Quỷ Ấn

Chương 81: Gặp lại người thương...... Lời nhắn nhủ dành cho Bảo

Rời khỏi nhà lão Xèng, Bảo chạy một mạch tới sườn đồi, nơi có gốc chay già với tán lá rộng tỏa bóng mát. Thẫn thờ ngồi thụp xuống, dựa lưng vào gốc cây, tay vẫn nắm chặt sợi dây chuyền, Bảo hướng tầm mắt nhìn xa xăm. Gục đầu vào gối, Bảo buồn bã, nghẹn ngào không thốt lên lời. Có lẽ lúc này, trong lòng anh đang ngổn ngang những suy nghĩ, đang mơ hồ không biết đâu là sự thật, đang hoang mang, lạc lối không thể xác định được mình sẽ phải làm gì tiếp sau đây. Làn gió hiu hiu khẽ thổi qua khiến lá của cây chay khẽ rung rinh, lay động. Một chiếc lá rơi xuống vai Bảo tựa hồ như muốn an ủi anh một cách nhẹ nhàng.

[........]

Trời đã tối, vẫn chưa thấy Bảo quay về, lão Xèng đứng ngồi không yên, lão đã không còn kiên nhẫn được nữa. Lão quấn khăn lên đầu, khoác thêm áo, giắt con dao rừng ngang hông, lão Xèng nói :

-- Không ổn rồi, tôi phải đi tìm cậu ta. Hai người ở lại nhé.

Thước đáp :

-- Nhưng trời tối như thế này biết anh ta ở đâu mà lão đi tìm. Chậc, lúc đó tôi đã định chạy theo rồi mà hai người cứ cản. Để tôi làm đuốc rồi đi cùng lão, hai người tìm vẫn hơn một người.

Bình thường không có gì đáng lo, bởi Bảo từng ở trong rừng có khi tận 2-3 ngày. Nhưng điều lão Xèng lo lắng chính là tâm trạng cũng như suy nghĩ lúc này của Bảo không được tỉnh táo. Lão Xèng sợ Bảo sẽ làm điều gì đó dại dột, trong lúc Thước và lão Xèng chuẩn bị để đi thì từ bên ngoài, Bảo bước vào.

Bảo nói :

-- Tôi về rồi, mọi người không cần phải đi tìm tôi đâu.

Lão Xèng vội hỏi :

-- Cậu...không sao chứ...?

Bảo đáp :

-- Tôi không sao, tôi cũng đã suy nghĩ kỹ rồi.

Tiến về phía Thước, Bảo nói :

-- Sợi dây chuyền này có thể trả lại cho tôi được chứ..?

Thước gật đầu :

-- Nó là của anh, tất nhiên anh có thể giữ lại.

Nhìn thầy Lương, Bảo nói :

-- Tôi có chuyện muốn nói riêng với thầy, thầy ra ngoài với tôi một lát được không...?

Thầy Lương đồng ý, cả hai đi ra ngoài khoảng sân trước nhà, Thước cùng lão Xèng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì Bảo hiện giờ cũng đã bình tĩnh trở lại.

Bên ngoài sân, Bảo giơ sợi dây chuyền lên bầu trời lấp lánh những ánh sao, Bảo hỏi thầy Lương :

-- Có thật là có một linh hồn đang gá vào trong sợi dây chuyền này không....?

Thầy Lương đáp :

-- Nếu cậu đã không muốn tin thì ta có nói thế nào thì cậu cũng không cho là thật. Nhưng ta lặn lội đến tận nơi thâm sâu cùng cốc này không phải để bịa ra một câu chuyện, nhất là đem câu chuyện đó kể với những người mà trước đó ta không hề quen biết. Nói ra cậu sẽ cho là ta đang muốn lừa cậu, nhưng ngay từ đầu, có điều gì đó mách bảo ta rằng, nơi đây là nơi sự liên kết với sợi dây chuyền sẽ xuất hiện. Nhưng phải đến tận hôm nay ta mới biết đó là gì, và đó chính là cậu. Ta không biết tên cô gái ấy, ta cũng không biết cậu ở nơi đây, có thể chỉ là sự trùng hợp, nhưng cũng có thể, sợi dây chuyền đã đưa ta đến gặp cậu. Ta rất tiếc, nhưng nếu không có sự liên kết tâm linh, sẽ không có những cảm nhận, những sự việc diễn ra như thế này. Vậy nên, dù không muốn, nhưng ta cho rằng, người con gái mà cậu đang tìm kiếm đã......

