Long Tế Chí Tôn

Chương 711: Quyết chiến kịch liệt

“Thần đạo: Thiên Thần Phong Tỏa!”

Nhậm Ngã Du là thần linh cấp Vương, trước khi xuất chinh, còn được Nhậm Hoàng phong lên một cấp, ban rất nhiều hương hỏa thế gian cho ông ta, những hương hỏa của thế giới hương hỏa này ông ta có thể sử dụng bao nhiêu tùy thích.

Hương hỏa tuy rằng có độc, nhưng cũng là một loại sức mạnh vô song.

Sức mạnh hương hỏa trải rộng hư không, chẳng bao lâu sau vây quanh đám người Hiên Viên Thân.

“Đánh vỡ phong tỏa, nhanh!”

Sức mạnh trong cơ thể Hiên Viên Thân tăng vọt, ông ta phải cố gắng chạy thoát trước khi tụt khỏi cảnh giới Siêu Thoát, một khi mất đi cảnh giới Siêu Thoát, ông ta sẽ rơi vào một thời kỳ suy yếu ngắn hạn.

Thực lực của sáu người bọn họ hơi đuối hơn một nước, sức mạnh nguyên linh gom góp được không đủ để chống đỡ cho việc đột phá lên Siêu Thoát, nhưng nếu duy trì ở rất gần với Siêu Thoát thì có thể giữ được rất lâu.

“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”

Vô số công kích rơi vào phong ấn Thiên Thần, phong ấn rất chắc chắn vậy nên khó có thể bị đánh vỡ trong một thời gian ngắn!

“Chỉ cần hương hỏa không đứt đoạn, phong tỏa của ta chính là vô địch, trừ phi các người có thể phát huy sức mạnh Siêu Thoát”.

“Để ta!”

“Đoàng!”

Hiên Viên Thân huy động kiếm thánh, chỉ một kích thôi phong ấn liền thủng một lỗ, nhưng chẳng mấy chốc đã được hương hỏa tu bổ lại.

“Ngươi có thể chống đỡ trong bao lâu?”

Nhậm Ngã Du cười lạnh một tiếng.

Lòng Hiên Viên Thân trùng xuống, ba mươi hơi thở, cùng lắm chỉ có thể chống đỡ trong ba mươi hơi thở nữa thôi, nếu như trong khoảng thời gian đó mà không thể đột phá, thì bọn họ sẽ bỏ mạng ở đây.

“Mời bảo bối xoay người!”

Vô số phi đao phun ra, dưới sự phong tỏa của Thiên Thần lại tăng thêm một đạo phong ấn an toàn hơn.

Quan trọng nhất là lực sát thương của phi đao, thậm chí vòng phong tỏa cũng trở nên ngày càng hẹp hơn, dường như muốn dựa vào pháp trận phi đao để gϊếŧ chết người ta!

“Keng! Keng! Keng!”

“Đại ca, làm thế nào bây giờ, mau nghĩ cách đi!”

Sức công kích của sáu người cũng không còn được ổn định nữa.

Hiên Viên Thân hít sâu một hơi: “Giờ chỉ còn một cách, đưa toàn bộ nguyên linh tích tụ được cho ta, để ta tiếp tục duy trì trạng thái này!”

Sáu người nhìn nhau, ai cũng biết hiện giờ đây là cách tốt nhất!

Lượng nguyên linh bọn họ tích tụ được mặc dù không nhiều bằng Hiên Viên Thân, nhưng cũng đủ để ông ta duy trì một tiếng đồng hồ.

Nhưng thân thể của Hiên Viên Thân cũng xuất hiện những tổn thương không thể nghịch chuyển.

Sức mạnh đã biến mất bỗng quay trở lại.

Tuy nhiên trong lòng Hiên Viên Thân lại không hề cảm thấy vui vẻ, ông ta miễn cưỡng cùng sức mạnh Siêu Thoát để ép ra một luồng sức mạnh kỳ lạ.

Tu bổ thân xác bị tổn thương.

“Chết rồi, sức mạnh của hắn sắp được khôi phục, cùng nhau tấn công thôi!”

“Ba đạo hợp nhất, chết đi!”

“Thần đạo: Thần Linh Sát Liễm!”

“Mời bảo bối xoay người!”

Sức công kích hung hãn ác liệt đánh ra, nhưng một luồng lực công kích càng lớn hơn xuyên thủng đại trận phi đao.

“Vạn Linh Quy Nhất, Thần Hồn Chấn Động!”

Hiên Viên Thân hét lớn một tiếng, rồi vọt ra từ đại trận phi đao, mang theo sức mạnh không thể chống đỡ lao đến trước mặt ba người!

“Chết đi!”

