Những ngổn ngang, dằn vặt trong suy nghĩ của Thước khiến anh chỉ biết gục đầu xuống hối hận, Thước trách bản thân đã không thể cứu lấy một ai, Thước đau đớn bởi bạn bè của mình đã chết.
" Hức....hức...hức...."
-- Mọi người, tôi xin lỗi......Tôi phải làm sao đây.
Thước không hề hay biết rằng, phía sau lưng anh, một bóng người đang lù lù xuất hiện, trên tay hắn là con dao quắm sắc lẹm đang chực bổ thẳng xuống.
Đúng lúc đó, một giọng hét la lên thất thanh :
-- THƯỚC......CẨN THẬN.
Thước còn chưa định hình được chuyện gì, nhưng tiếng thét khiến Thước giật mình, ngay lập tức, Thước thấy mình bị lôi thẳng vào trong lều.
" Phập "
Con dao cắm thẳng vào mặt đất, cả chiếc lều bị xê dịch, lúc này, thầy Lương, Bảo cũng đã bật dậy, tất cả còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì lão Xèng nói lớn :
-- CHÚNG TA BỊ TẤN CÔNG RỒI.
Dứt lời, lão Xèng lao thẳng ra bên ngoài, rừng núi tối tăm, bốn bề xung quanh chỉ còn tiếng côn trùng rả rích, lửa vẫn cháy nhưng kẻ thù đã lợi dụng bóng tối biến mất.
Còn chưa hết bàng hoàng, Thước hỏi :
-- Lão Xèng, có chuyện gì vậy...?
Lão Xèng tay cầm nỏ chĩa về tứ phía với sự cảnh giác cao độ, lão Xèng đáp :
-- Suýt chút nữa thì cậu đã rơi đầu rồi. Thật may khi ta kịp thời kéo cậu vào trong.
Nhìn lại vị trí mà mình ngồi bên ngoài lều khi nãy, Thước rùng mình bởi dưới đất vẫn còn in hằn nguyên một vết dao chém sâu hoắm, tạo hẳn thành 1 cái rãnh.
Bảo cũng vội vớ lấy một khúc gỗ làm vật phòng thân, Bảo hỏi :
-- Là người của mo Chốc sao...? Chúng có bao nhiêu tên...?
Lão Xèng đáp :
-- Tôi không rõ, nhưng lúc vừa rồi chỉ có một cái bóng in trên lều. Rất có thể, chúng vẫn rình rập đâu đây.
Nhận định của lão Xèng không sai, kẻ thù của họ sau khi để vuột mất thời cơ đã ngay lập tức ẩn thân, người mà hắn đang nhắm đến chính là thầy Lương. Quá chú ý đến phía trước, đằng sau, tất cả đã quên mất rằng, kẻ thù của họ còn có một nơi để rình rập, đó là trên cao.
Chẳng ai biết được rằng, phía trên một cái cây ngay gần chỗ họ dựng lều, đang ngồi ẩn sau những tán lá chính là tên " đao phủ " đã mất hết nhân tính do mo Chốc cử đến. Khi mọi người còn tập trung hướng về bốn phía thì hắn nhảy từ trên cây xuống, hai tay nắm chặt con dao nhắm thẳng vào vị trí của thầy Lương.
Hắn nhoẻn miệng cười :
-- He he he......Chết đi....
Nhưng chưa kịp chạm đất thì hắn đã phải đối mặt với một chướng ngại lớn, cũng chính là người đã ngăn không cho hắn gϊếŧ Thước, và đó không ai khác vẫn lại là lão Xèng.
Những tưởng hắn đã có thể qua mặt được lão Xèng, nhưng không, chính lão Xèng mới là người chờ đợi hắn xuất đầu lộ diện. Trước khi hắn nhảy xuống từ cành cây, lão Xèng đã nhanh chóng đổi vị trí cho thầy Lương. Lúc này đây, với cái nỏ đã lên sẵn tên, chĩa thẳng về phía kẻ thù, lão Xèng không ngần ngại bóp cò. Mọi thứ diễn ra chỉ trong khoảnh khắc.
" Phập "
Lão Xèng chắc chắn rằng mình đã bắn trúng, nhưng phát bắn đó không làm cho tên khốn kia gục ngay tại chỗ, với đà lao xuống, hắn vẫn có thể vung dao chém thẳng vào lão Xèng, tuy tránh được, nhưng vết chém vẫn khiến cho lão Xèng bị thương nơi cánh tay, máu bắt đầu chảy xuống ròng ròng.
" Bịch "
Lúc này, tên khốn do mo Chốc cử đến mới ngã xuống và nằm bất động, mũi tên bắn xuyên qua bả vai của hắn vẫn còn ghim ở đó.
Thấy lão Xèng chảy máu, mọi người vội chạy lại, Bảo nói :
-- Lão Xèng, lão sao rồi.....Máu chảy nhiều quá.
Lão Xèng đáp :
-- Tôi không sao....Chỉ là vết thương ngoài da thôi, đừng lo. Thằng khốn đó sao rồi....?
Bảo tiếp :
-- Chắc có lẽ hắn chết rồi, không còn thấy cử động gì cả.
Thước ấp úng :
-- Chẳng....chẳng lẽ...chỉ có 1 tên thôi...sao...?
