Con người ta sống trên cái cõi đời này thật là nực cười, dẫu biết rằng họ có nguyên một kiếp người để sống sao cho tốt, sống sao cho không hổ thẹn với lòng mình, hay nói cách khác, họ đã có cơ hội để sống sao mà cái kiếp sau này họ sẽ không phải chịu cái cảnh luân hồi đầy đọa hay bị hành hạ tù đầy dưới địa ngục nữa. Dẫu biết đó là mục tiêu nói chung cho cái kiếp người này, thê nhưng thử hỏi, liệu trên đời này có mấy ai sống để mà thực hiện được cái mục tiêu đó chứ? Hãy cữ coi như con người ta khi được mang kiếp người này cũng chỉ vì tham vọng và nhiều yếu tố mà họ dường như đã không còn sống vì cái mục đích chính đáng đó, mà họ sống chỉ đơn giản là để thỏa mãn cái con quỷ trong lòng họ. Và rồi cứ như thế, con người ta sống xa đọa, sống không có luân thường đạo lý, thế nhưng rồi cho đến cái lúc mà họ cận kề cái chết, hay như họ sống gần trọn cái kiếp người này rồi thì họ lại cuống cuồng sợ hãi, lại cuống cuồng chỉnh sửa lại cái lối sống của họ. Họ chỉnh sửa nó làm sao để cái cuộc sống của họ có vẻ như mang ý nghĩa, có vẻ hướng thiện, nhưng trên thực tế cái quãng đường đời mà họ sống hướng thiện mà để so sánh với suốt quãng đời của họ có thể coi như với tay đo trời mà thôi.
Cái câu hỏi là sau khi chúng ta chết, thì linh hồn của chúng ta sẽ đi đâu và bằng cách nào đã không còn là một câu hỏi gì mới mẻ. Có nơi tin rằng sau khi con người ta chết đi, thì linh hồn họ sẽ được lên thẳng trên thiên đàng để ở bên Chúa mà sống cuộc sống trường tồn, đó là với những người tốt và có niềm tin vào Chúa. Nhưng với những kẻ xấu, thì khi chết linh hồn họ sẽ bị đọa đầy xuống địa ngục để cho quỷ dữ hành hạ muôn đời. Còn có nơi thì lại tin rằng khi con người ta chết đi rồi, thì linh hồn của họ sẽ có đúng bốn mươi chín ngày để ở trần thế nhằm giải quyết những việc còn chưa dứt hay gặp người thần lần cuối. Sau bốn mươi chín ngày thì linh hồn mới được đưa xuống địa phụ để Diêm Vương phán xét coi coi người này sẽ tiếp tục luân hồi, được thoát kiếp luân hồi, hay là sẽ mãi mãi bị đầy đọa dưới âm tào địa phủ.
Đọc truyện của tôi, chắc hẳn các bạn cũng biết rõ rằng tôi theo đạo phật khi mà trong rất nhiều câu truyện, tôi có đề cập đến việc quỷ sai và Phán Quan lên bắt người xuống âm tào địa phủ. Nhưng tôi xin thưa với bạn đọc rằng đó chỉ là những người bình thường, còn có một số trường hợp đặc biệt khác nữa mà không chỉ có Phán Quan với quỷ sai lên bắt người. Câu chuyện mà tôi sắp kể cho bạn đọc nghe dưới đây là tôi viết lại qua lời kể của một bà chị kết nghĩa ở Đà Lạt, câu chuyện này kể về lúc bà nội của chị sắp mất và kì tích đã xảy ra mà có mỗi mình chị ý là nhìn thấy được. Hy vọng các bạn sẽ bị quấn hút vào câu truyện trên, nhưng xin các bạn nhớ cho một điều rằng, truyện dù sao cũng chỉ là truyện, ai coi là thật mà ai coi là giả cũng được hết à nha.
Đó là vào khoảng năm 1992 khi mà bà nội của chị Kim cũng đã già cả lắm rồi, và có lẽ bà cũng không thể ở bên cái thế giới này được lâu với con với cháu nữa rồi. Trong gia đình, bà nội thương chị Kim lắm, mặc dù chị không phải là đứa cháu út, nhưng bà vẫn rất thương và quý chị ý. Ngay như cả chị Kim cũng vậy, chị rất thương bà nội của mình. Nhớ cái lúc bà sắp mất là chị Kim mới học có lớp năm, thêm vào đó là cả gia đình chị sống chung trong một căn ngõ nhỏ bao gồm, ba má chị ý, bà nội, và cô chú nữa. Cái đợt mà bà nội chị Kim yếu hẳn đi, ai trong nhà cũng lo lắng, còn chị thì cứ khóc miết vì nghĩ rằng bà nội sắp phải xa mình mặc cho bố mẹ chị có khuyên can hay dỗ dành chị thế nào đi chăng nữa. Thời đó công nghệ y học có thể nói là rất lạc hậu, để biết được bà nội còn sống hay đã tắt thở thì người nhà chị Kim để một ít bông gòn trước mũi bà nội chị, nếu bông gòn còn bay tức là bà nội còn thở, còn bông gòn không bay nữa thì tức là bà nội chị đã qua đời rồi. Có thể nói chị Kim không phải là một người bình thường, nghe đâu người nhà chị thường bảo nhau rằng chị có duyên với cõi âm và rất hay nhìn thấy ma quỷ hồi còn nhỏ, bằng chứng là chị kim thường hay chơi đùa một mình và khóc lóc thảm thiết khi không có một ai ở bên.
