Long Tế Chí Tôn

Chương 277: Thẹn muốn chết

"Cậu, cậu có thể giúp tôi được không..."

"Cô nói gì? Tôi không nghe rõ!" Trần Dương đáp.

Thanh Uyển sư thái thẹn muốn chết, nhưng cô ta không nhịn nổi. Nếu đi ngoài trước mặt Vu Lan và Phương Di, cô ta thà chết còn hơn.

Dù sao hắn cũng đã bịt mắt, không nhìn thấy gì, có gì phải sợ chứ?

Thanh Uyển thầm an ủi bản thân.

"Xin cậu, bế tôi đi...", câu tiếp theo cô ta chật vật mở miệng.

"Anh Trương, cầu xin anh, đừng chọc sư thúc nữa, giúp sư thúc đi", Vu Lan không nhịn được nói.

Trần Dương xoa mặt Vu Lan, nói: "Được, em gái đã mở lời thì anh sẽ giúp cô ta!"

Nói xong, anh bịt khăn che mắt lại, sau đó bế Thanh Uyển lên.

Không thể phủ nhận, cô gái này cũng được lắm.

Tuy rằng tính tình khó ưa, nhưng dáng người và khuôn mặt đều tuyệt mỹ, không kém cạnh Vu Lan.

Hai phút sau, Thanh Uyển sư thái quay trở lại giường, một phút ngắn ngủi vừa rồi đã giẫm nát tôn nghiêm và sự dè dặt của cô ta.

Lúc này, Vu Lan mở miệng hỏi: "Anh Trương, anh có giúp chúng tôi tìm được thuốc giải không?"

Haizz!

Trần Dương cố ý thở dài.

Thấy Trần Dương như vậy, tâm trạng Vu Lan chùng xuống: "Anh Trương, không sao, anh không cần tự trách..."

Nói chưa dứt lời, Trần Dương móc thuốc giải từ trong túi ra.

"Gạt cô đó".

"Anh Trương, anh kỳ quá", Vu Lan vừa mừng vừa sợ, vốn nghĩ Trần Dương không lấy được thuốc giải, hóa ra anh ấy gạt mình.

Nhưng đột nhiên mặt Vu Lan ửng đỏ, hỏi: "Anh Trương, sao lúc nãy anh không đem thuốc giải ra, như vậy chúng tôi có thể uống thuốc giải rồi tự mình đi..."

Nghe thấy thế, Thanh Uyển tức giận: "Tên da^ʍ tặc, dâʍ đãиɠ, bệnh hoạn, cầm thú!"

Phương Di cũng đỏ mặt, đôi mắt ngấn lệ, đẹp không tả được.

"Cô mắng đủ chưa?", Trần Dương lạnh lùng lùng liếc Thanh Uyển sư thái một cái: "Có thuốc giải thì sao chứ? Các người trúng Nhuyễn Cân Tán lâu ngày rồi, cho các người thuốc giải cũng không giải hết độc nổi!"

Cái gì?

Nghe Trần Dương nói, Phương Di và Vu Lan ngây người.

"Thời gian trúng Nhuyễn Cân Tán này càng lâu thì tác dụng phụ càng lớn", Trần Dương cầm thuốc giải trên tay nói: "Các cô trúng độc cũng được vài ngày rồi, e rằng độc tính của Nhuyễn Cân Tán đã xâm nhập toàn thân, cho nên thuốc giải có hiệu quả hay không thì phải xem ý trời đi".

"Nói hươu nói vượn", Thanh Uyển sư thái căm giận Trần Dương: "Mày bớt dọa thần dọa quỷ đi".

Trần Dương nhún vai: "Nếu cô không tin, có thể chọn không uống thuốc giải".

Nói xong anh đưa thuốc giải cho Vu Lan.

Rồi anh lại đưa thuốc giải cho Phương Di. Lúc đưa thuốc giải cho Thanh Uyển, cô ta chết cũng không chịu hé miệng.

Trần Dương cũng giận: "Nếu không uống thì ở đó đợi sức cùng lực kiệt đi. Ông đây cực khổ, chết đi sống lại mới lấy được thuốc giải, cô còn không chịu uống. Cô cho là cô đang trừng phạt ai chứ?"

