Sáng hôm sau, mấy người em của ông Tú hết sức bực tức khi mà họ phát hiện ra cái ảnh để trên nóc quan tài bị đổ vỡ tan kính, theo như những gì dân làng vùng này tin thì việc ảnh thờ bị đổ là một điềm xui xẻo lắm. Khi mấy người này hỏi thăm đôi vợ chồng coi coi tối qua có biết vì sao mà ảnh đổ thì hai vợ chồng nói rằng họ ngủ say như chết nên không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng lúc này đứa con trai bảy tuổi của họ lại nói rằng đêm qua nó nhìn thấy có hai bóng người mặc áo dài trắng tới bên cạnh quan tài của cụ cố cười lớn và vỗ vào quan tài làm cho ảnh của cụ cố đổ xuống. Mấy người lớn có mặt ở đó nghe thấy vậy thì rợn hết cả tóc gáy, bố mẹ của thằng nhóc nghe thấy vậy thì cũng sợ lắm, thế nhưng họ nói chen vào rằng chắc thằng nhóc nó nằm mơ mộng linh tinh, chứ làm gì có chuyện bàn thờ tổ để ngay giữa nhà mà ma quỷ dám bước vào được. Ngay lúc này có một bà giúp việc đã ở với gia đình này mấy chục năm, bà ta tên là Thoa. Bà Thoa chẳng là hồi xưa có đi dạt tới làng này từ lúc mười mấy tuổi, nhưng may là vợ ông Tú tức là bà Hà thương xót nên đã nhận nuôi vào làm người giúp việc. Bà Hà rất quý mến bà Thoa và coi bà ta như con vậy, không hiểu sao đến ngày hôm nay khi bà Thoa đứng đây nghe thấy những lời này thì bà ta chợt tuôn rơi những giọt nước mắt. Bà Thoa tiến tới phía thằng nhóc và nói:
- Cháu ơi ... những lời cháu nói là có thật không?
Thằng nhóc này gật đầu, bà Thòa lúc này nhìn nó mà hai hàng nước mắt tuôn rơi nhiều hơn nữa. Mẹ thằng nhóc có vẻ không thích bà Thoa liền kéo tay thằng nhóc lại mà nói:
- Cháu nó còn bé, nói linh tính ý mà bà.
Thế rồi một người em khác của ông Tú lớn tiếng nói:
- Thôi bà mau lo đi chuẩn bị công việc đi.
Bà Thoa nghe thấy vậy cũng chỉ biết đứng lên mà xuống bếp. Chẳng là con cháu hay như anh em của ông Tú không hề thích bà Thoa từ ngày bà Hà nhận bà Thoa về nuôi. Chưa kể đến việc tuy bà Thoa là người giúp việc nhưng bà Hà luôn đối xử và quý mến bà Thoa như con mình vậy. Chính điều đó đã khiến cho người trong dòng họ ganh ghét bà Thoa và luôn luôn coi bà ta là kẻ ngoại tộc. Ngày trước còn bà Hà nên mọi người không dám tỏ thái độ gì, nhưng ngay từ cái ngày bà Hoa mất đi rồi đến lượt ông Tú, thì người nhà này trở mặt hẳn và luôn tỏ ra vể rằng họ muốn bà Thoa cuốn gói đi khỏi cái nhà này càng sớm càng tốt.
Đúng chín giờ sáng, cái giờ mà người nhà ông Tú coi là giờ đẹp. Mọi người bắt đầu đưa quan tài ông ra ruộng, nơi mà họ đã chuẩn bị đắp sẵn một nền si măng rộng, và sau khi đưa quan tài xuống họ sẽ xây lên một ngôi mộ thật đẹp và hoành tráng nhất cái làng này. Cả đoàn người đưa tiễn ông Tú về nới an nghỉ cuối cùng, tiếng con cháu, anh chị em, họ hàng của ông khóc lóc pha vào với tiếng kèn trống nghe thật não nề. Từng đồng tiền giấy được giải ra đường, cuốn theo chiều gió, một cảnh tượng thật tang thương. Thế nhưng ngay khi người ta vừa đưa quan tài của ông Tú ra khỏi nhà thì trời tự nhiên đang trong vắt bỗng mây đen ở đâu kéo tới che kín cả mặt trời. Từng cơn gió lạnh đầu mùa thổi về khiến cho những người đi đưa đám ma phải run lên cầm cập. Chiếc xe tải để quan tài của ông Tú dừng lại ngay trước thửa ruộng rộng mênh mông, nơi mà họ muốn chôn cất ông ta. Lúc này tất thẩy sáu người thanh niên trong đoàn người được chọn ra tiến tới bê quan tài của ông Tú xuống và khiêng ra ruộng. Ngay khi họ vừa đặt chân xuống ruộng thì trời sấm chớp vang lên, một chận mưa to kéo tới. Mấy người khiêng quan tài do không kịp chuẩn bị nên họ đành phải tắm mưa mà đưa quan tài của ông ta ra giữa ruộng. Khiêng quan tài của ông Tú được tầm nửa quãng đường, bỗng nhiên sáu người thanh niên trai trẻ này có cảm giác như cái quan tài của ông ta bỗng như nặng dần, thế rồi chẳng mấy chốc mà chân họ đã lún sâu xuống ruộng như thể có một thế lực nào đó đè nặng xuống vậy.
