"Ta đã xóa hết những tấm ảnh kia rồi, lúc đầu chỉ là đùa ác với cô thôi. Tuy ta không phải người tốt nhưng cũng sẽ không làm ra những chuyện bỉ ổi".
Trần Dương nói: "Ta có thể đảm bảo với cô, chuyện hôm nay sẽ không bị lộ ra ngoài, ta sẽ giải thích rõ ràng, chuyện này chỉ là một hiểu lầm mà thôi!"
"Giải thích? Giải thích thế nào? Ta đã nói như vậy rồi, ngươi giải thích thế nào? Người ta sẽ nghĩ về ta thế nào? Là thứ đồ cũ đã bị vứt bỏ à?"
"Chuyện này..."
Trần Dương thật sự bất lực, là cô tự rước mà!
"Ta đã nói rồi thì sẽ không rút lời lại, hoặc là ngươi chịu trách nhiệm, hoặc là ta chết, hoặc là ngươi chết. Chấm hết!"
"Sao ta nói mà cô không hiểu gì cả thế?"
Trần Dương bực bội: "Đó chỉ là một trò đùa ác thôi".
"Thế thì ngươi cũng đã động tay động chân với ta rồi. Ngươi nói cho ta biết, lúc đó tay ngươi đặt ở đâu? Rồi đã nhìn thấy cái gì?"
"Chuyện này..."
Trần Dương ngượng nghịu.
"Ngươi chính là đồ háu sắc mà nhát gan, ngươi chính là một thằng khốn vừa hèn nhát vừa vô dụng!"
"Cô nói ta háu sắc mà nhát gan thì ta nhận, nhưng cô nói ta vô dụng thì ta không nhịn được đâu nhé!"
"Thế à? Thế ngươi ra tay gϊếŧ ta đi chứ, đồ vô dụng, chẳng làm được gì!"
"Hứ, khích tướng ta à, tưởng là ta sẽ mắc bẫy chắc?"
"Ngươi mà còn cần phải khích tướng à? Một người đẹp không hề có chút sức phản kháng nào nằm ngay bên cạnh ngươi mà ngươi không dám làm gì, không phải "yếu" thì là gì?"
"Cô là tiên tử kiểu gì mà độc mồm độc miệng thế? Ta tưởng tiên tử đều lạnh lùng kiêu ngạo cơ đấy".
"Ta lạnh lùng là vì môn công pháp mà ta tu luyện chứ đó không phải là bản tính của ta, đó là khí chất mà công pháp tự mang trên mình!"
Trần Dương bất lực lắc đầu: "Cô thành thật ghê cơ".
"Đồ vô dụng yếu sinh lý!"
"Mẹ, cô nói lại xem!"
"Đồ yếu sinh lý, vô dụng! Ngươi chính là đồ vừa yếu vừa vô dụng, háu sắc mà không dám làm gì người ta, ngươi... ưʍ..."
Trần Dương không thể nhịn nữa, cô ta thế này ai mà chịu cho nổi.
Bích Tiêu ở viện kế bên thở dài rồi khẽ lắc đầu.
"Cô còn nói nữa không?"
"Đồ yếu, đồ vô dụng, có giỏi thì giải cấm phong cho ta đi!"
"Giải thì giải, sợ cô chắc!"
"Chẳng nhẽ hôm nay ta không thu phục được con nhóc nhà cô sao!"
"Tới đây đánh đi, xem ai hơn ai!"
Bọn họ đánh nhau đến mấy chục canh giờ trong kết giới Thời Quang, phải nói Lệ Băng Ngưng có thiên phú trác tuyệt, lực chiến đấu cực mạnh.
Nhưng Trần Dương mạnh hơn nhiều, cô ta nào phải đối thủ của anh.
"Phục chưa?
"Không phục, hôm đó ngươi ức hϊếp ta lúc ta không còn đủ sức để trói gà nữa, bây giờ ngươi vẫn ức hϊếp ta".
"Cô tự rước còn gì? Cô không chọc ta thì sao ta lại ức hϊếp cô?"
"Rõ ràng ngươi chiếm hết hời rồi mà giờ nói ra cứ như người sai là ta ấy!"
"Không cô sai thì ai? Không phục chứ gì? Hay đánh tiếp?"
Lệ Băng Ngưng tức anh ách, nhưng không thể làm gì được anh.
"Ta cảnh cáo cô, hai hôm nay ta sẽ xuống hạ giới để đón vợ con lên, đến lúc đó cô ngoan ngoãn hòa nhã chút, thực lực của bọn họ không mạnh như cô".
