“Phù!”
Nửa tiếng đồng hồ sau, Trần Dương thở dài ra một hơi.
Hiệu quả của Thông Mạch Đan quả không tệ, nhưng đây cũng chỉ là loại đan dược cấp thấp, nếu muốn phục hồi được toàn bộ kinh mạch đã bị hư hại, thì cần luyện ra Hộ Mạch Đan cao hơn một cấp.
Nghĩ đến đây, anh liền uống nốt 7 viên đan dược kia vào, Dược Lực mạnh mẽ trong nháy mắt tan ra, giúp xoa dịu những kinh mạch bị tổn thương.
Đến khi Dược Lực của cả 7 viên đan dược được chuyển hóa hết, thì Trần Dương mới chỉ phục hồi được 1% số kinh mạch đã bị tổn thương.
Nói cách khác, nếu như muốn phục hồi được toàn bộ, anh còn phải luyện thêm một trăm ấm nữa, quá chậm, phải luyện loại đan dược cao cấp hơn mới được.
Nghĩ vậy, anh thu hồi lại tạp niệm, bắt đầu tu luyện phương pháp Luyện Thần, nuôi lớn người tí hon nguyên thần.
Một đêm yên bình trôi qua, sáng ngày hôm sau, sau khi dùng bữa sáng xong, anh đến Tàng Kinh Các.
Lần này anh không xem ở tầng 1 nữa, mà lên luôn tầng 2.
Sách ở trên tầng 2 này có vẻ ít hơn nhiều, công pháp nội tu, kungfu hoành luyện, quyền pháp, kiếm kinh, loại nào cũng có hết.
Hơn nữa level cũng cao hơn.
Trần Dương đọc mỗi quyển một lần, ghi nhớ lại trong đầu, trong lòng anh nung nấu một ý tưởng lớn, nhưng có điều còn cần có nhiều kiến thức hơn để chứng minh điều đó có thể hay không.
Viên Tuyết Phi vẫn đọc sách trên gác mái như mọi ngày, nhưng cô ấy ngồi đọc một hồi, lát sau không khỏi len lén nhìn xuống.
Cô ấy phát hiện Trần Dương đọc nhanh như gió, gần như không hề lật để xem kĩ, không khỏi cau mày.
Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Theo lý thuyết, một tiểu hòa thượng không hiểu về công pháp nội tu mà nhìn thấy nhiều sách liên quan đến công pháp nội tu như vậy, thì phải tranh thủ mà tập luyện mới đúng.
Nhưng những hành động của Trần Dương lại khiến cô ấy nghi ngờ.
Không lẽ anh ta chê những quyển công pháp nội tu này tầm thường?
Viên Tuyết Phi không nhịn được bật cười, nếu mà đưa cho sách công pháp nội tu cao cấp thì thế nào nhỉ?
Thân thể anh ta đã bị kungfu hoành luyện phá hủy, căn bản không thể tu luyện công pháp nội tu.
Viên Tuyết Phi lắc đầu một cái, thu ánh mắt lại, không để ý đến anh nữa!
Cả buổi sáng Trần Dương ở tầng thứ 2, sau đó anh đi lên tầng 3.
Sách trên tầng 3 cũng có hàng nghìn quyển, mỗi quyển đều vô cùng quý giá, thậm chí anh còn phát hiện ra một quyển “Luyện Đan Tạp Ký”.
Bên trong có ghi lại những điều tâm đắc của thầy luyện đan sơ cấp, từ nội dung bên trong Trần Dương biết được cách phân chia giữa đan dược và thầy luyện đan trên đại lục Thần Ma.
Đan dược của đại lục Thần Ma được chia ra từ hạng 1 đến hạng 9, hạng 1 là quý giá nhất và cứ thế đến hạng 9, rồi mỗi hạng lại phân ra làm cực phẩm, thượng phẩm, trung phẩm và hạ phẩm.
Còn trên đan dược hạng 1 chính là đan dược thần phẩm, tuy nhiên loại đan dược đó đi ngược lại với tự nhiên, nên dễ dẫn đến xảy ra sấm chớp.