"Sư thúc, mau mở miệng ra đi", Vu Lan nóng lòng nói: "Anh Trương, anh đừng chấp sư thúc, cô ấy không có ý gì đâu".

"Cậu… cậu Trương, cậu giúp thì giúp cho trót đi, chúng tôi sẽ nhớ kỹ công ơn to lớn của cậu", Phương Di nói.

"Các người không cần cầu xin hắn..."

Thanh Uyển sư thái mặt đỏ bừng: "Tôi không cần thuốc giải của tên da^ʍ tặc này!"

"Được rồi, giúp thì giúp cho chót, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên!", Trần Dương bóp miệng Thanh Uyển sư thái trút thuốc giải vào.

"Vu Lan, uống thuốc giải xong có cảm giác gì không?", Trần Dương hỏi.

"Không có cảm giác gì, vẫn không dùng sức được", Vu Lan trả lời.

"Tôi cũng vậy, thấy cả người không có sức lực", Phương Di nói.

Không thể nào, chẳng lẽ trúng độc thời gian quá dài, nên không có hiệu quả?

Ngay lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

"Im lặng hết nha, có người đang đến", Trần Dương dặn dò ba người kia, rồi kéo rèm.

"Đồ thối tha, anh có ở trong đó không?", Tần Vũ Hàm chưa kịp gõ, cửa đã mở ra từ bên trong.

"Lại có chuyện gì?" Trần Dương vội vàng đeo chiếc mặt nạ da người lên, nói.

Thấy Tần Vũ Hàm, Trần Dương vô cùng đau đầu.

Nói thật, hiện tại anh không biết làm sao đối mặt với cô ta.

"Đến gặp anh không được sao?", nói xong, Tần Vũ Hàm luồn xuống dưới cánh tay anh chui vào bên trong phòng.

Trần Dương lo lắng, tuyệt đối không thể để cô ta phát hiện ba cô gái đang nằm trên giường, nếu không thì tiêu.

"Ô, ban ngày ban mặt tự nhiên kéo rèm giường? Bên trong chắc chắn có giấu người?", nói xong, Tần Vũ Hàm nhanh nhẹn kéo rèm lên.

Mẹ ơi, cô gái này phiền toái thật.

Trần Dương đứng chặn trước mặt Tần Vũ Hàm: “Không có gì, lộn xộn quá nên không muốn để người khác thấy”.

Tần Vũ Hàm cẩn thận đánh giá Trần Dương: “Thật không?”

“Tôi gạt cô làm gì?”, Trần Dương chống chế.

“Vậy tốt”, Tần Vũ Hàm nói.

Phù!

Trần Dương thở phào, nhưng ngay lúc anh tưởng thoát rồi, Tần Vũ Hàm lại đột ngột chồm tới.

Mẹ kiếp!

Trần Dương sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Vội vàng kéo cô ta lại.

Do dùng lực mạnh, Tần Vũ Hàm ngã vào lòng anh.

“A, tên khốn kiếp này…”

Nói chưa hết lời, Trần Dương đã dùng môi mình khóa miệng cô ta.

Ôi!

Khoảnh khắc đó, não cô ta trống rỗng.

Tên khốn kiếp này dám hôn mình.

Cô gái này bám dai quá, Trần Dương đành phải dùng tuyệt chiêu.

Cùng lúc đó, ngồi phía sau tấm rèm giường thấy bóng lưng hai người đang hôn nhau, Thanh Uyển sư thái nghiến răng nghiến lợi: “Còn nói không phải da^ʍ tặc đi, tên cầm thú này dám cấu kết với yêu nữ tà giáo trước mặt chúng ta”.

Vu Lan cảm thấy bối rối, nói thật lòng, cô ấy đã tự thề với lòng mình, nếu được anh cứu ra, cô ấy nguyện làm người phụ nữ của anh cả đời.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy hai người đó dây dưa với nhau qua tấm rèm, cô ấy vẫn cảm thấy rất buồn.

Phương Di cũng ngỡ ngàng nhìn hai bóng người, không biết đang nghĩ gì.

Khi định tách hai hàm răng cô ta ra thì lưỡi Trần Dương đau nhói.

Ấy!