Người nhà ông Tú theo sau thấy mấy người khênh quan tài cứ loay hoay đứng một chố mà không thể bước tiếp thì họ bắt đầu láo nháo và tiến tới hỏi. Trong đám người đó là thằng cháu hôm nào, nó nhìn về phía quan tài thì sởn gai ốc kinh hãi khi thấy ngồi chễm chệ trên quan tài của cụ cố nó là hai bóng người mặc áo dài trắng hôm nào đang đung đưa chân. Thằng nhỏ túm chặt lấy mẹ nó mà hét toáng lên:
- Mẹ ơi con sợ quá! Hai người mặc áo trắng đang ngồi trên quan tài của cụ cố kìa!
Bố mẹ nó và mấy người đứng xung quanh nghe thấy vậy thì hoảng hốt và có phần lạnh gáy. Mấy người đàn ông lúc này thì đã chạy tới phía quan tài, họ kinh hãi khi thấy sáu người con trai khênh quan tài đang bị lún xâu từ từ xuống đất ruộng mà không tài nào nhúc nhích được. Ngay lập tức mấy người này liền giúp một tay nâng quan tài lên thế nhưng cho dù có thêm gần cả chục người mà cái quan tài vẫn có vẻ như càng ngày càng nặng dần. Người nhà ông Tú bây giờ thì bỗng chốc nháo nhào lên không hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Bỗng trong tiếng gió vù vù, tiếng mưa rào rào đó, một số người nghe thấy có cái tiếng cười khanh khách của một người đàn bà và một đứa nhóc khiến họ phải rùng mình sợ hãi. Thế rồi mấy đứa nhóc bắt đầu thi nhau gào khóc lên như thể chúng nó đang sợ hãi một cái gì đó lắm. Trước cái cảnh tượng đo, người nhà họ Ngô còn nháo nhác hơn nữa, nhưng riêng chỉ có bà Thoa là vẫn bình tĩnh, dường như bà ta biết được có chuyện gì đang thực sự xảy ra. Bà liên lấy trong túi đồ lễ ra mấy tờ tiền vàng, một chai rượu nếp nhỏ để cúng. Thế rồi bà tiến tới phía người đang cầm bát cơm quả trứng. Bà Thoa giựt lấy cái bát đó mà đổ hết cả cơm với trứng đi. Bà Liên ngồi xuống đất, bà đổ rượu vào bát, đồng thời bà lấy cái nón đội trên đầu xuống che lấy cái đồng tiền vàng mà bà đang châm lửa. Sau khi đồng tiền vàng cháy gần hết, bà bỏ tro vào bát rượu quấy đều. Xong xuôi, bà quên cả đội nón mà cầm bát rượu tro đó lao về phía quan tài. khi chỉ còn cách vài bước chân, bà Thoa tạt mạnh cái bát nước đó lên nóc quan tài. Ngay khi bà Thoa tạt bát rượu tro lên quan tài, mấy người đỡ quan tài cuối cùng cũng nâng được nó lên, mấy đứa con nít cũng đã thôi khóc. Bà Thoa còn đang đứng dưới mưa đờ người ra nhìn người ta nâng cái quan tài của ông Tú lên đi tiếp thì lúc này con trai thứ của ông Tú tiến tới tát mạnh vào mặt bà Thoa một cái mà nói:
- Bà làm cái trò gì thế hả?! Sao lại đổ cơm cúng với trứng xuống ruộng?!
