Nam Bác Sĩ Phụ Khoa Và Những Cô Nàng Xinh Đẹp

Chương 1: Thực tập bác sĩ phụ khoa

“ Trời đất a , con mẹ nó clgt này ta đường đường là đàn ông con trai làm sao có thể đi bệnh viện phụ sản thực tập đây?”.

Giữa trưa bên trong ký túc xá ,một chàng trai tuy dáng người hơi gầy chút nhưng cơ bắp lại rất rắn chắc từ trên giường nhảy lên, đầu đập phải ván giường bên trên sau đó liền ngã xuống giường.

Đây rốt cục cmn là cái xã hội gì vậy , đường đường đàn ông con trai đầu đội trời chân đạp đất lại phải đi phụ khoa thực tập …

Vừa nghĩ tới chính mình một thằng trai tân chính gốc muốn đi bệnh viện phụ sản nơi tràn ngâp phụ nữ thực tập , Nguyễn Thanh Lâm quả thật muốn đập đầu tự sát cho chết cmn luôn đi , bên ngoài cửa sổ nắng vàng rực rỡ hắn rất muốn tìm người tâm sự , đáng tiếc mấy thằng bạn cùng phòng không phải đi thực tập thì cũng đi về quê chờ gia đình cơ cấu xin vào thực tập ở mấy chỗ ngon rồi, còn hắn thì quyết không chịu trở về , muốn nhà trường tìm giúp hắn nơi thực tập ,bởi vì hắn không muốn cha mẹ lo lắng thêm, dù sao mình cũng đã 23 tuổi rồi cần phải tự lập ,nếu vẫn để cha mẹ lo lắng coi như là bất hiếu.

Nguyễn Thanh Lâm cầm trong tay thư thong báo, thật sự không rõ tại sao mình lại được chỉ định thực tập tại Bệnh Viên Phụ Sản An Bình , coi như là đi nam khoa hay một vài khoa lẻ răng hàm mặt, mắt, tâm thần … thì Nguyễn Thanh Lâm cũng yên tâm chút , đằng này lại chỉ định hắn đến thực tập tại cái WTF phụ sản …

“Có lẽ là do ăn ở a, hay là do bố ta hút rất nhiều thuốc”.

Nguyễn Thanh Lâm thở dài.

Hắn làm sao có thể nghĩ tới trong tương lai một ngày nào đó ,hắn có thể ôm thúc phụ(phụ nữ đã có chồng), thục nữ (Phụ nữ lớn tuổi ) ,Loli (bé gái) , nữ ngôi sao nổi tiếng showbiz , chị em song sinh, vân vân và mây mây …mỹ nữ lên giường đây.

Tất cả đều bởi vì hắn là Bác Sĩ Phụ Sản.

Nguyễn Thanh Lâm nhìn cả khu ký túc xá trống trơn không một bong người ,lẩm bẩm nói “ Ta mà đi nữa thì khu ký túc này thật sự thành khu nhà hoang rồi, haizz chịu thôi a , dù sao ta ở đây cũng giống như không tồn tại vậy”

Thanh Lâm cho thư thong báo vào balo rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Cốc, cốc, cốc

“Anh Lâm , em có thể vào sao ? ”

Một cô gái trẻ mặc váy ngắn trông rất mát mẻ thò đầu vào hỏi.

Nguyễn Thanh Lâm nghiên đầu qua nhìn , cô gái này mặc một bộ váy trễ ngực màu trắng ,hơi cúi người xuống, hai bầu ngực trắng nõn mờ mờ ảo ảo hiện lên trong mắt Nguyễn Thanh Lâm , hơn nữa hai chân của cô gái rất trắng, chiếc váy ngắn chỉ dài quá mông một chút ,Nguyễn Thanh Lâm tưởng tượng chỉ cần một cơn gió thoáng qua là hẳn có thể nhìn thấy một nơi mà hắn đã rất muốn nhìn lâu rồi .

Bất ngờ một cơn gió thổi qua , chiếc váy ngắn của cô gái bị thổi tung lên , một chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng đập vào mắt Nguyễn Thanh Lâm .

“ Aaaa , anh nhìn linh tinh gì đó” .

Cô gái vội vàng đè mép váy xuống, hai má đỏ bừng.