Trần Dương sờ cằm, nói như vậy, Siêu Thoát Đan anh luyện ra cũng được coi là đan dược thần phẩm hay sao?
Để luyện ra được đan dược thần phẩm thì chỉ có thể là tông sư luyện đan!
Hơn nữa đại lục Thần Ma, thầy luyện đan và thầy luyện khí đều có vị trí đáng nể, tuy rằng anh không biết luyện khí, nhưng anh biết luyện đan!
Anh híp mắt lại, không thể nào cứ để tầm nhìn hạn hẹp mãi trong phủ Viên phủ được, hiện giờ thực lực của anh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nếu để người ta phát hiện ra anh biết luyện đan, có thể sẽ dẫn đến tai họa.
Ở cái thế giới xa lạ này, anh không cẩn thận không được.
Anh để quyển sách về lại chỗ cũ, cầm lên một quyển Xích Viêm Kinh trung phẩm lên nghiên cứu, trong quyển này ghi chép về 360 huyệt khiếu, đủ để giúp tu luyện đến cảnh giới Quy Chân.
Các huyệt khiếu được ghi trong đây chủ yếu tập trung ở hai tay và hai chân, Trần Dương ghi nhớ từng cái một, trong đó có một số là anh không biết, cũng có một số thì không được ghi lại.
Anh suy nghĩ, huyệt vị trên Địa Cầu và huyệt khiếu trên đại lục Thần Ma liệu có điểm tương đồng!
Nếu như có quan hệ với nhau, thì có nghĩa là có thể bổ sung cho nhau?
Ví dụ như quyển Xích Viêm Kinh, mới ghi lại 360 huyệt khiếu, nhưng huyệt vị trên cơ thể con người thì anh biết là có 720 cái, thêm một số huyệt vị bí ẩn nữa, thì ít cũng có khoảng một nghìn.
Nếu như anh nắm được phương pháp đả thông huyệt khiếu, thì có thể đả thông được những huyệt vị này?
Trần Dương không biết, mà cũng đâu có ai biết để đến nói với anh có được hay không.
Anh chỉ có thể thông qua những quyển sách này, để kiểm chứng ý tưởng đang nung nấu.
Không phải huyệt vị nào cũng dễ dàng thử nghiệm được, có những huyệt thậm chí không cẩn thận đυ.ng phải sẽ chết, nên đây không phải trò đùa.
Trả lại Xích Viêm Kinh về chỗ cũ, Trần Dương tìm đến một quyển sách khác, trong sách có ghi lại 540 huyệt khiếu, đủ để tu luyện đến cảnh giới Quy Chân viên mãn.
Trần Dương lại một lần nữa ghi nhớ kỹ những huyệt khiếu được ghi trong đó, sau đó kiểm chứng, lại có thêm mấy trăm huyệt khiếu anh không biết nữa rồi, nhưng số huyệt khiếu này lại giống với số huyệt vị mà anh biết.
Gần hơn rồi, Trần Dương ngày càng tiến dần đến câu trả lời cho câu hỏi trong lòng mình.
Xem xong toàn bộ sách trên tầng 3, trong lòng Trần Dương càng hiểu được ra nhiều thứ, nhưng còn chưa đủ, anh còn cần tìm nhiều sách hơn nữa, những quyển ghi chép nhiều huyệt khiếu hơn nữa.
Sau khi ra khỏi Tàng Kinh Các, trời đã tối om.
Ở đây khác Địa Cầu ở chỗ, trên trời có 3 mặt trăng, một mặt trăng màu đỏ, một mặt trăng màu xanh, cuối cùng mới là mặt trăng màu trắng.
Nhìn mặt trăng màu đỏ, Trần Dương cảm thấy lòng mình có chút rung động.
Sau khi về đến phòng, anh thấy ngoài cửa lại để một bọc dược liệu.
Trong lòng anh cảm thấy ấm áp.
Cầm dược liệu lên, anh vào trong phòng và bắt đầu luyện đan dược.
Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, cho đến ngày thứ 5, Trần Dương đã xem xong tất cả các quyển sách trong Tàng Kinh Các. Tầng gác mái vì Mai quản gia đã dặn dò, nên anh không leo lên.
Tuy rằng kinh mạch hư tổn trong cơ thể anh đã khôi phục được 5%, có thể vận dụng được kha khá linh khí, không cần dùng đến sức lực của cơ bắp nữa, nhưng lúc này anh mới chỉ có thể phát huy được thực lực của cảnh giới Quy Chân thôi.
Nhưng nếu so với nhà họ Viên thì anh cũng đã hơn Viên Thiên Cương một bậc.
Mấy ngày nay anh không chỉ đọc sách không thôi, mà những chuyện trong phủ nhà này anh đều biết, anh cũng hiểu được chút ít về thành Vô Úy.
Thậm chí anh còn biết đến chuyện bão thú sắp đến.
Hàng năm, từ trên núi Thập Vạn sẽ có vô số dã thú chạy từ trong đó ra, nếu như không canh phòng cẩn thận, thì thành Vô Úy chỉ có nước máu chảy thành sông.
Trong lòng Trần Dương cũng cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần, phải mau chóng khôi phục thực lực mới được.
Vậy nên ngày hôm nay, anh đi theo chú Mai ra khỏi Viên phủ, anh còn đem theo những viên Phục Nguyên Đan mà mấy ngày qua anh lén chế ra được, tuy nhiên đây cũng chỉ là đan dược chữa thương cấp thấp.
Nhưng sắp tới bọn họ phải đối mặt với bão thú, nên loại đan dược này nhất định sẽ bán được!
Dọc theo đường đi, Trần Dương không ngừng thăm dò, anh cũng đã có được nhiều thông tin hữu ích từ chú Mai
“Chú Mai, bụng tôi cảm thấy hơi đau, hay chú cứ bận việc trước đi, lát nữa tôi sẽ đến tìm!”, Trần Dương ôm bụng, làm bộ muốn đi vệ sinh.
Mai quản gia cau mày: “Vậy cậu nhanh lên nhé, tôi đợi cậu ở Bộ Trang”.
“Cậu nhớ đừng có chạy lung tung, nhỡ không thấy tôi lại phải cử người đi tìm cậu”.
Trong lời nói của ông ta có hàm ý rằng, Trần Dương là một tên ở rể, nên khó mà chắc chắn rằng anh sẽ không bỏ trốn, cho nên Viên Thiên Cương mới dặn dò là phải để ý đến anh từng giây từng phút.
Để tiện trông coi, Mai quản gia còn cử một người hầu đi theo.
Tên này bịt mũi đứng bên ngoài cửa nhà vệ sinh: “Nhanh lên đấy!”
Trần Dương cười một tiếng, không nói gì, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Anh lấy từ trong người ra một chiếc mặt nạ mỏng như cánh ve, sau đó miết lên mặt, trong nháy mắt từ một lãng tử môi đỏ răng trắng, biến thành một người đàn ông trung niên sắc mặt trầm ổn.
Chiêu này là Mộc Thuyên dạy cho anh, không ngờ là lại có thể dùng được ở đây.
Sau đó là một tràng tiếng “róc róc” vang lên, thân hình bỗng nhỏ lại.
Cởϊ qυầи áo, anh hiên ngang đi từ bên trong ra.
Tên người làm đứng ngoài cửa nhìn một cái, cũng không nói gì, để mặc anh rời đi.
Thật ra nếu Trần Dương muốn đi, thì ai có thể ngăn nổi chứ, nhưng tạm thời anh không có ý định rời đi.
Anh đi thẳng đến Thất Bảo Trai, lại lấy một chiếc mặt nạ từ trong người ra đeo lên, che hết mặt mũi.
Anh vừa vào cửa, liền thu hút sự chú ý của mọi người.
Bão thú sắp đến rồi, nên người tới Thất Bảo Trai hầu hết đều là tu sĩ, bọn họ đến đây mua đan dược và binh khí, chỉ cầu là có thể sống sót trong đại chiến sắp tới.
