"Tôi cũng không đi!"
"Uống nước thì phải nhớ nguồn, người chết đi thì cũng về với cát bụi nhưng công lao thì sẽ theo mãi với thời gian!"
"Đúng vậy, lão Thập nói đúng. Nếu chúng ta chạy trốn thì sau này chẳng ngóc đầu lên được đâu...”
Mọi người cũng tán thành với Diêm Đồ.
Họ đều là những người đàn ông thẳng thắn cương nghị, hai chữ trung thành và chính nghĩa đã khắc sâu trong trái tim họ.
"Các cậu... các cậu...”
Thiết Sơn bất lực, biết rõ là không thể làm được, thế mà vẫn lao đầu vào chỗ chết?
Kiến còn sống cho qua ngày đoạn tháng, huống chi là con người?
Muốn chết thì cứ việc, dù sao còn lâu anh ta mới lao vào chỗ chết!
Thiết Sơn nghiến răng bỏ đi!
Đúng lúc này, một uy lực mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, ngay lập tức bao trùm lấy họ.
Lông tơ trên người bọn họ lập tức dựng lên, như thể đang đối mặt với kẻ thù.
Một người đàn ông trung niên uy nghiêm mặc một bộ y phục sang trọng, chân đạp lên một thanh trường kiếm, từ trên trời hạ xuống!
Người này không phải là ai khác, mà chính là Ninh Thiên Hùng.
"Ngự kiếm phi hành, đây... đây là cường giả cảnh giới Ngưng Đan sao?"
Thiết Sơn hoảng loạn, vội vã lùi về phía đàn em.
Truyền thuyết kể rằng cường giả cảnh giới Nguyên Thần cao hơn cảnh giới Ngưng Đan có thể lấy đầu kẻ địch từ khoảng cách ngàn dặm. Thủ đoạn cao siêu này thực sự khiến người ta phải nể sợ.
Trong bóng tối, hai mắt Trần Dương sáng lên, ngự kiếm phi hành!
Ngầu quá đi?
Phải luyện được nó mới được.
Trần Dương tuy có thể bay, nhưng ai chả có mong muốn được làm Kiếm Tiên?
Đợi đến khi anh học được ngự kiếm phi hành, thì sau này đấu với kẻ địch là có thể hô lớn: “Kiếm ra”.
Tưởng tượng thôi đã thấy phấn khích rồi.
"Mấy tên phản loạn nhà họ Viên này, chúng mày gϊếŧ nhiều người như vậy rồi mà còn muốn thoát à?"
Ninh Thiên Hùng đằng đằng sát khí nói.
Thập đại Phù Đồ xông vào phủ Thành chủ, có thể nói, đã khẳng định tội danh phản nghịch của Viên Thiên Cương!
"Gϊếŧ thì gϊếŧ đi,lắm lời làm gì?"
Diêm Đồ giơ hai cây rìu lớn lên, trừng mắt nhìn Ninh Thiên Hùng: "Biết điều thì thả ông chủ ra, nếu không tao sẽ dùng rìu chặt đứt cái đầu chó của mày ra đấy!"
Ninh Thiên Hùng rất bình tĩnh, Trượng Nhị trường kiếm thu nhỏ lại, nhanh chóng trở thành một thanh trường kiếm bình thường.
Ông ta nắm chặt chuôi kiếm, nhẹ nhàng vung lên, một luồng kiếm khí rực lửa tỏa ra, Diêm Đồ biến sắc, liên tiếp chém ra hai đường Canh Kim chi khí.
Nhưng điều mà hắn không ngờ là hai luồng Canh Kim chi khí vừa chạm vào luồng kiếm khí của Ninh Thiên Hùng, liền lập tức tiêu tán, khí nóng ngay lập tức đập vào mặt hắn.
Diêm Đồ cố gắng lấy rìu chống đỡ, nhưng cây kiếm đã chặt đứt cây rìu của hắn ngay lập tức.
Kiếm khí dư thừa còn xuyên qua thân rìu, khoét thành một lỗ hổng đáng sợ, hắn có thể nhìn thấy khung xương và nội tạng của chính mình.
"Ựa!"
Diêm Đồ bị đánh bay ra ngoài, hộc máu!
Cái này... làm sao có thể, cái này quá mạnh, mạnh đến mức vô lý?
Khi bọn họ còn đang bị sốc, thủ quân phủ Thành chủ đã lao đến và bao vây bọn họ!
Sau khi Diêm Đồ nôn ra ba ngụm máu, hắn nuốt viên Phục Nguyên Đan mà Viên Thiên Cương đưa cho họ trong chiếc nhẫn trữ đồ.
Dược Lực mạnh mẽ trong chốc lát đã lan tỏa khắp cơ thể, máu ngừng chảy trong nháy mắt.
