Lửa Đen (Dì Ghẻ Tiền Truyện)

Chương 73: 1 năm 6 tháng

Tại nhà ông Quý, bệnh tình của ông ngày càng nặng, đã hơn 1 tháng nay ông Quý nằm liệt giường, sau cái chết của Vân, ông lại càng suy sụp hơn. Một năm qua khiến cho ông Quý gần như kiệt sức, suy nghĩ, đau ốm đã bào mòn đi chút sức lực cuối cùng của ông.

Nằm trên giường, bị từng cơn đau hành hạ, ông Quý vẫn cố mở mắt rồi thều thào hỏi vợ :

-- Thằng Nam đi học về chưa...?

Bà ngoại Nam trả lời :

-- Hãy còn sớm mà ông, mới có 9h thôi....Cháu nó phải 11-12h mới về, ông cố ăn chút cháo rồi uống thuốc nhé.

Ông Quý rấn nước mắt, mỗi khi như vậy ông lại thương cho số phận của con gái mình. Ông nói :

-- Kiểu này chắc tôi không sống được bao lâu nữa bà ạ.....Bọn trẻ nó còn bé quá, rồi sau này phải làm sao. Ông trời sao lại bất công với chúng nó thế hả bà...?

Hai ông bà già chẳng ai bảo ai cứ thế khóc, đột nhiên ông Quý nhớ đến Tuấn, ông nói :

-- Không biết bố thằng Nam giờ đang ở đâu...? 1 năm nay không nghe tin gì của nó cả, sau khi ly dị con Vân, nó đi đâu không ai biết.

Bà ngoại Nam lau nước mắt đáp :

-- Giờ mà ông còn nhắc đến cái thằng khốn nạn ấy làm gì..? Con gái mình chết yểu suy cho cùng cũng có lỗi của nó. Tôi không hiểu ngày xưa tại sao ông lại đồng ý để con Vân lấy nó. Vợ chết, con thì nheo nhóc mà nó có thò mặt ra đâu.

Vợ chồng ông Quý nói như vậy là bởi vì việc Tuấn đi tù không một ai biết cả, có chăng chỉ có bố mẹ Tuấn biết. Nhưng hai ông bà Bắc - Đoan từ xưa đến nay đâu còn coi Tuấn là con mình nữa, có lẽ việc Tuấn vào tù lần 2 bố mẹ Tuấn cũng biết nhưng họ giấu nhẹm đi. Còn về đằng vợ, Tuấn đi HK cũng không ai biết, khoảng thời gian 1 năm qua dần dần chẳng ai nhớ đến một gã từng cầm đầu đám trộm cắp, mà cũng chẳng ai muốn nhớ......Việc Tuấn biết Vân bị tai nạn chết cũng là nhờ Viễn báo tin, mà tận 2 tháng sau. Khi Tuấn trở về Việt Nam mọi chuyện đã quá muộn, Tuấn nhờ Viễn truy tìm tung tích của kẻ đã gây tai nạn dẫn đến cái chết của Vân. Nhưng lúc đó thằng gây tai nạn đã vào tù. Mặc cảm tội lỗi, Tuấn không dám quay về nhà bố mẹ vợ, cùng lúc đó Thanh Cáo đánh tin về, tranh chấp địa bàn đã nổ ra khi Tuấn không có mặt, bản thân Thanh Cáo cũng bị bắn suýt mất mạng. Thanh nhắn ông Tuấn phải sang ngay, nhưng ông Tuấn quay lại cảnh giang hồ chém giết là bởi vì muốn có tiền để chuộc lỗi với vợ con, với mọi người. Nay Vân đã chết, mọi thứ giờ đây với ông Tuấn không còn nghĩa lý gì cả. Ông Tuấn một lần nữa bỏ Thanh Cáo lại phía sau lưng. Tay trắng vẫn hoàn tay trắng, cuộc đời ông Tuấn lúc đó chìm vào bế tắc. Không còn nơi để về, muốn nhìn các con cũng không được bởi ông Tuấn biết, bố mẹ Vân hận mình nhiều lắm. Lang thang lên Hà Nội, ông Tuấn tình cờ quen bố mẹ của chú Đại. Nghe ông Tuấn kể về cuộc đời của mình, hai ông bà không những không ghét mà còn chịu nhận ông Tuấn làm con nuôi. Lúc đó ông Tuấn chưa biết chú Đại, và chú Đại cũng vậy.....Hai người biết nhau trong một lần ông Tuấn lái xe chở hàng cho gia đình chú Đại vào Vinh, trên đường đi tình cờ ông Tuấn thấy Đại bị một nhóm người truy sát, thân ghét ỷ đông hiếp yếu, lại sẵn máu giang hồ, ông Tuấn đã cứu Đại thoát khỏi nguy hiểm. Và nhìn chiếc xe chở hàng mà ông Tuấn đang lái, cả hai mới ngỡ ra là anh em.