"Không được ra tay với các cô ấy, họ đều là bảo bối của ta, theo ta từ những ngày tháng cơ cực nhất, hiểu chưa?"
"Xem tâm trạng ta sao đã".
"Tâm trạng?"
Trần Dương đanh mặt lại: "Bây giờ tâm trạng của ta đang cực kỳ không tốt, đang rất muốn tìm người đánh nhau!"
Nghe vậy, mặt Lệ Băng Ngưng biến sắc, còn chưa kịp nói gì thì Trần Dương đã kéo cô ta chiến đấu một lần nữa rồi.
Sau lần chiến này, Lệ Băng Ngưng ngoan ngoãn hơn: "Ta... ta không muốn làm vợ nhỏ!"
"Tất cả chị em đều xếp theo thứ tự được gả vào nhà, nếu cô không muốn thì không cần vào".
"Ta cũng nói cho cô biết, mọi người đều như nhau, ta luôn đối xử bình đẳng với tất cả".
Trần Dương thầm nói đúng là tạo nghiệp mà, lần này đám người Diệu Diệu lên đây, thấy mình lại có thêm hai người phụ nữ nữa thì không biết sẽ thế nào đâu.
Haiz!
Đàn ông mà “bác ái” quá cũng không được!
Đau đầu thật.
Tốn mất mấy ngày để giải quyết chuyện phong phanh bên ngoài, lúc Lệ Băng Ngưng khoác tay Trần Dương đi ra ngoài thì những lời đồn bên ngoài cũng ngưng hẳn.
Còn có cả Bích Tiêu, anh công khai cả hai với mọi người luôn.
Anh dẫn hai cô gái cùng đến Đạo Tử ©υиɠ.
Mấy ngày nay ba người cũng giao tiếp với nhau nhiều hơn, không quá viên mãn nhưng ít nhất cũng không còn ý thù địch như trước nữa".
"Đệ hời rồi đấy".
Bích Tiêu cốc đầu Trần Dương.
Trần Dương châm một điếu thuốc làm từ thần dược Bất Hủ: "Hết cách rồi mà".
Lệ Băng Ngưng nhéo anh một cái: "Bao giờ huynh về Quảng Hàn Cung với ta, ta dẫn huynh đến gặp sư phụ ta".
"Vài ngày nữa đã, đợi ta đón các cô ấy từ hạ giới lên rồi tính".
Bây giờ thân phận của Trần Dương cực kỳ cao quý, các loại tài nguyên chất chồng chất đống, giờ anh khỏi phải lo nghĩ về tài nguyên nữa rồi.
Anh cho hết tài nguyên vào vũ trụ trong cơ thể, còn có công pháp của 108 cung, anh cũng thu thập hết rồi vứt cho Nguyên Dương.
Bổ Thiên Công cấp Đạo Hoàng không dễ bổ sung đầy đủ, nhưng giờ Trần Dương không thiếu thời gian.
Được sự trợ giúp từ hai cánh cửa Chúng Diệu nữa, thực lực của Trần Dương tăng vọt.
Hôm nay, Trần Dương hạ giới.
Lúc phi thăng, Trần Dương là Siêu Thoát, lúc hạ giới, Trần Dương đã là Đạo Hoàng, sức chiến đấu trên thực tế chắc có thể sánh tầm Bất Hủ tầng thứ 5.
Không khó để tìm được động phủ giới, Trần Dương nén cảnh giới của mình lại rồi vào trong động phủ giới.
"Động phủ giới, Trần Dương ta lại trở về rồi".
Vô số đường nhân quả hiện lên trước mặt Trần Dương, khí tức quen thuộc đan xen nhau giữa trời đất.
Từ sau khi quân Ma Vương thống nhất thế giới bờ bên kia Hỗn Độn thì đã bước vào thời đại phát triển cao độ.
Mấy người Tô Diệu không tu luyện thì sẽ đi du ngoạn ở các đại vực.
Nhưng ngày hôm nay, bọn họ đều cảm nhận được khí tức quen thuộc đó.
Tim tất cả mọi người đều run lên: "Anh ấy về rồi, thật sự đã về rồi!"
Tô Diệu, Mộc Thuyên, Diêu Nhân Nhân, Vu Lan, Hạ Lam, Lý Lâm, Bào Tâm Oánh, Từ Tiểu Nhu, Thanh Uyển, Phương Di, Viên Tuyết Phi, Ngọc Khiết...