Tính cả lần này, thì đây là lần thứ hai hắn bị mổ bụng rồi, nếu còn thêm lần nữa thì sẽ không còn được may mắn nữa đâu.
Diêm Đồ lau sạch vết máu trên khóe miệng, khó khăn đứng dậy khỏi mặt đất.
"Như này đi, tao sẽ cho chúng mày một cơ hội, quỳ xuống nhận tội, sau đó đi vây quét nhà họ Viên, tao sẽ bỏ qua chuyện cũ, hơn nữa còn cho chúng mày làm tướng thủ thành của phủ Thành chủ!"
"Tao nhổ vào, mày xứng chắc?"
Diêm Đồ hộc máu: "Làm chó cho loại người như mày, tao lấy đâu ra mặt mũi mà nhìn tổ tiên!"
"Cà cuống chết đến đít còn cay nhỉ”.
Ninh Thiên Hùng chế nhạo: “Nếu đã như vậy, thì chúng mày cút xuống địa ngục hết đi”.
Dứt lời, một ngọn giáo liền đâm ra từ phía sau.
Mang theo tiếng gió rít, nó lao rất nhanh, trước khi bọn họ kịp phản ứng, ngọn giáo dài đã xuyên qua ba người họ, mũi nhọn của ngọn giáo mang theo nội tạng và máu tươi nhỏ giọt xuống đất.
Diêm Đồ choáng váng, lửa giận hừng hực đã thiêu đốt lý trí của hắn, hai mắt hắn đỏ rực: “Lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ!"
"Thiết Sơn, tên khốn kiếp, đồ phản bội, đồ vô ơn, đồ ham sống sợ chết!"
Diêm Đồ hét lớn, nhặt vũ khí rải rác trên mặt đất, tức giận lao vào tấn công Thiết Sơn.
Vết thương chưa lành lại nứt ra, máu theo đó mà trào ra.
Hắn không quan tâm, anh em vào sinh ra tử hàng chục năm bị đại ca của mình gϊếŧ chết, làm sao hắn có thể chịu đựng được!
Thiết Sơn cười lạnh lùng, rút ngọn giáo ra, trực tiếp đâm thẳng vào trái tim của ba người họ, cho dù có là Đại La Kim Tiên thì cũng không thể cứu nổi bọn họ!
"Thiết Sơn, tên khốn kiếp, chết đi!"
Lão Nhị gầm lên, cầm chùy lao đến.
"Keng!"
Vũ khí va chạm vào nhau tạo ra những tia lửa!
Lão Nhị bị một lực lớn phản lại, bay ra ngoài.
"Mày... sao mày vẫn còn nhiều sức như vậy, chuyện này không thể nào!"
"Mày... lẽ nào mày...”
"Đúng vậy, tao đã giữ sức đấy, mấy tháng trước tao đã đột phá lên cảnh giới Quy Chân rồi!"
Thiết Sơn chế nhạo: “Vừa rồi tiến vào, chỉ có bọn mày là ra sức đánh chém, còn tao chỉ đứng ở bên cạnh xem thôi!"
"Mày... sao mày lại làm thế!"
Giọng của lão Nhị đẫm máu và nước mắt.
"10 năm nữa, tao nhất định có thể đột phá Ngưng Đan, tại sao lại phải chết ở chỗ này?"
Thiết Sơn phóng ra Hàn Băng chân khí: “Chết đi, lũ bò!"
Lão Nhị đã kiệt sức, lúc này, hắn không thể ngăn cản Thiết Sơn đang tràn đầy năng lượng được nữa, hàng trăm mũi băng cứng xuyên qua cơ thể hắn, biến cơ thể hắn thành cái sàng.
"Lão Nhị!"
"Thiết Sơn, đồ cặn bã, tao có làm ma cũng không tha cho mày!"
Nói xong, mắt lão Nhị dần mất đi sức sống, ngã khuỵu xuống đất.
"Hahaha... thú vị, quả là rất thú vị!"
Ninh Thiên Hùng cười to: “Giỏi, kẻ thức thời mới là hào kiệt, chỉ cần cậu gϊếŧ sạch chúng, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ, còn phong cậu lên làm đại tướng quân thủ thành nữa!"
"Cảm tạ Thành chủ, thuộc hạ sẽ phục vụ hết mình!"
Thiết Sơn vui mừng khôn xiết, năm người yếu ớt còn lại đâu phải là đối thủ của anh ta.
Ngọn giáo xẹt qua, băng cứng đâm xuyên qua cơ thể bọn họ, máu bắn ra tung tóe, Diêm Đồ nhìn anh em mình ngã xuống trước mặt mà bất lực.
"Thiết Sơn, mày phải chết...”