Bà Thoa chỉ đứng đó lặng lẽ tuôn rơi nước mắt hòa vào với nước mưa, cũng may vợ thằng con thứ lại can ngăn nên bà Thoa mới không bị ăn cái tát nữa. Khi quan tài của ông Tú được đưa tới cái hố thì cuối cùng mưa cũng tạnh nhưng mây đen vẫn kéo tới trên đầu họ. người nhà họ Ngô túm tụm lại xung quanh cái huyệt mà khóc lóc, sáu người thanh niên vừa nãy khiêng quan tài thì bây giờ họ dùng dòng dọc từ từ hạ quan tài của ông Tú xuống. Hạ được quan tài xuống đến nửa đường thì bất chợt sáu người kéo dây bỗng giật thót tim thế rồi họ đồng loạt buông tay khiến cho cái quan tài của ông Tú rơi tự do xuống đáy nghe cái rầm. Người nhà đứng đó thì thất kinh, họ hỏi tại làm sao mà buông tay. Mấy người thanh niên này mặt mới tái mét mà nói rằng họ nghe tiếng ông Tú la hét kêu cứu. Do hoảng sợ quá mà họ buông tay, nghe thấy những lời đó thì tất thẩy mọi người ai ai cũng lạnh gáy và tin rằng có chuyện gì đó không hay đang thực sự xảy ra.
Mọi người còn đang đứng đó im lặng suy ngẫm, bất chợt tiếng bà Thoa khóc lóc mới vang vọng:
- Ông chủ ơi ... vậy là hết rồi ... nghiệp chướng rồi ông ơi ... huhuhu
Mấy người nghe thấy vậy thì thấy lạ lắm, mấy người con thì bắt đầu nóng mặt định tiến tới chửi cho bà ta một trận thì may thay có con nhỏ cháu của ông Tú, con Minh nó chạy lại đỡ bà Thoa và đưa bà ta về nhà trước. Người nhà ông Tú liếc mắt nhìn theo bà Thoa được đưa đi, bà ta vừa đi vừa khóc lóc:
- Bà chủ ơi ... bà về mà coi này ... nhà này gặp nghiệp chướng rồi ... huhuhuhu ... bà chủ ơi ....
Khi đã chôn cất ông Tú xong, mọi người tập chung ở nhà. Mấy người con trai ông bây giờ mới bắt đầu bàn bạc về việc chia gia tài, đồng thời họ cố tìm hiểu coi coi có chuyện gì đã xảy ra. Người con trai thứ của ông Tú như nhớ tới bà Thoa, thế là hắn ta đề cử việc cho bà Thoa tiền và tống cổ bà ta đi. Những người con trai khác đều tán thành ý kiến, và họ đồng ý rằng sau khi giỗ một trăm ngày ông Tú xong sẽ tống cổ bà Thoa đi. Nhỏ Minh nghe lén được điều đó, nó chạy xuống bếp nơi bà Thoa đang ngồi khóc, nhỏ nói trong nước mắt:
- Bà ơi... mấy bác sắp đuổi bà đi rồi...
Bà Thoa ôm lấy nó vào lòng, bà ta nói trong nước mắt:
- Điều đó bà không lo ... bà chỉ lo cho vận hạn của dòng họ Ngô mà thôi cháu ạ...
Chẳng là ba mẹ nhỏ Minh này sống ở đây làm nghề ruộng, nhỏ được bà Thoa chăm nom từ bé nên Minh quý bà Thoa và bà Thoa cũng quý nhỏ lắm. Tuy nhiên nhỏ Minh đã mắc phải số phận y như cô Hoa của nó, đó là phải lòng một tràng trai bên dòng họ Hoàng. Cũng chính vì cái tình yêu bị cho là ngang trái này mà Minh thường xuyên bị bố mẹ, hay như người nhà la mắng, và gây khó khăn mỗi khi cô lén lút đi gặp Tiến. Nói về Tiến thì cậu ta là một tràng trai ngoan ngoãn, có học, và đương nhiên cậu ta cũng bị gia đình mình ngăn cấm không cho qua lại với cả Minh. Thế nhưng dù có bị cản trở hay ngăn cấm đến bao nhiêu đi chăng nữa, thì đôi trai gái này vẫn yêu nhau say đắm và tìm đủ mọi cách để được ở bên nhau.
Mấy người con trai của ông Tú đang ngồi bàn bạc nhau coi coi sẽ tổ chức cúng tuần, cúng 49, và cúng 100 ngày ra sao thì vợ của thằng con trai thứ hai hớt hải chạy vô hỏi:
- Có ai nhìn thấy con Hiền nhà tôi đâu không?
Mấy người ngồi đó lúc này mới ngơ ngác mà quay ra hỏi nhau coi coi có thấy con nhỏ đó đâu không. Người con trai thứ hai lúc này vẫn ngồi điềm tĩnh mà nói vọng ra:
- Em thử đi hỏi xung quanh coi, biết đâu nó chơi đâu đó loanh quanh với mấy đứa bạn nó thì sao? Lúc nãy anh vẫn thấy nó đi theo ra đến ruộng cơ mà?