Bảo ngắt lời thầy Lương :

-- Thầy không cần nói nữa.....Tôi...tôi...đã hiểu....hết rồi.....Hu hu hu.....Tôi...đã...gặp cô...ấy hôm nay...

Thầy Lương ngạc nhiên hỏi :

-- Cậu nói sao....? Cậu gặp cô gái đó...? Bằng cách nào...?

Bảo kể lại :

-- Sau khi rời khỏi nhà, tôi đã chạy lên đồi rồi ngồi dưới gốc chay già, nước mắt tôi không thể ngừng rơi. Mặc dù tôi đã cố gắng biện ra nhiều lý do để cho rằng Sương vẫn còn sống. Nhưng chẳng hiểu sao, tim tôi cứ đau quặn thắt lại, tôi càng tự cố lừa dối bản thân mình thì tim lại càng đau. Chẳng biết tôi đã ngồi đó khóc bao lâu, chỉ biết khi ngẩng đầu lên, bốn bề xung quanh đã tối. Đột nhiên lúc ấy, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên đâu đó bên tai mình, là giọng của Sương, Sương đang gọi tên tôi. Nhưng tôi lại không biết cô ấy ở đâu cả, giọng nói đó bảo tôi " hãy nhắm mắt lại ". Tôi làm theo, và thực sự, khi tôi nhắm mắt lại, tôi đã nhìn thấy hình ảnh của Sương. Sương đứng trước mặt tôi, toàn thân như được bảo phủ bởi một làn khói trắng, khuôn mặt của Sương vẫn xinh đẹp như ngày đầu tiên tôi nhìn thấy, nhưng ánh mắt Sương đượm buồn, cô ấy nói với tôi rằng : " Em đã chết rồi, nhưng anh phải sống, bởi vì anh vẫn còn việc phải làm.....Cứu....lấy...." .

Nói đến đây Bảo đứng lại, thầy Lương khẽ hỏi :

-- Cứu lấy điều gì...? Cậu sao vậy...? Sao đang nói lại dừng lại.

Bảo tiếp :

-- Tôi cũng không biết, tôi chỉ nghe được lời của Sương đến đó mà thôi. Rồi Sương dần biến mất, tôi mở mắt ra thì thấy mình đang nằm dưới gốc cây chay, trong tay tôi vẫn nắm chặt sợi dây chuyền. Tôi không còn thấy Sương đâu nữa cả......Thầy từng nói, trong sợi dây chuyền có tồn tại một linh hồn. Đến lúc ấy, tôi đã tin linh hồn đó chính là Sương. Những gì tôi nhìn thấy, nghe thấy, tôi biết không phải là mơ. Tôi thực sự không còn muốn sống nữa, nhưng trước khi chết, tôi muốn quay về đây nói chuyện với thầy, bởi thầy có nói, linh hồn Sương vương vấn lại cõi trần là bởi vì còn khúc mắc chưa được giải tỏa. Phải chăng Sương nói " Cứu...lấy " là cứu lấy linh hồn của cô ấy....?

Thầy Lương trả lời :

-- Không, tuy chưa thể nói chính xác, nhưng trong khoảng thời gian giải ngải cho cậu Thước, ta cũng phần nào lý giải được nguyên nhân khiến linh hồn của cô gái ấy vương lại cõi trần. Nếu cậu muốn nghe thì ta sẽ nói, nhưng đây cũng chỉ là phỏng đoán của ta mà thôi.

Bảo vội gật đầu :

-- Thầy....thầy biết gì...xin thầy hãy nói cho tôi nghe....