Mấy ngày bà nội của chị nằm ốm sắp mất, chị thương bà lắm, cứ mỗi lần chị đi học về là lại đến bên bà ngồi thật lâu. Nhưng có lẽ cái chuyện kì lạ nhất mà chị từng gặp trong đời đó chính là cái hôm bà ngoại chị mất. Hôm đó là tầm bẩy tám giờ tối, trời mùa đông tối mau lắm, cộng thêm thời đó ngoài đường vắng vẻ không có mấy ai. Chị Kim mới đi bộ từ nhà bác ở đầu ngõ cầm một ít đồ về, bất ngờ có mấy người mặc áo trắng chạy nhanh ngang qua chị khiến cho chị Kim ngã sõng xoài rơi cả gói đồ. Chị Kim ngã đến xước cả chân, chị ngồi đó khóc nhè. May lúc đó ba chị đang đi ra ngoài thấy chị Kim ngồi đầu ngõ khóc thì bác ta chạy tới hỏi:
- Kim, con làm sao thế?
Ba chị đỡ chị dậy, chị Kim vừa khóc mếu máo vừa nói:
- Con ... con bị người ta húc vào ...
Ba chị Kim hỏi lại:
- Ai húc vào con cơ?
Chị Kim lấy tay lau nước mắt nói:
- Con ... con không biết ... hai người ... hai người mặc áo trắng à ...
Ba chị Kim nghe thấy vây thì thấy lạ lắm, bác ta hỏi:
- Hai người mặc áo trắng nào? Con có chắc không? ba mới đi từ trong ngõ ra có thấy ai đâu.
Chị Kim vẫn khóc nấc lên và khăng khăng khăng có người vừa chạy vô và sô ngã chị. Ba chị Kim thì vẫn nghĩ rằng có lẽ chị Kim chạy nhanh quá nên tự vấp ngã, sợ ăn mắng nên giờ mới nói dối. Ba chị Kim lúc này chỉ biết dỗ dành, thế rồi bác đưa chị ta vào nhà để rửa vết xước.
Tối muộn hôm đó tầm mười giờ đêm hơn, khi cả nhà chị Kim đã chỉm trong giấc ngủ ở căn buồng ngay cạnh gian chính nơi mà bà nội chị đang nằm trên sập. Chị Kim đang ngủ ngon cùng với ba má, chợt chị nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của bà nội mình khiến cho chị tỉnh giấc. Chị Kim lúc đầu sợ hãi lắm, chị nhớ là bà mình đang ốm liệt giường sắp mất thì làm sao lại có thể khóc lóc vang nhà như thế này được. Nghĩ đến đây, chị mon men trèo xuống giường rồi tiến tới cái cửa phòng. Chị hé cửa nhìn về phía gian nhà chính, rõ ràng là tiếng bà nội chị vẫn đang khóc lóc thảm thiết. Còn chưa kịp định thần, bỗng chị Kim như đứng tim khi mà chị thấy có hai người mặc đồ dài mầu trắng đang cố kéo bà nội chị Kim ra. Chị Kim đưa tay lên miệng che đi sự kinh hãi khi chị thấy bà nội mình bỗng nhiên da vẻ lại hồng hào, thế rồi bà chị Kim bị họ lôi đi, bà gào khóc thảm thiết và hét lớn:
- Các người buông tôi ra! Tôi không đi đâu cả! Tôi muốn ở lại với con tôi, ở lại với chau tôi!
Mặc cho tiếng la hét thất thanh cộng với tiếng khóc, nhưng điều kì lạ là tại sao cả ngõ không một ai phản ứng gì? Không lẽ chỉ có mình chị Kim là nghe thấy được? Thế rồi mặc cho bà nội chị Kim cố níu kéo, nhưng hai người này bắt đầu lôi bà nội chị ra khỏi ngõ. Như có một nguồn sức mạnh trỗi dậy, chị Kim lặng lẽ tiến theo sau, chị ta hai hàng nước mắt lưng tròng, thế rồi chị Kim nói nhỏ giọng mếu máo:
- Bà ... bà ơi ...