Trần Dương cố ý phát ra khí thế của cảnh giới Quy Chân, Vương chưởng quầy của Thất Bảo Trai thấy vậy mặt liền biến sắc, vội vàng đi tới: “Vị tiên sinh này, xin hỏi tôi có thể giúp gì được ông!”
“Ở đây nhiều người quá, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi!”
Giọng của Trần Dương cũng thay đổi, trở nên ồm ồm.
“Dạ, vậy ông đi theo tôi!”
Cao thủ cảnh giới Quy Chân, ở thành Vô Úy này cũng không có nhiều.
Hai người họ đi đến một căn phòng bí mật, Vương chưởng quầy quan sát Trần Dương một hồi, mở miệng hỏi: “Xin hỏi tiên sinh họ gì?”
“Tôi họ Trương!”
Trần Dương nói: “Nghe nói ở Thất Bảo Trai cái gì cũng có thể đổi, cái gì cũng có thể mua, không biết có đúng không?”
Vương chưởng quầy gật đầu một cái, trên mặt lộ rõ sự tự tin: “Thất Bảo Trai trải rộng khắp nước Dạ Lang, chỉ cần quý khách cần, thì không có gì là chúng tôi không có cả, quan trọng là, ông có thể lấy ra được bảo bối tương ứng hay không”.
“Tôi có một ít đan dược ở đây, ông nhìn xem trị giá bao nhiêu?”
Trần Dương cũng không dài dòng, anh đặt một chiếc túi nhỏ lên trên bàn.
Vương chưởng quầy mở túi vải ra, bên trong là rất nhiều đan dược khiến ông ta ngây người.
Đây đều là Phục Nguyên Đan sơ cấp, hơn nữa… toàn bộ đều đạt đến Dược Lực chín phần!
Vương chưởng quầy không hổ danh là chưởng quầy Thất Bảo Trai, mắt nhìn quả là tốt, liếc một cái ông ta đã nhận ra được.
“Không, ông nhầm rồi, không phải là Dược Lực 9 phần, mà là đan dược cực phẩm Dược Lực 10 phần!”
Trần Dương cười nói.
Cái gì, đan dược cực phẩm Dược Lực đạt đến 10 phần?
Vương chưởng quầy đeo găng tay vào, thận trọng cầm một viên đan dược để xem cho kỹ, ông ta phát hiện ra trên bề mặt còn có những đường vân.
Đường vân trên đan dược, quả đúng là đan dược cực phẩm Dược Lực 10 phần!
Mặt ông ta tỉnh bơ, nhưng trong lòng lại đang dậy sóng.
Chẳng lẽ người đàn ông trước mặt ông ta, chính là một thầy luyện đan cao cấp?
Phục Nguyên Đan mặc dù chỉ là đan dược sơ cấp, nhưng nếu muốn luyện đến đan dược cực phẩm 10 phần Dược Lực, thì chỉ có thầy luyện đan cao cấp mới có thể làm được!
Thất Bảo Trai thành Vô Úy đúng là có mời được thầy luyện đan, nhưng chỉ là thầy luyện đan cấp trung, đan dược luyện ra được thì cùng lắm cũng chỉ đạt đến thượng phẩm.
Ông ta nén nỗi kinh ngạc này lại, thận trọng hỏi: “Xin hỏi, ông là một thầy luyện đan cao cấp sao?”
“Không phải!”
Trần Dương không nghĩ ngợi gì mà lên tiếng phủ nhận: “Một người bạn nhờ tôi đến đây”.
Bạn?
Vương chưởng quầy sao có thể dễ dàng tin vào chuyện hoang đường này được!
Tuy nhiên Thất Bảo Trai cũng có quy định, không được truy hỏi thông tin khách hàng. Nhưng ông ta cũng dám chắc, nếu người này không phải là thầy luyện đan đi chăng nữa, thì đứng sau cũng sẽ là một thầy luyện đan cao cấp.