Tiếng Khóc Âm Hồn

Chương 72: " Yểm "

" Miao....Miao.....Miao "

Con mèo kêu lên 3 tiếng rồi quay đầu bỏ đi, một chân bị thương khiến nó có phần tập tễnh, nhưng dù vậy, khí tức từ con mèo phát ra làm cho ông Hai cảm nhận được sự mạnh mẽ, không sợ hãi trước bất cứ điều gì, và khi cần thiết, nó sẽ bộc lộ yêu khí để đối nghịch lại với kẻ mà nó cho là địch thủ. Bằng chứng vừa mới đây, ngay khi " quỷ thần " tỏa ra bạo khí muốn trấn áp nó, không hề nao núng, nó cũng nhe nanh, giơ vuốt đối đầu lại. Sự xuất hiện của con mèo trong ngôi nhà thực sự là một điều vô cùng kỳ lạ.

" Cạch "

Cánh cửa chính tự động khẽ mở ra, là do con mèo......Nó bước tới ngưỡng cửa thì bỗng dừng lại, quay đầu nó nhìn ông Hai, cái đuôi nó vẫy vẫy rồi quật xuống đất. Đôi mắt màu xanh của nó nhìn chăm chú ông Hai như muốn thể hiện điều gì đó.

Ông Hai cũng khá bất ngờ, ông nói :

-- Ngươi muốn ta đi theo ngươi....?

Con mèo kêu lên :

" Miao "

Nó đi tiếp, ông Hai nói nhỏ trong miệng :

-- Một con mèo kỳ lạ.....Nhưng nó không có ý chống lại ta, thử đi theo nó xem sao.

Đi theo con mèo ra tới khoảng sân trước nhà, ông Hai thấy con mèo đang ngồi ở chính giữa sân. Tiếp đó, con mèo liên tục dùng móng vuốt của mình cào vào viên gạch mà nó đang ngồi, nó cứ cào cho tới khi máu chảy ra ngấm xuống nền gạch.

Sân nhà Phú lát loại gạch đỏ vuông, có kích thước 40x40. Cả khoảng sân tối om bởi trong nhà không bật đèn, đèn đường bên ngoài hôm nay chẳng hiểu sao cũng không sáng. Nhưng khi máu của con mèo ngấm xuống gạch thì bất ngờ viên gạch đó ánh lên một màu đỏ rực chỉ trong độ 2 giây.

Con mèo cũng kêu lên :

" Ngiao "

Nó nhảy ra khỏi viên gạch mà nó vừa cào móng vuốt lên đó. Nó xù lông dựng đứng. miệng nhe nanh, con mèo gầm gừ :

" Ngừ.....Ngừ....Ngừ.. "

Thấy sự lạ, ông Hai vội đi xuống sân, nhìn vào viên gạch vừa phát ra ánh đỏ ( lúc này đã tắt ). Trên viên gạch vẫn còn in những đường nét như bị cháy xém, đó là một hình tròn với những chữ tượng hình, chỉ vài giây sau đó, những gì in hằn trên viên gạch biến mất, cứ như thể nó chưa từng xuất hiện.

" Tong....Tong "

Mu bàn tay của ông Hai vừa có một giọt nước rơi xuống, đó chính là mồ hôi, chỉ vừa nhìn thấy những hình thù hiện lên trên nền viên gạch, ông Hai lập tức đổ mồ hôi hột.

Ông Hai khẽ nói :

-- Là.....là.....ấn " Yểm " của núi Cấm.......Tại....tại sao nó....lại xuất hiện ở....đây.....

Quay lại nhìn con mèo thì lúc này, con mèo cũng đã nằm xụi xuống đất, mắt nó nhắm nghiền, máu từ chân nó vẫn không ngừng chảy. Con mèo sau khi khiến cho cái ấn " Yểm " kia xuất hiện thì dường như nó cũng đã kiệt sức.

Đặt lòng bàn tay phải lên mặt gạch, ông Hai giữ như vậy chừng 1 phút.

" Khục.....Khục....Khục "

Lúc rút tay ra cũng là lúc ông Hai ho bật máu.......Nhìn vào lòng bàn tay bị ám một màu xám xịt, lau máu trên miệng, ông Hai đưa tay bế lấy con mèo. Gượng đứng dậy, ông Hai nói với con mèo mà ông đang ẵm trên tay :

-- Nó....không....có....ở đây......Nhưng...ta đã biết....nó rốt cuộc...là thứ gì.....Khụ....khụ...khụ....Cảm ơn ngươi, ta không hiểu tại sao ngươi lại dùng cả mạng sống của mình để chỉ cho ta thứ này.....Nhưng ta biết ơn ngươi vì điều đó...Con quỷ này.....nó....đã....đi đâu....khi mà...ấn " Yểm " vẫn...còn tác...dụng.....Là...kẻ nào....?

[.....]

Bên nhà Quỳnh - Nghị lúc này, mẹ chú Nghị sau khi ăn cháo cũng đã ngủ thϊếp đi. Hai vợ chồng thấy mẹ lại ngủ thì lo lắng không biết bà cụ có phải lại gặp vấn đề gì hay không...? Cô Quỳnh đi ra ngoài phòng khách thì chưa thấy ông Hai về.

Chú Nghị hỏi vợ :

-- Sao bác ấy đi đâu mà giờ vẫn chưa về nhỉ..? Hay là tại vợ chồng mình không tiếp chuyện nên bác ấy giận không muốn ở lại.

