh thì hai tay vẫn cắm vào trong túi áo, không hề có ý định bắt tay.

Không khí liền cứng ngắc lại.

Đúng lúc này một người bảo vệ chạy vào nói : “ Chủ nhiệm Liên , lái xe đã tới”

“Đi thôi”

Thùy Liên kéo tay Mỹ Linh đi ra ngoài, quay đầu hướng Thanh Lâm trừng hai mắt, ra hiệu hắn mau đi tới.

Thùy Liên ngồi ở chỗ ngồi phía trước, Thanh Lâm cùng Mỹ Linh ngồi ở ghế sau , Mỹ Linh từ đầu tới cuối đều không nhìn Thanh Lâm, giống như đem hắn coi như là không khí vậy.

Xe hướng về phía trước thong thả chạy, trên xe ngoại trừ có tiếng có chút tiếng động cơ xe phát ra , hình như không còn âm thanh nào khác nữa.

Thanh Lâm thỉnh thoảng dùng khóe mắt liếc nhìn Mỹ Linh, nhìn hai chiếc đùi trắng nõn của cô, ánh mắt hướng lên trên thì bị mép váy chặn lại. Vừa nghĩ tới cái l*и của Mỹ Linh đang cùng không khí tiếp xúc, Thanh Lâm nuốt nước miếng liên tục.

“ Anh nhìn đủ chưa?”

Cảm giác được ánh mắt nóng rực của Thanh Lâm, Mỹ Linh nhịn không được kêu lên.

Thanh Lâm sắc mặt từ đỏ chuyển thành trắng, đành phải ngồi nghiêm chỉnh, một câu cũng không dám nói, trong lòng lại chửi thầm: Con đĩ , đợi bố mày ổn định công việc, tao chắc chắn bắt mày, bác sĩ trưởng nhũ khoa đúng không, tao sẽ đem mày trói lên bàn mổ ȶᏂασ nát l*и mày ra!

Tự an ủi mình xong, Thanh Lâm cảm thấy trong lòng cực kỳ thoải mái.

Chịu đựng áp lực nặng nề, cuối cùng thì Thanh Lâm cũng bước xuống xe, hít sâu một hơi, Thanh Lâm mặt cười tươi nhìn khuôn mặt cười giả tạo của Mỹ Linh.

“ 40 phút sau trở lại đón chúng tôi”

Dặn dò lái xe xong, Thùy Liên liền mang theo Thanh Lâm cũng Mỹ Linh bước vào nhà hàng.

Thanh Lâm vốn cho là bọn họ sẽ tới một nhà hàng nhỏ ăn tùy tiện cho qua bữa trưa, không nghĩ tới là sẽ tới một nhà hàng 4 sao ăn cơm.

Vừa mới đi vào, Thanh Lâm đã cảm thấy giống như trời đã tối rồi, những bong đèn huỳnh quang chiếu thẳng vào làm hắn có chút choáng váng, toàn bộ nhà hàng sắp xếp phối hợp cực kỳ tiêu chuẩn, mặt bàn cùng thân bàn đều là màu trắng, mặt ngoài có điêu khắc hoa văn , phối hợp với ghế tựa hình cung uốn khúc, lộ ra cực kỳ sang chảnh, bên trên có đèn treo thủy tinh, bên dưới đặt đèn dưới đất, kèm theo bình hoa bách hợp đặt trên bàn, không khí cực kỳ lãng mạn .

Tiếng đàn Piano nhẹ nhàng truyền vào tai làm cho Thanh Lâm cảm giác mình đang đứng trong một khung cảnh cực kỳ lạ lẫm.

Mỹ Linh nhìn Thanh Lâm giống như ông nông dân mới lên thành phố chưa biết mặt xã hội , kéo tay Thùy Liên, nhỏ giọng nói : “ Mẹ, con làm sao có thể cùng loại người này cũng nhau ăn cơm, còn muốn cùng làm việc với nhau nữa? Mẹ đừng có đùa với con chứ”

Thùy Liên chỉ cười, không nói gì thêm.

Nhìn thấy không cách nào từ trong miệng của mẹ mình moi được thông tin gì , Mỹ Linh đành phải ngậm miệng lại.

