Sao có thể như thế được!
Đám đông xôn xao.
Trương Hoàng biết trinh sát không dám báo cáo sai tình hình quân đội: "Mau đi điều tra, ta muốn tin tức mới nhất!"
Người ta đã đánh đến đít rồi, mà ông ta mới nhận được tin, điều này cho thấy trình tình báo của Trương vực thực sự rất tệ.
"Cầm Hổ Phù của trẫm, nhanh điều binh đi”.
"Vâng, thưa Bệ hạ!"
Một bầu không khí bất an lan tỏa trong triều đình.
Ngay sau đó, trinh sát lại gửi tin về: "Bệ hạ, quân Doanh vực đang giằng co với quân Tiết vực, đã đổi hướng tiến đánh chúng ta rồi ạ”.
"Ầm!"
Trương Hoàng đập bàn một cái: "Mượn đường cướp đất, Diêu vực chỉ là cái cớ, ông ta muốn tấn công chúng ta!"
Không một âm thanh, thậm chí không một dấu hiệu.
Ông ta đã tính sai rồi, thực sự tính sai rồi.
Đối phương xuất quân nhanh như vậy, rõ ràng là để cho bọn họ không có cơ hội ứng phó hay cầu viện!
"Báo cáo, hai trăm tỷ đại quân của Diêu tộc đã công phá ba nghìn đại vực”.
"Báo cáo, quân Diêu tộc đã công phá năm nghìn đại vực”.
"Báo cáo, quân Diêu tộc đã công phá mười nghìn...”
Từng người từng người lính liên lạc gửi tin về một cách lo lắng, tim của các đại thần chùng xuống.
Bởi vì quá nhanh, thật sự là quá nhanh.
Hai trăm nghìn tỷ quân có hàng trăm triệu tàu chiến, binh lực của Trương vực rất căng thẳng sau nhiều lần giao chiến, binh lính bị cưỡng ép điều động vẫn chưa có sức chiến đấu.
Đối phương chỉ cần nã một đường pháo là có thể tiêu diệt đại vực mà không cần tốn nhiều công sức.
"Quân đội sao rồi, còn chưa chuẩn bị xong sao?"
"Bệ hạ, cần thêm chút thời gian nữa ạ!"
"Choang!"
Trương Hoàng ngay lập tức ném cái mài mực về phía đại thần Chiến Tranh: "Chút nữa là bao lâu? Hay phải đợi chúng đánh đến Đế Tinh thì mới chuẩn bị xong?"
Ông ta tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Người đâu, phái sứ giả tới hai vực Tiết, Doanh xin giúp đỡ, nhanh lên!"
"Rõ!"
Dù đối phương có phái binh hay không thì chuyện nên làm vẫn phải làm.
"Bùm! Bùm! Bùm!"
Diêu Thập Tam nhìn từng ngôi sao trời bị tiêu diệt dưới làn đạn đại bác, không chút thương xót.
Tất cả đây là lỗi của Trương tộc.
Nếu không phải họ nhiều lần lật lọng, Diêu tộc cũng không phải làm đến nước này.
Ông ta luôn biết rằng mục tiêu của Đại ca là ba gia tộc, chứ không phải Trương vực.
300.000 yêu thần của ông ta chỉ là đòn che mắt, 4,7 triệu Yêu Thần thống lĩnh trong 150.000 tỷ quân mới là chủ lực thực sự.
Trận chiến này là muốn đánh bọn họ một cách bất ngờ, chớp nhoáng.
Tin tức từ các trinh sát cho thấy binh lực của Trương vực lúc này đã trống rỗng đến cực điểm, cho dù họ đã thu được một phần tàn binh của đại vực Hiên Viên, nhưng liệu họ có dám sử dụng không?
Ngay cả khi dám sử dụng, thì cũng chỉ làm bia đỡ đạn thôi.
Nên cẩn thận với quân của địch!
Binh lực sẽ không vượt quá một trăm nghìn tỷ, hơn nữa Bệ hạ sẽ ra tay trong các trận chiến quan trọng.
Chư Thiên Yêu Thần Đại Trận của họ có thể sẽ tỏa sáng trên chiến trường.
"Tăng tốc lên!"
"Rõ!"
......
Khi Tiết tộc và Doanh tộc nhận được tin báo, quân của Diêu tộc đã tiến công vào Đế vực của Trương vực rồi.