Cô Quỳnh trả lời :

-- Chắc không phải vậy đâu, khi nãy ông ấy chỉ nói muốn đi bộ một chút cho thư thái vì trong nhà hơi ngột ngạt. Hay để tôi đi tìm ông ấy xem sao, chỉ sợ lại lạc đường...Mà lạ nhỉ, mọi hôm đèn đường tầm này bật sáng rồi mà sao hôm nay đường xá cứ tối om thế kia.

Chú Nghị tiếp :

-- Thôi, mình ở nhà để tôi đi ra ngoài xem sao.....

Hai vợ chồng Quỳnh - Nghị chưa kịp đi thì bên ngoài có tiếng mở cổng, ông Hai đã quay lại. Thấy trên tay ông Hai có bế một con mèo, cả hai vợ chồng chú Nghị vội đi ra đón, cô Quỳnh nói :

-- Ơn trời, thầy về đây rồi......Thầy ơi, mẹ tôi ăn xong lại ngủ thϊếp đi rồi, bà kêu cảm thấy người mệt mỏi, muốn ngủ.....Liệu...liệu có phải bà lại bị.....

Ông Hai đáp :

-- Đừng lo, cứ để bà ấy ngủ....Giấc ngủ từ trưa tới tầm tối khi nãy là do cơ thể bị nhiễm tà khí, còn bây giờ, sau khi hóa giải được tà khí đó, cơ thể của bà ấy trở lại bình thường, ăn xong muốn ngủ là chuyện tốt. Gia đình không phải lo....

Chú Nghị hỏi :

-- Mà sao bác lại bế con mèo này...?

Ông Hai khẽ thở hắt ra, ánh mắt thoáng buồn, ông nói :

-- Khi nãy tôi đi dạo bộ, đi ngang qua gốc cây thì chợt nghe thấy tiếng mèo kêu âm ỉ....Lại gần mới phát hiện ra con mèo này đang nằm thu mình sau gốc cây. Chân nó bị thương chảy máu, nhìn nó thế này tôi không lỡ bỏ đi. Chẳng biết đem đi đâu, thôi thì bế về đây để xem có cách nào cứu nó không. Chẳng hay nhà ta có đồ dùng để băng bó, sơ cứu vết thương không ạ...?

Cô Quỳnh vội gật đầu :

-- Dạ..dạ có....Thầy đợi tôi một lát tôi đi lấy rồi đem ra ngay.

Con mèo càng lúc càng yếu, nó nằm bất động, máu từ vết thương ở chân giờ máu rỉ ra càng nhiều hơn. Không hiểu thứ gì đã khiến con mèo bị thương đến mức như vậy, nhưng nhìn nó lúc này, chắc có lẽ hi vọng sống của nó đang tắt dần.

Sau khi băng bó vết thương cho con mèo, cô Quỳnh còn lấy cho con mèo một cái chăn nhỏ làm thành một cái ổ rồi đặt trong góc nhà, ông Hai xin phép vợ chồng Quỳnh - Nghị được đặt con mèo vào đó.

" Khụ....khụ....khụ "

Ông Hai ho thành tiếng, nhìn sắc mặt có phần nhợt nhạt của ông Hai, cô Quỳnh vội hỏi :

-- Thầy có sao không ạ...? Nhìn thầy không được khỏe cho lắm.....Phòng cũng đã dọn xong, để vợ chồng tôi đưa thầy đi nghỉ ngơi.

Quả thật đầu ông Hai lúc này có chút choáng váng, vừa giúp mẹ chú Nghị loại bỏ tà khí, lại vừa mới đây lúc bên nhà Phú, việc tiếp xúc với ấn " Yểm " cũng như phải dùng đến thuật " Khai Nhãn ", cộng thêm cả buổi tối chưa ăn uống gì, một lão già đã ngót nghét 80 tuổi sao có thể không thấy mệt.

Cũng chính vì vậy mà suýt chút nữa ông Hai quên đi một việc quan trọng, nếu như chú Nghị không ngắt lời vợ :

-- Cứ để bác ấy ngồi nghỉ chút đã, cũng mới 8h tối.....Bác ấy cũng chưa ăn gì, tôi cũng đói rồi...Có khi mình dọn cơm cả nhà cùng ăn. Hơn nữa, lúc sớm bác ấy có nói có chuyện muốn hỏi vợ chồng mình.....Phải không bác Hai...? Thú thật với bác, tôi sống tới từng này tuổi, hôm nay mới được tận mắt chứng kiến việc lạ kỳ đến như vậy.....Chắc có lẽ bác Hai đây là một thầy bùa, chẳng trách vợ tôi luôn gọi bác là thầy. Tôi cũng xin phép được gọi thầy xưng con, vì nhìn bác Hai với bà cụ thân sinh ra tôi cũng chạc tuổi nhau.....Cảm ơn thầy Hai đã ra tay cứu giúp....Nhưng thầy cho con hỏi, tại sao mẹ con, như thầy nói là bị tà khí xâm nhập...? Rốt cuộc thứ tà khí đó là từ đâu...? Lúc thầy đi dạo, con cũng nói chuyện với vợ, vợ con bảo khả năng gia đình con bị động phần âm....Có gì mong thầy chỉ lối, dẫn đường....Vợ chồng con đội ơn thầy.

Ông Hai nghe chú Nghị nói xong thì như bừng tỉnh, ông đã quên mất, và cũng ngay lập tức ông xâu chuỗi lại những sự việc tưởng chừng như mơ hồ chưa có lời giải đáp.

Ông Hai nhìn vợ chồng Quỳnh - Nghị, ông nói :

-- Không phải gia đình mình bị động phần âm.....Mà...mà là trong ngày hôm nay......Có một con quỷ đã ở trong ngôi nhà này.......