Có vẻ như lúc này bà nội chị Kim nhìn thầy chị ta, bà nói trong nước mắt:
- Kim ơi ... kim của bà ...
Chính lúc này như không kìm nén được cảm xúc nữa, chị Kim mới gào khóc và gọi lớn:
- Bà ơi! Bà đừng bỏ cháu!!! Bà ơi ...
Hai người kia có vẻ như họ cũng đã nghe thấy được tiếng chị Kim chạy theo, nhưng có lẽ họ không bận tâm và chẳng them quay đầu lại, họ chị kéo bà nội của chị ra ngoài nhanh hơn nữa. Chị Kim cứ chạy theo cho đến khi ra khỏi ngõ, ra đến mắt đường, chị Kim như chết lặng người đi, khi chị nhìn thấy một con voi trắng đang đứng sẵn ở đó. Lúc này khi hai người này đã đưa được bà của chị Kim ra ngoài rồi, con voi này mới quỳ xuống, hai người mặc áo trắng đặt bà nội chị lên lưng con voi trắng đó.
Thế rồi chẳng mấy chốc, con voi trắng đó đã cõng bà nội chị và hai người mặc áo trắng kia chui xuống đất, chỉ còn một mình chị Kim đứng đó khóc lóc thảm thiết kêu gọi bà nội mình. Lúc này cả ba và má của chị Kim như bị cái tiếng khóc thất thanh đó của chị đánh thức nên cũng đã chạy sộc ra ngoài. Ra đến nơi cả hai người vô cùng ngạc nhiên khi mà thấy chị Kim cứ đứng đó khóc lóc kêu tên bà nội, ba chị Kim lúc này mới tiến tới hỏi:
- Kim... con làm sao thế?
Chị Kim khóc nấc lên nói:
- Họ ... họ đưa bà nội đi rồi ạ...
Má chị Kim nghe lạ lắm hỏi lại:
- Con nói ai cơ ...
Chị Kim vẫn khóc nấc lên nghẹn ngào, chị nói:
- Con không biết ... họ ... hai người mặc đồ trắng ... họ để bà lên một con voi trắng rồi chui xuống đất rồi ...
Ba chị Kim lúc này có lẽ vì mệt mói với cả sợ chỉ nói gở mồm liền nói:
- Thôi con đừng nói linh tinh nữa, vào ngủ đi, bà nội vần ở trong kia mà.
Thế rồi ba má chị Kim cố đưa chị Kim vô nhà, nhưng chị Kim vẫn nhất quyết không chịu đi mà đứng đó khóc lóc, kêu ba má mang bà nội quay về. Có lẽ do quá bực bội cộng thêm mệt mỏi, ba chị Kim vung tay tát cho chị một cái đau điếng, bác nói:
- Ba nói con có nghe không?! đi vào mau! Bà nội con nằm trong kia cơ mà!
Má chị Kim thấy chồng mình tát con vội ôm lấy chị Kim xoa má mà nói:
- Sao anh lại đánh con?!
Chị Kim thì dường như không hề đau đớn gì, chị vẫn khóc nấc lên nói:
- Con ... con nói thật mà ... họ ... họ đưa bà nội đi rồi...
Càng nghe càng bức xúc, thế là ba chị Kim bảo vợ ôm chị bế vào nhà đến bên cạnh bà nội. Nhưng chỉ có một điều, khi mà ba chị Kim định nói rằng bà nội vẫn còn sống thì chiếc bông gòn ở mũi đã không còn bay lên nữa rồi. Cả ba và má chị Kim đứng đó chết lặng người đi, chỉ còn lại cái tiếng khóc nấc lên từng hồi của chị Kim vang vọng trong màn đêm, vang vọng trong cái con ngõ nhỏ đó:
- Bà nội ơi ... huhuhu ... bà về với con ... bà ơi ...
Phải đến mãi sau này khi đã đủ lớn để nhận thức thì chị Kim mới hiểu được rằng cái con voi trắng ngày nào mà đến đưa bà nội chị đi là con Bạch Tượng thường được vẽ ở các ngôi chùa, hai người mặc áo trắng đến đưa bà của chị đi chính là quỷ sai của Diêm Vương. Nhưng có lẽ điều quan trọng nhất đã khiến cho chị Kim được an ủi phần nào đó là không phải ai chết đi cũng được Bạch Tượng lên đưa xuống địa phủ, họa chăng chỉ có những người kiếp này đã sống trọn nhân nghĩa, nên khi thoát kiếp người, họ được Bạch Tượng đưa xuống địa phủ để thoát khỏi kiếp luân hồi mà sống cuộc sống an nhàn ở bên kia thế giới mà thôi.