Trên mặt người vợ lúc này mới toát lên một vẻ lo lắng, thế rồi bà ta quay đầu đi xuống gian nhà khác để hỏi, vừa đi bà vừa nói:
- Anh chả bao giờ quan tâm gì tới con cái cả.
Người vợ hoảng loạng chạy đi tìm con, hết từ đầu làng cho tới cuối làng. Chẳng bao lâu sau, toàn bọ người nhà dòng họ Ngô cũng đã đổ xo đi tìm vì có lẽ như con Hiền thực sự đã bốc khói biến mất. Cả ngày hôm đó mọi người nháo nhác đi tìm con nhóc khắp cả làng, cho đến lúc trời gần tối mà vẫn không thấy nó đâu, một số người lúc này đã liên lạc với cơ quan chức năng để tìm kiếm và điều tra. Thế nhưng chỉ sau hai ngày lùng sục khắp làng và những vùng lân cận mà vẫn không thấy Hiền đâu, mọi người dường như đã mất dần đi hy vọng và họ tin rằng có lẽ con nhỏ này chơi ở bên cạnh cái hồ nước và không chừng nó đã xảy trân và ngã xuống hồ rồi. Thế nhưng cái giả thiết đó thì không thể, vì đã có mấy thanh niên trong làng ngụp lặn xuống để mò xác con Hiền mà không thấy, tuy rằng cái hồ này cũng khá là sâu nhưng những thanh niên lặn xuống dưới cam đoan rằng không có cái xác nào ở dưới đó cả. Có một số người khác thì đặt ra giả thiết rằng con nhỏ này bị bắt cóc, thế nhưng ngôi làng này từ trước đến nay chưa hề có trường hợp nào như vậy. Thêm vào đó là còn đang tang ông Tú nên rất đồng người trong dòng họ có mặt ở làng, thử hỏi làm sao mà bắt cóc được.
Tối hôm đó mọi người buồn bã quay về nhà của ông Tú, lúc này người con trai thứ hai mới để ý tới bà Thoa. Hắn ta để ý rằng bà Thoa khóc suốt từ lúc về tới giờ, và bà ta cũng đi tìm kiếm con gái mình kinh lắm. Thế nhưng hắn ta cứ nghe thấy bà Thoa lẩm bẩm cái gì mà "vậy là xong rồi... đã bắt đầu rồi". Nghĩ đến đây, người con trai thứ hai vội tiến lại túm cổ áo bà Thoa trước sự trứng kiến của bao nhiêu người mà nói:
- Bà nói đi! Con tôi đâu?! Chắc chắn bà biết con tôi ở đâu mà?
Bà Thoa vẫn khóc lóc sụt sùi mà nói:
- Cháu nó ... cháu nó chắc chắn đã chết rồi...
Người con trai thứ hai này như điên tiết tính đánh bà Thoa thì may thay có mấy người khác vào can ngăn và gỡ ra kịp thời. Bà Thoa ngồi đó khóc lóc, bà nói:
- Tôi nghĩ cháu nó ... cháu nó đã chết đuối rồi...
Lúc này mọi người mới bàn tán sôn sao, mẹ của Hiền hỏi giọng nghẹn ngào:
- Không lẽ ... không lẽ bà nhìn thấy con tôi ngã xuống hồ ...
Bà Thoa lắc đầu nhìn bà ta mà nói:
- Không phải vậy ... mà chỉ là ... tôi tin như vậy...
Một người khác trong họ lên tiếng:
- Nhưng mà có mấy người đã lặn xuống tìm xác rồi cơ mà? Nếu cháu nó bị chết đuối thì phải tìm thấy xác chứ?
Bà Thoa chỉ ngước mắt nhìn người đó, thế rồi bà lắc đầu miệng lẩm bẩm "Chắc chắn là cháu nó chết đuối mà". Một người khác lại nói thêm vào:
- Nếu đúng là chết đuối thì tầm ba bốn ngày sau là xác phải nổi lên rồi, nếu đúng vậy chúng ta cứ đợi đến cuối tuần coi sao.
Bà Thoa nghe người này nói chỉ khẽ đứng lên, đi về phía căn nhà nhỏ gần bếp nơi bà sống vừa đi bà vừa nói:
- Cháu nó chết đuối ở hồ ... nhưng mà xác của nó sẽ không nổi lên đâu mà ... sẽ không nổi lên đâu.