Xoẹt!

Nhậm Ngã Du bị đâm một kiếm, sức mạnh nguyên linh gột rửa thân xác ông ta, nghiền vụn dương thần của ông ta: “Chết đi, kiếp sau ngươi chỉ có thể làm người không thể thành thần!”

Dù rằng đâm được Nhậm Ngã Du, nhưng Hiên Viên Thân cũng chẳng kém gì, bị đòn công kích của Trương Trạch đánh trúng thân thể, bị phi đao rạch cho máu tươi đầm đìa, lộ cả xương bên trong ra.

Tay trái cũng bị chém rách.

“Đại ca!”

“Dám làm hại đại ca ta sao, các ngươi phải chết!”

“Lạy!”

“Đoàng!”

Không có sức mạnh nguyên linh bảo vệ, trong nháy mắt, ba trong số sáu vị Tông Vương đã chết cưới một lạy của Trương Trạch.

“Trương Trạch, ta phải gϊếŧ ngươi!”

“Chết đi!”

Hiên Viên Thân trở nên điên cuồng, kiếm thánh linh nguyên huy động dày đặc không một kẽ hở, tựa như nếu hạ một kiếm thì liền có thể gϊếŧ chết Trương Trạch.

Nhưng Trương Trạch cũng không phải dạng vừa, ông ta liên thông với bảo tỉ Thiên Hoàng của các đệ tử khác trong Vương tộc, không ngừng rót khí Vương tộc vào trong thân thể, sức mạnh của ông ta cũng dần được khôi phục.

“Cút đi!”

Một kích đánh bay Hiên Viên Thân, Sau khi Nhậm Ngã Du chết, phong ấn Thiên Thần cũng tiêu tán.

“Đi mau!”

Hiên Viên Thân cuốn theo ba đệ đệ của mình nhanh chóng bỏ chạy!

Bốn người em trai của ông ta đã bỏ mạng, mà chỉ gϊếŧ được một tên Nhậm Ngã Du, thì đúng là lỗ nặng.

Cuộc chiến bên ngoài cũng diễn ra vô cùng khốc liệt.

Đã bảy canh giờ trôi qua.

Hơn bốn trăm nghìn tỉ đại quân đánh nhau, giờ chỉ còn lại một nửa.

Khốc liệt, thực sự quá khốc liệt.

Vô số oán linh quấn quanh cùng một chỗ, hình thành lên ma oán linh, sau đó lại bị khí Sát Lục tách ra, căn bản không thể tạo thành hình được.

Khí Huyết Tinh khiến người ta cảm thấy buồn nôn, cho dù có phong tỏa sáu giác quan đi chăng nữa, thì cũng vô dụng.

Rốt cuộc ý nghĩa của cuộc chiến Hoàng tộc là gì, chẳng lẽ chỉ là một tấm vé tàu phi thăng thượng giới thôi sao?

Những sinh mạng này không lẽ không phải là mạng hay sao?

Lần đầu tiên Hiên Viên Thân cảm thấy chán nản.

Quân đoàn Quy Nhất giờ cũng chỉ còn lại 1/3, trên khuôn mặt ai nấy đều lộ rõ sự mệt mỏi, nhưng kẻ địch thì lại không hề có ý định dừng tay hay thu binh cả.

“Trốn đi đâu bây giờ!”

Trương Trạch và Diêu Trí cũng đã đuổi đến, dường như không cho Hiên Viên Thân có giây phút nào để thở.

Bảo tỉ Thiên Hoàng lại sôi sục lên lần nữa, Hiên Viên Thân cố gắng chống cự, tháo chạy đến nơi sâu hơn trong trận chiến.

“Ba người các ngươi, đến giúp quân đoàn Quy Nhất đi, chém chết quân đoàn Bảo Hoàng, hấp thụ sức mạnh nguyên linh nhiều nhất có thể, rõ chưa?”

“Rõ, đại ca!”

“Đại ca, người phải cẩn thận!”

Bọn họ biết, cuộc chiến cấp độ này không phải là thứ bọn họ có thể tham gia.

Đối mặt với hai người họ, Hiên Viên Thân không hề nao núng, cho dù toàn thân ông ta chằng chịt vết thương.

Ông ta có thể gϊếŧ chết Nhậm Ngã Du, thì cũng có thể gϊếŧ chết hai người này.

“Chó cùng dứt dậu, Hiên Viên Thân hoàn toàn điên rồi, Diêu Đại soái, chẳng lẽ ông còn tính nhượng bộ tiếp sao?”

Người của Diêu tộc cái gì cũng ổn, nhưng cái tính thích nhún nhường của bọn họ thì quả thật không ổn chút nào.