Nhưng cuộc đời đối với Tuấn quá bất công, khi mà Tuấn đang tìm được mục đích sống thì biến cố một lần nữa lại xảy ra. Sau hơn 5 tháng không liên lạc, bởi từ khi về nước, ông Tuấn không muốn dây với Thanh Cáo nữa, nhưng cuộc gọi của Viễn đã vô tình gián tiếp đẩy ông Tuấn vào tù lần 2. Viễn cũng không cố ý, đơn giản Viễn nghĩ, ông Tuấn cần biết sự thật, và sự thật cay đắng đó chính là : Người lái xe đâm chết Vân và kẻ đứng ra chịu tội là 2 người hoàn toàn khác nhau. Nói cách khác, hung thủ giết người đã bỏ tiền chạy án, hắn để người khác chịu tội thay còn mình vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật. Không cần suy nghĩ nhiều, biết được thông tin, địa chỉ của Đặng Hữu Linh, mặc dù Viễn đã cố gắng ngăn cản, nhưng lúc đó, bản thân Viễn cũng biết, chẳng có gì có thể ngăn cản được gã điên khùng này nữa. Nghe tin vợ chết, Tuấn bỏ tất cả dù là tiền bạc, danh vọng để về nước. Phải chi thằng khốn Linh ấy chấp nhận chịu án vào tù thì có lẽ cuộc đời của Tuấn đã khác, nếu hắn ở trong tù thì Tuấn không điên cuồng muốn đòi mạng hắn để tế linh hồn vợ như vậy....Nhưng cuộc sống diễn ra không có chữ " nếu ".

Một mình một dao, ông Tuấn phục trước cổng nhà Linh, và rồi, ngay khi Linh vừa xuống xe oto để mở cổng thì Tuấn lạnh lùng lao đến dùng dao đâm thẳng vào người Linh. Nhưng khu nhà Linh nằm ở trung tâm thành phố, tầm đó đường cũng còn rất đông người qua lại. Chí đâm chết Linh nhưng khi Linh quay người lại thì nhát dao lại lệch khỏi tim chừng vài cm. Mạng Linh lớn, sau nhát đâm đó Linh ngã vào trong sân nhà, từ bên trong nhà hai con chó Pitbull từ bên trong sồ ra khi ông Tuấn định lao vào bồi thêm cho Linh nhát nữa. Mọi thứ diễn ra hỗn loạn, người nhà của Linh chạy ra đóng cổng lại khi mà ông Tuấn vừa đâm chết một con chó bổ nhào vào người ông Tuấn. Chưa giết được Linh, ông Tuấn chưa chịu dừng lại, ông như một kẻ điên khùng đứng bên ngoài đập phá, miệng gào thét :

-- Thằng khốn, mày đã giết vợ tao......

Khi công an đến, ông Tuấn hạ dao xuống chấp nhận bị bắt, có thể chạy trốn, nhưng ông Tuấn không chạy bởi kẻ ông muốn giết vẫn còn sống.

Linh muốn ông Tuấn phải bị khép vào khung cao nhất của tội cố ý gây thương tích vối tỉ lệ thương tật trên 30%. Nhưng có lẽ được tư vấn về động cơ gây án của ông Tuấn là vì chính Linh gây ra cái chết cho Vân nên sau cùng, tòa kết án ông Tuấn 6 năm tù giam. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng, phiên tòa xử ông Tuấn chỉ có bố mẹ Đại là người thân đến dự. Đại lúc ấy không có mặt ở Việt Nam, sau nửa năm sống cùng bố mẹ Đại, ông Tuấn tiếp tục vào tù khi chuẩn bị bước sang tuổi 42.

Người đời có thể chửi ông Tuấn thế nào đi chăng nữa, nhưng chỉ có những người trong cuộc, thấu hiểu sự tình mới biết tại sao ông Tuấn lại làm như vậy. Một kẻ ở tù gần 10 năm trời, và bây giờ, với bản án 6 năm sắp tới đây một lần nữa đẩy con người khốn khổ ấy vào địa ngục.

Khi quan tòa hỏi Tuấn có thấy hối hận về việc mình đã làm không, Tuấn đã trả lời một câu khiến cho tất cả những ai có mặt ở tòa phải tức tối :

-- Có, tôi rất hối hận.....Tôi hối hận vì không thể một dao đâm chết thằng đó để trả thù cho vợ.

Những tiếng la ó, những tiếng chửi bới vang lên ầm ỹ trong phiên xử án. Người nhà của Đặng Hữu Linh còn đáp những gì dơ dáy, bẩn thỉu nhất vào người ông Tuấn khi công an đưa ông ra xe thùng. Chỉ có bố mẹ Đại là chảy nước mắt xót thương cho ông Tuấn mà thôi, mặc dù câu nói đó quá đỗi lạnh lùng.

Ông Tuấn đi tù được 5 tháng thì ông Quý mất sau mấy tháng trời chống chịu với bệnh tật. Nam và bé Hạnh, chỉ trong một năm, hai anh em đã phải chứng kiến hai người yêu thương nhất của mình lần lượt ra đi. Hôm ông Quý mất, bà ngoại Nam ôm hai đứa cháu mà khóc đến cạn cả nước mắt. Cái Hạnh lúc đó vẫn còn quá nhỏ, nó chưa cảm nhận được nỗi đau mất đi người thân. Nhưng thấy bà khóc, thấy anh khóc, con bé chưa đầy 4 tuổi cũng khóc òa lên.