Mà sứ giả của Trương vực đến cầu cứu, họ không có quyền quyết định.
Báo cáo với triều đình, chờ Bệ hạ đồng ý xuất quân, một tới hai đi, e là cuộc chiến giữa hai bên đã kết thúc lâu rồi.
"Chúng ta bị chơi xỏ rồi!"
Mặt Tiết Viêm trở nên khó coi!
"Nhanh chóng báo cáo lên triều đình, nghe Bệ hạ quyết định!"
Cùng lúc đó, tại Tiết vực.
"Diêu Hoàng quả là thâm, mượn đường cướp đất, ông ta đã lừa tất cả chúng ta!"
Tiết Minh híp mắt, mấy đại thần bên dưới đều ngừng nói vì quá đột ngột.
Lúc này, theo tin tức của trinh sát, bọn họ đã sắp tới được Đế Tinh của Trương vực rồi.
"Bệ hạ, Trương vực nhất định không được thua! Xinh Bệ hạ phát binh đi ạ!"
"Trương vực đã liên tục chiến đấu, thực lực đã giảm xuống cực hạn, nhất định không được để cho Diêu tộc đánh chiếm, đến lúc đó Diêu tộc sẽ trở thành đại họa đối với Tiết vực”.
"Đã quá muộn để phát binh rồi”.
Tiết Minh lắc đầu, Diêu vực đã chuẩn bị rất tốt cho trận chiến lần này, ông ta chắc chắn sẽ không cho họ cơ hội cứu viện.
"Để Tiết Viêm đẩy nhanh tốc độ xâm chiếm đại vực, chúng ta cần những lãnh thổ khác của đại vực Hiên Viên, mặt khác phát binh tiến đánh Trương vực”.
"Bệ hạ!"
Tất cả mọi người đều choáng váng trước câu nói của Tiết Minh.
"Ý ta là đại vực Hiên Viên bị Trương vực chiếm lĩnh!"
Đám người lúc này mới rực rỡ hiểu ra.
Vào thời điểm này, đánh kẻ sa cơ mới là chuyện được hoan nghênh nhất.
Lá lành đùm lá rách là tốt nhưng chả có ý nghĩa gì.
Tốt hơn hết cứ biết mình cái đã.
"Tăng tốc độ chuyển hóa của Phật binh lên, bất chấp mọi giá!"
"Rõ!"
Tiết Minh không quan tâm đến chuyện sống chết của Trương vực.
Mà Diêu vực và Trương vực lúc này đang đấu đá nhau, điều này rất tốt cho họ.
Nó có thể làm suy yếu sức mạnh của Diêu tộc ở một mức độ nhất định!
Ở một nơi khác, Doanh Vũ cũng đã nhận được tin tức.
"Diêu tộc quyết đánh đến cùng rồi”.
"Ngay từ đầu ta đã linh cảm rằng sẽ sớm muộn gì Trương vực cũng sẽ phải trả giá cho việc làm của họ, thực lực của bên đó thì không bằng Diêu vực. Tự diệt cũng đâu cần làm đến mức thế chứ?"
Doanh Vũ lắc đầu: "Quý sứ trở về đi, chúng ta không xuất binh được đâu”.
"Doanh Hoàng Bệ hạ, Bệ hạ của tôi vẫn luôn kính trọng Bệ hạ. Nếu như Doanh vực có thể xuất binh giải vây, Bệ hạ của tôi nhất định sẽ trọng tạ”.
Doanh Vũ cười cười, liếc mắt ra ý, có mấy thị vệ hộ long từ bên ngoài chạy vào, trực tiếp kéo sứ giả của Trương vực ra ngoài, hắn còn không kịp hét lên, chết không một tiếng động.
"Lúc lâm vào cảnh khó khăn khì phượng hoàng cũng chả khác nào gà, bản thân sắp chết còn phải kéo theo người khác”.
Ông ta bĩu môi khinh thường, tuy rằng Trương vực đã chia cho Doanh vực 10.000 đại vực, nhưng thế thì sao?
Giữa các đại vực với nhau không hề tồn tại tình bạn.
Trong trận chiến Hoàng tộc, sống chết mặc bay, chỉ người chiến thắng cuối cùng mới giành được tấm vé tàu.