Tuy rằng khôn khéo, nhưng giờ đại cục thực sự vẫn chưa thành hình.

Rất dễ để lỡ cơ hội mười mươi.

Diêu Trí gật đầu một cái, biến thành hình thân người đầu chim, đôi cánh sau lưng, một bên là cánh Kim Ô, một bên là cánh Khổng Tước.

Thông qua yêu khí đang cháy bên trong cơ thể, Diêu Trí có thể tăng sức mạnh của bản thân lên ngang với cảnh giới Siêu Thoát chỉ trong thời gian ngắn, điều này có thể thấy vô cùng rõ!

Ông ta cảm thấy như vậy là tạm ổn, còn hơn là phải dùng đến hồ lô Trảm Thần.

Đây cũng chính là quy tắc mà Diêu Hoàng đã định ra, nếu có thể không dùng đến sức mạnh của hồ lô Trảm Thần, thì sẽ không dùng.

Bởi vì phải cẩn trọng, tránh để đối phương thăm dò xem mình có bao nhiêu con át chủ bài!

Trận đại chiến này, chắc chắn là đang có rất nhiều người đang âm thầm theo dõi từ trong bóng tối, một khi bọn họ biết được con át chủ bài của ông ta, sau đó đưa ra biện pháp khắc chế, thì cuộc chiến sau này sẽ càng khó khăn hơn.

“Keng!”

Bàn tay hóa móng, thậm chí có thể sánh ngang với vũ khí bán Siêu Thoát.

Hai bên va vào nhau, phát ra âm thanh của kim loại.

Sức mạnh khổng lồ đẩy Diêu Trí lùi lại mười mấy dặm, Hiên Viên Thân lùi lại ba dặm.

Lúc hai người này còn chưa đứng vững được, Trương Trạch liền mang bảo tỉ Thiên Hoàng ra tấn công.

Hai người này rất ăn ý, đánh cho Hiên Viên Thân chỉ có thể chống cự, không có khả năng trở tay.

Cứ theo đà này, chẳng bao lâu nữa Hiên Viên Thân sẽ thất bại.

Những vết thương trên người ông ta quá nặng.

“Thua nhanh như vậy sao, thế không đạt được lợi ích như ta mong muốn rồi”.

Vương Lâm sờ cằm một cái, Chủ soái của ba quân đại chiến nên sẽ thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, nếu như lúc này ông ta ra tay lộ liễu quá, thì sẽ bị phát hiện ra.

Cho dù là có ẩn nấp bằng cách nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ bị phát hiện ra thôi.

“Hay là giờ thay Hiên Viên tộc gϊếŧ mấy tên tướng lĩnh phe đối địch nhỉ!”

Quân đoàn Bảo Hoàng chính là mục tiêu tốt!

Vương Lâm rất sốt ruột, nhưng mọi sự vẫn phải cẩn thận thì hơn. Bất cứ chuyện gì khiến ông ta rơi vào nguy hiểm, ông ta sẽ không làm.

“Gϊếŧ!”

Quân Quy Nhất và quân đoàn Bảo Hoàng đánh với nhau bất phân thắng bại, nhưng vào lúc này, cục diện đột nhiên thay đổi lớn, quân Quy Nhất dường như chiếm được thế thượng phong chỉ trong nháy mắt.

“Gϊếŧ, bọn chúng sắp không trụ nổi rồi!”

Quân Quy Nhất vô cùng mừng rỡ.

“Chạy, chạy mau, sắp không trụ nổi nữa rồi!”

Binh lính của quân đoàn Bảo Hoàng chết như ngả rạ, một trăm nghìn quân Bảo Hoàng vậy mà giờ chỉ còn lại chưa đến 1/3. Còn bên phía quân Quy Nhất thì vẫn còn đến sáu, bảy mươi nghìn người, thì đánh đấm gì?

Lượng quân của đối phương gấp đôi quân mình.

Trương Trạch điên cuồng tấn công, nhưng sau khi nghe thấy tin bại trận của quân đoàn Bảo Hoàng, thì ai nấy đều dường như mất đi tinh thần chiến đấu.

“Chuyện này rốt cuộc là sao, tại sao trốn chạy!”

Trương trạch giận dữ!

Mặt Diêu Trí cũng ngây ra, bởi vì đại quân của Diêu tộc cũng thất bại thảm hại.

“Trương Đại soái, ông cầm chân Hiên Viên Thân đi, tôi qua xem một chút!”

Trương Trạch gật đầu một cái, sắc mặt âm trầm, bản thân ông ta đã chuẩn bị rất kỹ càng, nhưng sao lại rơi vào thế lụi bại được, chuyện này sao có thể xảy ra!