Việc bố vợ mất, ông Tuấn cũng không hề hay biết, trong tù mọi thứ bị cắt liên lạc. Lúc này ông Tuấn vẫn đang miệt mài ngày ngày dạy những tù nhân khác nghề là mộc. Trại Thanh Phong trước kia vốn dĩ được xem là nơi giam giữ những tên tù nhân khét tiếng, những kẻ mang trọng án, trọng tội thì nay đã thay đổi hoàn toàn. Cơ cấu công việc lao động được sắp xếp lại, lợi nhuận từ việc làm đồ gỗ vô cùng khả quan. Công việc tốt hơn, đời sống của tù nhân cũng được cải thiện, khi tất cả đều kính phục một người thì mọi chuyện trở nên dễ dàng.

Sau 1 năm, ngay đến Liêm quản giáo cũng còn chưa thể tin vào những gì đã diễn ra trong trại Thanh Phong 1 năm vừa qua. Thời điểm này n giám thị cũng sắp nhận quyết định thăng chức chính thức. Lão n được thăng lên một chức vụ mà có lẽ nằm mơ lão cũng không dám mơ tới. Và lão n tin rằng, mình có được như vậy chính là nhờ vào bức tranh gỗ điêu khắc " Thăng Long " của ông Tuấn.

Món quà cuối cùng của lão n trước khi rời khỏi trại giam Thanh Phong chính là một bản nhận xét để được giảm án một cách trên cả tuyệt vời. Cộng thêm bên ngoài, Huệ được lệnh của Đại, suốt 1 năm qua vẫn miệt mài tìm cách chạy án cho ông Tuấn bằng mọi giá. Kết quả cuối cùng, bằng một cách không thể tin nổi, ông Tuấn chỉ còn phải lãnh án 1 năm 6 tháng tù giam.

Quá ngỡ ngàng trước bản án của mình, ông Tuấn cảm kích lão n vô cùng, nhưng lão n nói :

-- Việc này bản thân tôi cũng chỉ giúp được cậu 1 phần nào đó thôi. Cuối cùng vẫn là nhờ người bên ngoài tích cực chạy án. Tôi sắp chuyển đi rồi nên cũng không muốn giấu cậu làm gì, người chạy án cho cậu chính là người em tên Đại của cậu. Quả thực bản thân tôi cũng không biết hắn đã dùng cách gì mà có thể khiến bản án 6 năm xuống còn 1 năm rưỡi. Quá khủng khiếp, nhưng nếu là bọn chúng thì chúng đúng là có cách thật. Còn 6 tháng nữa cậu sẽ ra tù, chúc mừng cậu.

Ông Tuấn lặng người đi khi nghe những lời mà lão n nói, ông Tuấn không biết phải cảm ơn Đại thế nào. Vậy mà trong 1 năm qua, Đại có ghé thăm ông Tuấn tất cả là 3 lần, nhưng trong 3 lần đó, không bao giờ Đại nhắc đến chuyện này. Hàng tháng Đại đều cho người tiếp tế cho ông Tuấn.

1 tháng sau, lão n chuyển đi, người được bổ nhiệm lên làm giám thị mới không ai khác chính là Liêm quản giáo. Suốt 1 tháng qua ông Tuấn luôn mong đến ngày người của Đại vào tiếp tế, không phải ông Tuấn mong đồ ăn mà là muốn hỏi thăm xem Đại thế nào.....Nhưng đã qua 1 tháng, không có ai đến tiếp tế cả.

Tháng tiếp theo cũng vậy, vẫn không có người đến thăm nuôi ông Tuấn, cô gái tên Huệ đó kể từ khi ông Tuấn biết được bản án của mình được giảm xuống chỉ còn 1 năm 6 tháng, cô ta cũng không xuất hiện nữa.

Long là người tinh ý, biết ông Tuấn đang nghĩ gì, Long hỏi :

-- Đại ca lại đang chờ người đến tiếp tế phải không...? 1 năm trước đều dặn 1 tháng 2 lần, tại sao 2 tháng nay lại không đến...?

Ông Tuấn đáp :

-- Tự nhiên anh cảm thấy có chuyện không lành, không biết cậu ấy hiện giờ đang ở đâu...?

[........]

Campuchia......22h30 phút...

-- Anh Đại, anh định về thật sao....? Không ổn đâu, nếu anh về bây giờ nguy hiểm lắm. Lão Nhị dặn em....không được....

" Bốp "

Đại tát thẳng vào mặt gã đàn em vừa nói, Đại nghiến răng, siết chặt bàn tay lại, Đại nói mà hai mắt cay xè :

-- Mày có biết, tao mới nhận được tin......Lão Nhị, lão Nhị......sắp chết rồi không hả...? Giờ nếu tao còn trốn ở đây há chẳng phải tao là thằng súc vật hay sao...? Tao phải đi ngay trong đêm nay......Đừng cản tao.

Lúc này, Đại đang phải chạy trốn bên Campuchia......