Thầy Lương lên tiếng :
-- Ta nghĩ hình như chỉ có một mình tên này, bởi nếu đông hơn, chắc chắn bọn chúng đã ập đến gϊếŧ chết chúng ta ngay lúc này.
Lão Xèng gật đầu đồng ý, lão Xèng nói :
-- Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng dù chỉ có 1 tên mà đã khiến cho chúng ta phải rơi vào tình cảnh khốn đốn. Nghĩ lại thật quá nguy hiểm.
Đột nhiên, nhìn vào tên lạ mặt đang nằm đó, Thước bỗng nhận ra một điều gì đó quen thuộc mặc dù lúc này, tên khốn ấy nằm úp xuống đất, không nhìn thấy mặt. Thước nuốt nước bọt, từ từ tiến lại gần để nhìn rõ hơn.
Thước đổ mồ hôi lạnh, run run giọng Thước nói :
-- Không.....không.....thể nào.....? Không....phải....là.....cậu...ấy.
Lão Xèng đang được thầy Lương và Bảo bôi thuốc trị thương, đưa mắt nhìn Thước, bất chợt lão Xèng nhận thấy, cái xác đó vừa khẽ cử động, hắn vẫn chưa chết, còn Thước, chẳng ai biết tại sao Thước lại ngồi im một chỗ như vậy.
Vết Thương còn chưa được cầm máu, lão Xèng nhanh như cắt lao thẳng tới chỗ Thước, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, lão Xèng đã cứu Thước đến hai mạng. Cánh tay rắn chắc của lão Xèng túm vào áo Thước rồi dùng hết sức bình sinh, lão Xèng kéo mạnh Thước về đằng sau trước khi lưỡi dao của tên máu lạnh đâm thẳng và chỉ còn cách người Thước một khoảng mong manh.
-- Ngừ....ngừ....ngừ......Lão già khốn kiếp....Lại là lão.....
Cái xác mà mọi người tưởng đã chết sau khi bị trúng tên của lão Xèng đang từ từ nhổm dậy, giọng nói của hắn xen lẫn những tiếng nghiến răng ken két, những tiếng rêи ɾỉ đầy giận dữ khiến cho Bảo thấy lạnh sống lưng. Hắn cứ như một thây ma đang đứng thù lù trước mắt mọi người.
Đưa tay lên nắm lấy đuôi mũi tên..
" Rắc "
Hắn không ngần ngại bẻ gãy mũi tên đang găm vào chính cơ thể của hắn, máu chảy ra từ vết thương, hắn dùng tay vuốt lấy rồi cho lên miệng, lè lưỡi liếʍ ngon lành. Chứng kiến cảnh tượng gai người ấy, lão Xèng cau mày nói :
-- Gã này không phải người bình thường.
Thầy Lương khẽ gật đầu :
-- Lão nói không sai, người này đã bị bùa ngải sai khiến.
Sau khi được lão Xèng cứu, Thước vẫn chưa thể đứng dậy, mắt nhìn chằm chằm vào tên lạ mặt, vẻ mặt của Thước lại càng thất thần hơn, toàn thân Thước run lên lẩy bẩy, Bảo nhìn Thước hỏi :
-- Kìa Thước......Cậu sao vậy....? Đứng lên đi chứ....?
Lúc này Thước mới chỉ tay về phía tên tay sai của mo Chốc, cũng chính là người bạn thân của mình, Thước nói :
-- Khuông........Khuông.......Đúng.....đúng....là cậu....rồi. Cậu....Cậu vẫn còn sống....
Ba người còn lại sững sờ đến ngỡ ngàng, ai cũng biết người tên Khuông mà Thước vừa nhắc đến chính là người bạn thân của Thước trong hành trình đi tìm vàng cách đây gần 2 năm về trước. Qua lời Thước kể thì mặc dù Thước chưa tận mắt chứng kiến Khuông chết, nhưng những gì đã xảy ra với những người khác, cũng như việc ông nội Khuông, một thầy bùa cũng đã chết một cách đầy bí ẩn sau khoảng thời gian nhóm của Khuông bị mo Chốc bắt giữ, chẳng ai dám tin là Khuông có cơ hội sống sót trong làng sương mù.
Nhưng lúc này đây với ánh mắt, vẻ mặt và lời nói của Thước thì quả thực, tên " đao phủ " đang đứng trước mặt mọi người chính là Khuông thật.
Tuy nhiên, việc Thước nhận ra Khuông cũng không thay đổi được điều gì cả, bởi Khuông bây giờ không còn là bạn thân của Thước nữa, không cảm xúc, không còn nhớ gì về quá khứ, trong đầu Khuông lúc này chỉ hiện hữu duy nhất một mệnh lệnh đó chính là :
" Gϊếŧ chết tất cả những kẻ trước mặt "
Thước đứng dậy, tiến từng bước lên phía trước, Thước rơi nước mắt, mừng rỡ nói :
-- Khuông....là tôi đây.....Thước đây.....Thật mừng...vì cậu....vẫn còn sống.
Đáp lại lời Thước, Khuông nhoẻn miệng cười một điệu cười man rợn :
-- He he he.....He he he......Các ngươi....phải chết.....
Ánh mắt Khuông lóe lên sắc đỏ, thầy Lương vội ngăn Thước lại không cho Thước đi tiếp, thầy Lương nói :
-- Dừng lại đi, cậu ta không phải là bạn của cậu nữa rồi.........