Các cô gái đều tập hợp, lúc bọn họ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên bầu trời thì đều kích động.
"Chồng!"
"Đồ thối tha!"
"A-ca!"
"Phu quân!"
"Anh Dương!"
Mỗi người gọi một kiểu, nhưng trong lòng họ đều xúc động.
"Diệu Diệu, chị Thuyên, Lan Lan, Nhân Nhân, Lâm Nhi, Nhu Nhu, cô giáo Hạ, Oánh Oánh, Thanh Uyển, Phương Di, Tuyết Phi, Ngọc Khiết..."
Lúc nhìn thấy các cô vợ, tâm trạng Trần Dương cũng rất kích động.
Cả đám vây lấy Trần Dương, môi thơm liên hồi, chẳng mấy chốc mà mặt Trần Dương đã dính đầy vết son.
"Đồ thối tha này, anh lên đó hơn trăm nghìn năm rồi đó, cũng không biết nhờ người báo tin gì cả, không biết bọn em rất nhớ anh à?"
"Đồ vô lương tâm, có phải anh lên thượng giới có vợ mới, chơi bời vui vẻ quá nên mới quên đường về không hả?"
Lúc nói, Thanh Uyển khịt mũi ngửi: "Các chị em, trên người anh ấy có mùi hương của người phụ nữ khác, hơn nữa còn là hai mùi! Chắc chắn anh ấy lại rước thêm chị em về cho chúng ta rồi!"
Trần Dương ngơ cả người ra, thầm nói trực giác và khứu giác của bà này bá đạo thế!
"Mau khai, đúng không?"
Tô Diệu ra dáng chị cả: "Chúng em ở đây thủ tiết, chăm con dạy cháu cho anh. Thế mà anh lên thượng giới để hưởng phúc hả? Anh nói đi, có phải đã quên chị em chúng em rồi không?"
"Diệu Diệu, anh... không phải đâu, các em nghe anh giải thích!"
Vẻ mặt Trần Dương lo lắng lắm, nhưng trong lòng lại bình an đến lạ, vì ở đây có các cô ấy, vì ở đây có tất cả mọi thứ của anh.
Có các cô vợ của anh, có các con của anh, có cha mẹ của anh, có huynh đệ bạn bè, đệ tử của anh, tất cả đều ở đây.
"Các chị em, đừng có nghe anh ấy giải thích gì cả, phải nghiêm khắc trừng phạt tên bội tình này mới được, mau lên nào!"
Các cô gái trói Trần Dương lại sau đó nhốt vào phòng bế quan, cùng nhau "nghiêm khắc trừng phạt" hết mấy trăm năm trong kết giới Thời Quang.
Các cô gái mãn nguyện bước ra ngoài còn Trần Dương thì bị trừng trị nghiêm khắc đến không còn chút sức, chân nhũn cả ra.
Cực hình, đúng là tàn khốc mà! Quá tàn nhẫn, tàn nhẫn không thể nào tưởng được.
Nếu Trần Dương không la lên tha mạng thì chắc bọn họ vẫn còn tra tấn anh.
Thủ tiết hơn trăm nghìn năm, trong lòng chị em đã tức giận rồi, lần này bắt được Trần Dương chắc chắn phải trừng trị nghiêm khắc rồi!
Lúc Trần Dương bước ra ngoài nhìn mặt trời chói lọi thì rớt một giọt nước mắt hạnh phúc.
Mấy trăm năm nay, suýt chút nữa anh tưởng mình không còn được thấy ánh sáng mặt trời nữa chứ.
Sau đó Trần Dương đến gặp cha mẹ, con cái. Cha mẹ và các cha mẹ vợ đều sống rất tự do tự tại.
Trần Dương cũng không nói gì, nâng cao tu vi của họ lên cảnh giới Siêu Thoát.
Lúc mấy người Tô Diệu tra tấn anh mấy trăm năm đó, suýt chút nữa đã ép khô anh rồi, tu vi của các cô ấy cũng đã đạt đến Siêu Thoát hậu kỳ từ lâu.
Quan trọng nhất là Trần Dương không thiếu tài nguyên, nhờ một đống bảo bối tích lũy, tu vi của các cô ấy cứ tự nhiên mà tăng lên thôi.
Con cái anh cũng đã trưởng thành hết. Vô số người nghe tin Trần Dương trở về đã kéo nhau đến.
Nhìn thấy một biển cháu chắt quỳ dưới chân dập đầu, Trần Dương cảm thấy đời mình đã công đức viên mãn rồi.