Thầy Lương tiếp :

-- Trước khi ta gặp Thước, ta có nghe những lời kể về cậu ấy. Trong khoảng thời gian Thước phát điên, vợ cậu ấy cũng sợ hãi mà bỏ đi. Bởi cứ khi đêm xuống, Thước lại lúc cười, lúc khóc, giọng nói của Thước cũng thay đổi, mỗi lúc như vậy, từ Thước phát ra một giọng nữ, người này cứ khóc rồi luôn miệng gọi " Con ơi....Con ơi....Mẹ xin lỗi ". Tuy đó chỉ là lời ta nghe người khác kể lại, nhưng đến khi ta tìm Thước để cứu cậu ấy thì ngay trong đêm đầu tiên, khi ta tìm thấy cậu ta ở bãi rác trong một khu chợ, chính tai ta cũng nghe thấy từ cậu ấy phát ra một giọng nữ, mọi thứ đúng như người khác kể. Cứ về đêm, Thước lại khóc lóc miệng gọi " con ơi ". Trong khi đó Thước chưa có con, một người chết đi mà linh hồn không thể siêu thoát, ắt hẳn phải còn tâm nguyện lớn chưa thể hoàn thành. Còn một điều nữa, sau khi Thước được ta giải ngải, cậu ấy cũng đã nằm mơ thấy một cô gái, trong giấc mơ cô gái nói với cậu ấy rằng " Cứu lấy con tôi ". Chình vì vậy, ta nghĩ rằng, lý do khiến cô gái ấy cố gắng lưu lại cõi trần là vì đứa con của mình. Rất có thể, con của cô ấy vẫn đang ở đâu đó trong " Làng Sương Mù ", cộng thêm việc cô gái ấy chết trong khi còn quá trẻ, từ đây ra có thể luận ra, con của cô ấy đang gặp nguy hiểm. Dù đã chết và biến thành ma, nhưng cô gái này vẫn đang tìm cách cứu lấy con của mình.

Bảo rùng mình, cảm tưởng như vừa có một sự buốt lạnh chạy dọc sống lưng. Bảo nói với thầy Lương :

-- Liệu.....liệu đó có phải là con của tôi....không thầy..?

Thầy Lương đáp :

-- Chuyện này làm sao ta biết được. Nhưng trước đó cậu có nói là cậu đã có vợ...Phải chăng người đó chính là cô gái tên Sương kia...?

Bảo nói :

-- Tuy chúng tôi chỉ ở cạnh nhau một thời gian ngắn.....Nhưng....nhưng với tôi, cô ấy chính là vợ của mình......Tôi đã thề rằng, đời này, kiếp này chỉ có một mình cô ấy mà thôi....Sợi dây chuyền chính là tín vật mà tôi trao cho cô ấy thay lời hẹn ước. Sương cũng chính là người đã cứu mạng tôi cách đây gần 3 năm về trước. Đó cũng là lần đầu tiên tôi đặt chân vào khu rừng để khảo sát nghiên cứu của mình. Và lần đó bỏ mặc những cảnh báo về sự kỳ lạ cũng như nguy hiểm trong khu rừng, tôi và 3 người nữa tạo thành một nhóm, chúng tôi là những người chỉ tin vào khoa học, tin vào sự hiểu biết của bản thân để tìm tòi và khám phá........Tôi đã bị lạc, không thức ăn, la bàn, các thiết bị điện tử không hoạt động. Không biết những người bạn của mình ở đâu, tôi lang thang trong rừng 4 ngày, khi đó tôi cũng chẳng biết mình đang ở đâu nữa, mắt hoa, chân run, tôi đã ngã xuống một vách núi. Đến khi tôi tỉnh lại, người đầu tiên tôi nhìn thấy chính là Sương....

Bỗng thầy Lương nghe thấy phía sau lưng có tiếng động, là lão Xèng cung với Thước đang lấp ló phía hiên nhà nghe ngóng.

Bảo cất sợi dây chuyền vào trong túi áo, Bảo nói với thầy Lương :

-- Chúng ta vào trong nhà, tôi sẽ kể hết tất cả mọi chuyện cho mọi người cùng nghe. Những chuyện mà mấy năm qua, tôi chưa từng nói với bất kỳ ai cả.....