Dưới sự dẫn đường của nhân viên, ba người đi vào một phòng ăn riêng trên tầng 2.

Đợi đồ ăn được bưng lên đầy đủ, dưới lời mời của Thùy Liên rốt cục thì Thanh Lâm không con thèm nhỏ dãi nhìn nữa bắt đầu gắp lấy gắp để ăn.

Thùy Liên cắt một miếng thịt bò cho vào miệng, đôi môi đỏ bong loáng, nói ra : “ Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn, cậu là truyền nhân của rồng đấy”

Vừa nghe đến 4 chữ “Truyền nhân của rồng” , Thanh Lâm suýt chút nữa ngẹn chết, hắn vội cầm cốc cà phê trên bàn ực ực hai phát liền uống hết.

“ Cậu bạn nhỏ thật đáng yêu”

Thùy Liên che miệng nói ra : “ Cốc cà phê kia là dùng để cuối cùng tráng miệng đó, cậu không cần uống hết sớm như thế, thời gian còn dài mà, chúng ta có thể từ từ hưởng thụ”

“Cảm ơn chủ nhiệm”

Thanh Lâm khách sáo nói.

Mỹ Linh chỉ cúi đầu cắt thịt bò cho vào miệng, nhai khẽ liền nuốt vào, cô là nhìn cũng không muốn nhìn Thanh Lâm, Thanh Lâm tuy rằng bộ dạng rất đẹp trai, cơ mà làm sao lại để hắn tại nhũ khoa thực tập? Nghĩ đến đây, Mỹ Linh liền để dao cùng dĩa xuống, đứng lên nói ra : “ Con đi ra nhà vệ sinh một chút”

Đưa mắt nhìn Mỹ Linh đi khuất, Thanh Lâm liền nhỏ giọng hỏi : “ Chủ nhiệm Liên , vì sao con gái của chị đối với tôi lạnh lung như vậy ?”

Thùy Liên mỉm cười , tay chống cắm, nói ra : “ Vậy cậu muốn con gái của tôi đối với cậu như thế nào ? Giống như tôi giúp cậu mυ'ŧ cậu bạn nhỏ?”

Thanh Lâm vội khoát tay, nói ra : “ Tôi không có ý đó, chẳng qua là cảm thấy con gái chị quá lạnh lung thôi”

“ Con bé từ nhỏ đã không có bố, không trách nó được”

Thùy Liên nói ra .

Thanh Lâm sửng sốt , nếu Mỹ Linh mồ côi cha, vậy thì người phụ nữ trước mắt đang lộ ra nửa bầu ngực là góa phụ rồi?

“ Có muốn chơi một trò chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ?”

Thùy Liên mắt híp lại nói.

Thanh Lâm thấy Thùy Liên nói vậy, hắn đành phải gật đầu đồng ý.

Thùy Liên đứng lên đi đến bên cạnh Thanh Lâm, kéo một cái ghế qua ngồi xuống, sau đó cầm lấy bàn tay của Thanh Lâm nhét vào trong quần của mình, hơi thở thơm mát phả vào mặt Thanh Lâm , mập mờ nói : “ Đây là trò chơi tìm kiếm kho báu dưới gầm bàn” (Đọc truyện 18+ tại Truyen VKL .com)

Bàn tay Thanh Lâm đυ.ng phải qυầи ɭóŧ, tay liền không tự chủ được tại trên mặt mép l*и vuốt ve, cảm giác được sự ấm nóng vào ẩm ướt tăng lên, Thanh Lâm liền đứng ngồi không yên, hắn rất muốn đẩy cơ thể mê người của Thùy Liên xuống sàn nhà rồi nhào tới ȶᏂασ , đáng tiếc nơi đây là nhà hàng.

“ Cậu bạn nhỏ lại cứng lên rồi”

Thùy Liên kéo khóa quần Thanh Lâm xuống, cách một tầng qυầи ɭóŧ vuốt ve lấy cậu bạn nhỏ đang nửa mềm nửa cứng: “ Muốn tôi mυ'ŧ cho cậu không?”

Thùy Liên tiêu hồn nói.

Thanh Lâm vội vàng gật đầu.