Hiên Viên Thân cười không ngậm được mồm: “Thiên mệnh đứng về phía nhà họ Hiên Viên, Trương Trạch, hôm nay ngươi không thể gϊếŧ được ta, cũng không thể thắng được đại quân Hiên Viên, đợi đến một ngày nào đó đại quân Hiên Viên sẽ san bằng Đế Tinh Trương vực”.

Ông ta cảm thấy vui vẻ, không ngờ rằng quân lính của ông ta lại có ý chí kiên cường đến vậy.

Trương Trạch không nói không rằng, càng ra tay mạnh hơn, Hiên Viên Thân cũng không khá hơn, vết thương chảy máu không ngừng, khí tức cũng ngày càng yếu.

Hiện giờ ông ta đã bị thương quá nặng, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì nền tảng và sinh mạng của sẽ bị tiêu hao đến cạn kiệt.

Lúc này, Hiên Viên Thân đưa ra quyết định, cho dù chết, ông ta cũng phải kéo theo đám người kia, làm hụt sức chiến đấu của bọn họ, nếu như vậy thì trong thời gian ngắn những kẻ này không thể xâm phạm đến Đế Tinh, gia tộc Hiên Viên còn có chút hy vọng chiến thắng.

Ông ta tin tưởng nền tảng tích lũy được mấy triệu kỷ nguyên của nhà Hiên Viên, chắc chắn sẽ không kém gì những chiến lực cao cấp!

“Trương Trạch, nhận thua đi, lui binh đi, dù có chống cự thế nào cũng chỉ là vô ích mà thôi!”

“Sức công kích của ngươi càng ngày càng yếu, ẻo lả ẽo ợt như đàn bà vậy, đang đói cơm hả?”

“Ha ha ha… Lấy ba đánh một, vậy mà còn bị ta gϊếŧ chết một tên, các người yếu mới đúng chứ!”

Trương Trạch tức nổ đom đóm mắt: “Nếu ngươi đã muốn chết đến thế, thì ta sẽ chiều”.

Trong nháy mắt ông ta rút toàn bộ khí Vương tộc của mình ra, sức mạnh bảo tỉ Thiên Hoàng đột nhiên tăng mạnh.

“Chết đi!”

“Đoàng!”

Đạo Vương Bá, cũng là một đại đạo vô cùng mạnh.

Hiên Viên Thân giờ như ngọn đèn trước gió, kiếm thánh trong tay ông ta bị đánh bay ra, bảo ấn khổng lồ đập mạnh lên thân thể ông ta.

Xương ngực thì vỡ vụn, tim cũng bị đập nát.

Khí Vương Bá thật là đáng sợ, không ngừng ăn mòn thân xác, huyệt khiếu, dương thần của ông ta.

Máu thịt văng tung tóe từng chút một, cuối cùng nổ tung hoàn toàn.

Vị Minh Vương của gia tộc Hiên Viên, chết trên sa trường.

“Đại ca!”

Ba vị Tông Vương khác hét lên thất thanh, đại ca của bọn họ hy sinh vì để bảo vệ họ!

“Các tướng sĩ nghe lệnh, đồn toàn lực phản công, trả thù cho Đại soái!”

“Báo thù cho Đại soái!”

Giây phút này, sĩ binh Hiên Viên bùng nổ sức mạnh chiến đấu lớn chưa từng có, quân Quy Nhất sôi sùng sục.

“Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ!”

“Báo thù cho Đại soái!”

Sau khi giải quyết Hiên Viên Thân, đại quân Hiên Viên giống như rắn mất đầu, lúc này Trương Trạch lên tiếng nói: “Hiên Viên Thân đã chết, ánh sáng chiến thắng đã rất gần chúng ta rồi, tất cả mọi người dồn lực phản kích cho ta!”

“Kẻ nào dám lui về phía sau, gϊếŧ không tha!”

Đạo Vương Bá trấn nhϊếp mọi người, bảo tỉ Thiên Hoàng trong tay bọn họ toát ra Hoàng khí sáng rực, trấn an mọi người!

Quân đoàn Bảo Hoàng vốn đang tan tác bỗng như được hồi sinh, chỉnh lại quân trang: “Gϊếŧ!”

Cuộc quyết chiến cuối cùng cũng bắt đầu!

Vương Lâm ngồi một bên vỗ tay tỏ vẻ đắc ý: “Phải như vậy chứ, gϊếŧ càng nhiều càng tốt!”

Cuộc chiến này đáng ra có thể kết thúc trong vòng tám canh giờ, nhưng vì Vương Lâm nhúng tay vào, nên giờ bùng nổ hơn cả một trận đại quyết chiến.

Cuối cùng thì cũng chết hơn 2/3 số người.