"Báo cho tiền tuyến tăng tốc độ xâm chiếm, không được chậm hơn Tiết vực!"
"Vâng, thưa Bệ hạ!"
Lúc này, Nhậm Hoàng mới biết Diệu tộc đã hỏa tốc tấn công Trương vực, không hề do dự.
Lúc này ông ta chỉ có một ý nghĩ, đó là thu thập tất cả xương cốt.
Hiện ông ta đã thay được 1/3 xương của toàn cơ thể, sức mạnh to lớn chưa tùng có.
Siêu Thoát trung kỳ, Siêu Thoát trung kỳ chính hiệu.
Cho dù là Diêu tộc, Tiết tộc, hay Phong tộc, ông ta cũng không sợ.
Có ba bảo vật Siêu Thoát trong tay, thực lực của bản thân cũng đã phát huy đến Siêu Thoát trung kỳ, trên đời này còn ai có thể ngăn cản được ông ta nữa.
Tuy nhiên, ông ta chỉ có thể khiêm tốn cho đến khi thu thập được tất cả xương cốt.
Có lẽ sau khi thay toàn bộ xương cốt, ông ta có thể đột phá Siêu Thoát, đạt tới một cảnh giới mới, có thể lắm!
Cảm giác thực lực phi thăng làm cho con người ta say mê.
"Ồ, đầu lâu lạc ở vùng Hỗn Độn niết bàn à, vào xem nào!"
......
Đại vực Liên Minh, đây là ngày thứ hai mươi Hiên Viên Đại Khí bị lạc trong đại vực.
Không phải bị lạc đường, mà là bị hoang mang.
Nhìn phố xá tấp nập xe cộ qua lại.
Có những thứ mà ông ta chưa thấy bao giờ.
Ở đây có luật pháp nghiêm minh, chủ trương mọi người đều bình đẳng, không được tự ý gϊếŧ người, thậm chí đánh người cũng phải chịu tội.
Nơi này thật kỳ quái, chỗ nào cũng kỳ quái.
Điều kỳ lạ hơn nữa là ông ta vậy mà lại cảm thấy rất thoải mái.
Ngay cả khi ông ta đã từng là giai cấp thống trị.
Xem tin tức phát trên màn hình lớn: "Hiện tại đang phát một đoạn tin tức. Hai giờ trước, Diêu vực đã phát động tiến công Trương vực. Nguyên nhân có thể là...”
Hiên Viên Đại Khí đã bị sốc, Diêu vực thực sự đã đánh nhau với Trương vực.
Điều khiến ông ta bị sốc nhất là người chủ trì thậm chí còn phân tích rõ ràng rành mạch, hơn nữa một tin tức lớn như vậy, mà đại vực Liên Minh không hề giấu giếm người dân.
Máy truyền ảnh trong tay ông ta rung lên, đó là tin tức ngắn gọn: "Tin tức mới nhất, quân Diêu vực đã đánh vào Đế vực của Trương vực, lúc này đang đang bao vây Đế Tinh”.
Sau khi tắt máy truyền ảnh đi, Hiên Viên Đại Khí im lặng, thế giới này tưởng như quen mà lại rất lạ.
Tại đây, ông ta thấy rất nhiều thường dân gặp khó khăn ở các đại vực đã đến đây, ở đây tất cả đều được chăm sóc chu đáo, thậm chí ông ta còn nhìn thấy cả gián điệp của nước đối phương.
Tuy nhiên, công việc gián điệp vốn dễ thực hiện trên các đại vực khác thì ở đây lại rất khó thực hiện!
Bởi vì căn bản là không có chỗ cho gián điệp, tin tức ở đây quá phát triển.
Chỉ trong nháy mắt, tin tức đã được truyền ra cả đại vực.
Theo cách nói của đại vực Liên Minh, thì đây là sự kết hợp giữa công nghệ và phép thuật.
Lúc này, ông ta đột nhiên có ý nghĩ rằng cho dù là Phong tộc, Tiết tộc, hay Doanh tộc, thì bọn họ đều không phải là đối thủ của đại vực Liên Minh.
Vì sức mạnh của quần chúng nhân dân là vô hạn.
"Để người nhà Hiên Viên đến đây cũng tốt, sống cũng đã đủ lâu rồi, Siêu Thoát rồi thì sao chứ?"