“Ngọc à , làm sao hôm nay em lại đến chỗ anh , hình như là khá lâu rồi không thấy em đến thì phải”

Nguyễn Thanh Lâm cười nói, muốn thay đổi không khí một chút , cơ mà hai mắt hắn vẫn còn nhìn chằm chằm vào cơ thể xinh đẹp của Ngọc , Nguyễn Thanh Lâm tựa hồ còn nhìn thấy chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng bao quanh âʍ ɦộ .

Ực ực, Nguyễn Thanh Lâm nuốt nước bọt cái ực một cái.

Bảo Ngọc nhìn quanh bừa bộn ký túc xá , thầm nói : “ Đúng là rất lâu không gặp anh rồi , cho nên hôm nay em đến thăm anh chút , em nghe nói anh chuẩn bị đi bệnh viện phụ sản thực tập, cho nên …”

Nguyễn Thanh Lâm giật nảy mình kêu to: “làm sao em biết anh chuẩn bị đi bệnh viện phụ sản thực tập?”

“Trường học có dán danh sách ở trước cửa khu giảng đường mà anh , nếu là nhà trường chỉ định nơi thực tập thì sẽ đều công bố danh sách mà , cái này mà anh cũng quên được … ,Sinh viên y6 đấy , xấu hổ chết anh”

Đọc truyện 18+ Bác Sĩ Phụ Khoa mới nhất 2018 tại TruyenVKL.com

Bảo Ngọc đi vào trong phòng ký túc xá .

Nguyễn Thanh Lâm xấu hổ, bây giờ hắn mới nhớ tới cái truyền thống tốt đẹp của nhà trường , định mệnh ,thực tập ở nam khoa công bố thì cũng thôi đi , thực tập phụ khoa cũng muốn công bố , cmn không bị người khác cười cho thối mũi mới là lạ . Nguyễn Thanh Lâm cất quần áo vào trong balo ,nói ra : “ Anh hôm nay đi thực tập tại Bệnh Viện Phụ Sản An Bình , chắc phải rất lâu nữa mới gặp lại em rồi , Ngọc à nếu em nhớ anh oh ~~” “Tất nhiên, tất nhiên,”

Bảo Ngọc vừa đi vừa nói ,“ Cần em dọn dẹp giúp anh căn phòng này không”

“Không cần…”

Nguyễn Thanh Lâm chưa kịp nói hết câu , Bảo Ngọc liền “Aaa…a..” kêu to một tiếng , dẫm phải vỏ chuối ở trên sàn nhà trượt chân ngã nhào vào trong lòng Nguyễn Thanh Lâm, Nguyễn Thanh Lâm hai bàn tay bắt đúng vào hai bầu sữa dựng đứng trước ngực , tuy rằng cách một tầng quần áo nhưng có thể cảm nhận được xúc cảm là sướиɠ như thế nào , nguyên nhân chủ yếu vẫn là lần đầu tiên Nguyễn Thanh Lâm được sờ vυ' con gái .

Bảo Ngọc mặt đỏ bừng, cơ thể cứng đờ ra không phản ứng chút nào .

Nguyễn Thanh Lâm cũng không phụ sự mong đợi hai bàn tay bắt đầu chuyển động làm cho hai vυ' của Bảo Ngọc biến đổi hình dạng liên tục .

“Anh Lâm”

Bảo Ngọc hô hấp trở lên dồn dập , hai tay ôm chặt lấy cơ thể Nguyễn Thanh Lâm

“Ngọc, em…”

Bảo Ngọc ngẩng đầu , tùy ý Nguyễn Thanh Lâm sờ nắn hai vυ' của mình ,cô kéo dây áo vai phải xuống bộc lộ một phần chiếc áσ ɭóŧ màu trắng , nhẹ nhàng nói : “ Thật ra Ngọc đã yêu anh lâu rồi, nếu như anh muốn em ,em cho anh đấy, em còn là lần đầu tiên …”

Nguyễn Thanh Lâm máu mũi suýt chút nữa chảy ra , hắn vội vàng thu tay lại ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của Bảo Ngọc , mùi thơm cơ thể thiếu nữ suýt chút nữa làm hắn không làm chủ được bản thân . Dươиɠ ѵậŧ của Nguyễn Thanh Lâm run lên , hắn hôn lên trán Bảo Ngọc, nói: “ Em à chuyện này không thể gấp gáp được , anh bây giờ còn chưa tìm được việc làm ,nếu như em muốn cho anh , chờ anh công việc ổn định rồi hãy cho anh”

“Anh…”

Bảo Ngọc ánh mắt long lanh, một giọt nước mắt chảy xuống mu bàn tay Nguyễn Thanh Lâm , cô đột ngột rời khỏi người Nguyễn Thanh Lâm ,nghẹn ngào nói “Anh là đồ ngốc!”