"Hahaha... có trách thì trách mày ấy, trách mày lỗ mãng, mày đã hại gϊếŧ anh em vì cái gọi là trung thành”.
Thiết Sơn giống như một kẻ điên: “Thiết Sơn tao đã hết lòng với nhà họ Viên. Tại sao lại lấy lòng trung thành ra để ép tao? Tao chỉ muốn được sống thôi. Chả nhẽ tao muốn sống cũng là sai sao?"
Thiết Sơn ra tay ngày càng tàn nhẫn hơn, chẳng bao lâu sau, thập đại Phù Đồ chỉ còn lại mỗi anh ta và Diêm Đồ.
L*иg ngực Diêm Đồ đập điên cuồng, vết thương trên ngực nứt ra, cho dù là Phục Nguyên Đan có thần kì như nào đi chăng nữa mà cứ bị thương hết lần này đến lần khác thì cũng tiêu hao hết sức lực.
Diêm Đồ nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt: “Điều Diêm Đồ tao hối hận nhất trên đời này là tao đã không nhìn thấy bộ mặt thật súc sinh của mày. Bán đứng ông chủ là bất trung, bán đứng anh em là bất nghĩa, gϊếŧ hại anh em là bất nhân, loại bất trung bất nghĩa bất nhân như mày nhất định sẽ bị trời phạt!"
Thiết Sơn như nghe đang nghe một câu chuyện cười, liền cười lớn: “Mày có từng nghe câu “người tốt thì hay chết sớm còn kẻ xấu thì cứ sống sờ sờ ra” chưa, nếu đúng là ông trời có mắt thì thế giới này có lắm kẻ xấu như vậy không?"
Nói xong, anh ta giơ cây giáo dính đầy máu lên, kề lưỡi giáo vào cổ Diêm Đồ: “Lão Thập, trong mười anh em, mày với tao là hợp nhau nhất, cũng chỉ có mày nghe lời tao nhất, còn lại tám người kia tuy gọi tao là đại ca đấy nhưng sau lưng thì xem thường tao, bằng mặt nhưng không bằng lòng”.
"Tao thật sự không muốn gϊếŧ mày, hay là tao sẽ xin với Thành chủ. Mày quỳ xuống tạ tội với Thành chủ, sau đó sẽ theo tao bao vây nhà họ Viên. Thành chủ là người rộng lượng, nhất định sẽ không để bụng đâu”.
"Tao nhổ vào!"
Diêm Đồ nhổ vào mặt Thiết Sơn: “Người không làm lại muốn làm chó. Nếu mẹ mày biết mày thế này có khi bà ấy đội mồ sống dậy rồi chửi mày là đứa bất hiếu cũng nên!"
Thiết Sơn sa sầm mặt lại: “Nếu mày đã muốn chết như vậy thì tao sẽ giúp mày!"
"Hahaha, làm đi, đồ đạo đức giả, tao chỉ hận không thể tự tay gϊếŧ chết đồ cặn bã nhà mày để báo thù cho anh em!"
Diêm Đồ dùng hết sức mà hét lên: "Ông trời ơi, đừng tha cho thứ cặn bã này, nếu không tôi chết cũng không nhắm được mắt...”
"Chết đi...”
Thiết Sơn giơ giáo lên chuẩn bị đâm vào đầu Diêm Đồ một phát, thì đột nhiên dừng lại, mắt trợn ngược lên, lộ ra đôi mắt cá chết.
"Leng keng!"
Cây giáo trong tay anh ta rơi xuống đất, Thiết Sơn lặng lẽ ngã về phía trước, tắt thở!
Sự thay đổi đột ngột này khiến ai nấy đều hoang mang.
Ninh Thiên Hùng sửng sốt, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Kì quái quá!
Ông ta phái một tướng thủ thành đến kiểm tra, phát hiện ra Thiết Sơn đã chết ngắc rồi.
Nó giống hệt như kiểu chết của Ninh Khang.
"Không phải hắn bị trời phạt đấy chứ?"
"Đừng nói nhảm, trên đời này có biết bao nhiêu chuyện bất công, ông trời làm sao quản hết được”.
Các binh sĩ xì xào bàn tán, sự lo lắng lan tỏa trong đám đông.
Những thứ không biết mới là những thứ đáng sợ nhất!
"Tất cả yên lặng đi!"
Nhìn quân sĩ hỗn loạn, Ninh Thiên Hùng hừ lạnh một tiếng: “Kẻ nào trốn trong bóng tối giả thần giả quỷ, mau bước ra đây cho ta!"
Khi ông ta nói ra câu này, bàn tay cầm kiếm của ông ta cũng tái đi.
Rõ ràng lúc này lòng ông ta cũng rất hoảng sợ!