Sau khi chết hụt một lần, chấp niệm trong lòng Hiên Viên Đại Khí đã phai nhạt đi rất nhiều.
Đặc biệt, sức mạnh vô song của Trần Dương khiến người ta không dám có ý định phản kháng.
Có lẽ, anh chính là người Siêu Thoát trong trận chiến Hoàng tộc lần này!
"Tuy nhiên, ta vẫn phải chờ xem đã!"
Cảnh hai người cùng nhau bao vây Hiên Viên Đại Khí vẫn còn rõ mồn một trước mắt, cho dù không gϊếŧ được Trương Hoàng và Diêu Hoàng, thì việc gϊếŧ thêm quân của hai bên cũng tốt.
Trần Dương tha cho mình, không phải cũng vì lý do này sao.
......
"Ngài ấy ra chiến trường rồi?"
"Ừ, chắc là vì trong lòng vẫn còn chấp niệm”.
"Bình yên mà sống không được sao?"
Ma Dương nói: "Sự thật của thế giới này làm cho người ta khá tuyệt vọng, chém gϊếŧ vô tận, tranh đoạt, chỉ vì một tấm vé”.
"Trước những điều này, cuộc sống đã trở thành một con số lạnh lùng, không có một chút ý nghĩa nào hết”.
"Con người như cỏ rác, chúng ta đã làm đủ nhiều rồi phải không?"
Dương Phật nhìn thành phố dưới chân: "Có lẽ vậy, ít nhất khi chúng ta ở đây, đại vực Liên Minh sẽ phát triển theo ý của chúng ta”.
"Có thể sau khi chúng ta rời đi vài năm, thế giới này sẽ lại luân hồi. Không có gì là vĩnh hằng, chỉ có trái tim của bản thân là tồn tại vĩnh viễn!"
"Được rồi, nói đạo lý cái gì đấy!"
Ma Dương đứng lên, rõ ràng là cùng một người, nhưng lại có tính cách khác nhau, tư duy khác nhau.
Giờ anh ta đã hiểu tại sao lại có cách nói ‘đa nhân cách’ rồi.
Đây là những nét riêng ẩn sâu trong nhân cách con người.
Hơn nữa kể từ khi đến thế giới bờ bên kia Hỗn Độn, bản tôn hiếm khi chia sẻ thông tin với họ, trừ trường hợp cần thiết.
Họ thậm chí đã quên rằng họ là cùng một hóa thân.
Bọn họ cũng ít nhiều đoán được suy nghĩ của bản tôn, là sợ một ngày bản thân thất bại, thì còn có thể lưu lại một tia hy vọng không?
Mạnh mẽ như bản tôn, mà vẫn còn sợ hãi như vậy sao?
"Đi thôi, để loại bỏ những sợ hãi và lo lắng trong lòng ‘chúng ta’, hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ đi, Siêu Thoát không phải cảnh giới Vô Hạn, chúng ta hãy cùng nhau leo lên ngọn núi cao nhất để ngắm cảnh đi!"
Nguyên Dương vươn vai một cái, anh ta gọi ra Hỗn Nguyên Kiếm đã trở thành bảo vật Siêu Thoát thượng phẩm, lần này chia làm mười cái, mỗi cái đều là bảo vật Siêu Thoát hạ phẩm, uy lực vô cùng mạnh!
"Trương Hoàng sẽ thua. Chúng ta phải lấy được bảo tỉ Thiên Hoàng, nhưng hãy cẩn thận. Phía sau những Hoàng tộc này, có thể có nhiều hơn một bảo vật Siêu Thoát đấy!"
"Không phải là có bản tôn sao? Nếu đánh không lại thì chỉ cần gọi một tiếng là được rồi mà”.
Ma Dương ngoáy ngoáy tai, chả thèm quan tâm.
"Gần đây, thực lực đã có sự tiến bộ nhất định. Chắc sắp lên đến Siêu Thoát rồi đấy. Chúng ta không thể tụt hậu quá nhiều so với bản tôn được!"
Bắc Dương là kém nhất, chỉ là được tinh chế khi Trần Dương là Tông chủ của Tử Hỏa Tông.
Tiêu tốn bao nhiều tài nguyên trong bao nhiêu năm như thế, quả thực là không đếm xuể!
"Đi nào!"
Kiếm Dương cắt không gian, dẫn đầu đi vào trong.