Nói xong ,Bảo Ngọc liền chạy về hướng cửa phòng.

Nguyễn Thanh Lâm vội vàng chạy tới một tay kéo tay Bảo Ngọc đưa cô ôm vào lòng mình, nói : “Không phải anh muốn phụ long em, chỉ là …”

Bảo Ngọc trong mắt tràn đầy nước mắt

Nguyễn Thanh Lâm cúi đầu xuống hôn vào đôi môi đỏ mọng của Bảo Ngọc, nhẹ nhàng thưởng thức

“ A…. Anh … Anh muốn em rồi sao…”

Nguyễn Thanh Lâm môi rời khỏi , một sợi tơ óng ảnh kéo dài giữa môi hai người một hồi mới đứt

“Ngọc, … chờ anh ổn định công tác xong , anh nhất định sẽ cho em hạnh phúc !”

Nguyễn Thanh Lâm rất nghiêm túc nói .

Bảo Ngọc tại trước ngực Nguyễn Thanh Lâm ngọt ngào nói: “Có những câu nói này của anh dù bắt em chờ vài năm nữa em cũng chịu”

“Ừ,”

Nguyễn Thanh Lâm kéo cổ áo Bảo Ngọc ra chăm chú ngắm nhìn khe vực sâu , thò tay vào trong .

“A… Đừng mà anh… đừng có sờ em mà … thật là xấu hổ…”

Bảo Ngọc sẳng giọng ,

Nguyễn Thanh Lâm gật đầu, nói ra: "Anh chỉ là muốn biết rõ vợ tương lai của anh nhìn như thế nào mà thôi ."

Bảo Ngọc trừng mắt nhìn Nguyễn Thanh Lâm .nói : “Mặt của em ở trong đó sao”

“ Ahihi , đùa với em chút thôi mà …”

Nguyễn Thanh Lâm đỡ Bảo Ngọc lên , nói ra, “ Anh qua đó thu xếp đồ đạc, mấy ngày nữa sẽ quay về thăm em”

“Vâng.”

Bảo Ngọc vâng một tiếng rồi bắt đầu giúp Nguyễn Thanh Lâm thu xếp hành lý .

Thu xếp xong , Bảo Ngọc tiễn Nguyễn Thanh Lâm ra ngoài trường học , Nguyễn Thanh Lâm lên xe bus đi về hướng Bệnh Viên Phụ Sản An Bình .

Bảo Ngọc nhìn theo chiếc xe bus cho đến khi chiếc xe dần dần biến mất , nhẹ nhàng nói : “ Lâm, em sẽ ở nơi đây chờ anh”

Ngồi trên xe bus khoảng 30 phút ,Nguyễn Thanh Lâm cuối cùng đã đi đến Bệnh Viên Phụ Sản An Bình , Vừa nghĩ tới chính mình có thể phải cả đời tiếp xúc với những người phụ nữ bị bệnh phụ khoa , Nguyễn Thanh Lâm rất muốn khóc , bất quá hắn hiện tại đã có nơi để gửi gắm , đó chính là Bảo Ngọc .

Đi vào trong phòng tiếp khách , Nguyễn Thanh Lâm liền nói rõ mục đích mình đến đây , phụ trách tiếp khách nữ bác sĩ thực tập có chút bực bội , cô gọi điện thoại cho chủ nhiệm

Hai phút sau ,Nguyễn Thanh Lâm bị gọi vào văn phòng chủ nhiệm

Phụ khoa chủ nhiệm nhìn qua chỉ ba mươi năm tuổi , mặt hồng hào , một đôi môi đỏ mọng cực kỳ hấp dẫn , một mái tóc dài rũ xuống áo Blu cổ thấp , nửa che ở hai bầu vυ' cao vυ't , một cái rãnh sâu hút giữa hai bầu vυ' .

Cô nhìn Nguyễn Thanh Lâm rồi từ từ đứng lên , một đôi siêu cấp nhũ phong giống như hai quả khinh khí cầu đung đưa trước mắt Nguyễn Thanh Lâm . So với Bảo Ngọc to gần gấp rưỡi ,Nhìn thấy thế Nguyễn Thanh Lâm nơi đũng quần liền phồng to lên như một cái lều.

TᏂασ. 18 năm ăn học đây là từ duy nhất Nguyễn Thanh Lâm có thể nghĩ đến lúc này.