“Cô tuổi chó hả?”, Trần Dương ôm miệng, đau đến phát run.

“Ai cho anh hôn tôi, đồ lưu manh, tôi hận anh!”, nói xong, Tần Vũ Hàm xấu hổ bỏ chạy.

Nhìn bóng lưng hớt hải của Tần Vũ Hàm, Trần Dương cho rằng cô ta sau này sẽ không dám tới tìm mình nữa.

Sau khi đeo lại mặt nạ, Trần Dương kéo rèm ra, cười gượng nói: "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm".

“Tao nhổ vào, đồ da^ʍ tặc!”, Thanh Uyển sư thái khịt mũi nói: “Trước mắt bọn tao dây dưa với yêu nữ tà giáo, sảng khoái lắm nhỉ?”

Nhìn ánh mắt phức tạp của Vu Lan, Trần Dương có cảm giác giống như bị vợ bắt gian tại giường.

Ôi giào, bắt gian tại giường cái gì chứ!

Trần Dương vội vã chuyển chủ đề: “Sao rồi, các cô có thể cử động rồi chứ?”

“Có hiệu quả, tay có thể cử động rồi”.

“Tôi cũng vậy”.

Vu Lan và Phương Di nói.

Trần Dương gật đầu, xem ra cũng có hiệu quả: “Vậy được, chờ thêm chút nữa, xem thử có phản ứng gì nữa không”.



Trong Hòa Cảnh Viên ở thành phố Tây Xuyên.

Tô Trường Hà và Đường Tĩnh cay đắng nói với Tô Diệu: “Diệu Diệu, ly hôn đi, con ở bên Trần Dương sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu!”

“Đúng vậy, vô dụng cũng không nói làm gì, lại còn lăn lộn giang hồ, kết giao bừa bãi, sớm muộn cũng liên luỵ đến chúng ta”, Đường Tĩnh nắm tay Tô Diệu khuyên nhủ: “Diệu Diệu, con nghe lời mẹ, mẹ không bao giờ hại con đâu!”

“Thứ rác rưởi đó bây giờ có chút bản lĩnh rồi, mấy hôm nay không gọi về lấy một cuộc điện thoại, không biết chết ở xó xỉnh nào rồi”, Tô Trường Hà tức giận nói: “Con không sợ vài bữa nó dắt bồ nhí về hả?”

“Có thể lắm chứ?”, Đường Tĩnh cười lạnh: “Con có nhớ cái cô trưởng khoa Lam gì đó trong lúc đi thăm bố mẹ chồng kia của con không? Trông bộ dạng hồ ly tinh của cô ta, nhất định là có gì đó với Trần Dương”.

“Đến lúc cô ta đưa con đến nhận bố thì con mới sáng mắt ra”.

Tô Diệu nghịch điện thoại, không nói câu nào.

Trần Dương bốn năm ngày nay không có tin tức, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, giống như bốc hơi khỏi thế gian.

“Bố, mẹ, hai người nói xong chưa?”, Tô Diệu bình thản nói: “Con không tin Trần Dương lừa gạt mình, con cũng không muốn ly hôn với anh ấy”.

“Đồ ngốc, con làm mẹ tức chết”, Đường Tĩnh giận dữ nói: “Chờ điện thoại làm gì, bốn năm ngày rồi nó có gọi cho con không?”

Nói rồi, Đường Tĩnh tức giận giật điện thoại trên tay Tô Diệu.

“Mẹ, trả điện thoại cho con!”

“Diệu Diệu, đừng trách bố tàn nhẫn, nói tóm lại, con phải ly hôn với Trần Dương”, Tô Trường Hà cứng rắn: “Bố và mẹ đã đăng ký cho con vào câu lạc bộ hẹn hò rồi, trong đó toàn giới thượng lưu hoặc tầng lớp cao cấp, đến lúc đó con nhất định sẽ gặp được người mình thích”.

“Bố, sao bố lại như vậy chứ?”, Tô Diệu sững sờ nhìn bố mình.

“Đều là vì tốt cho con cả thôi”, Tô Trường Hà nghiêm nghị: “Hai ngày nay con không được đi đâu hết, hai ngày nữa câu lạc bộ hẹn hò bắt đầu rồi, đến lúc đó bố mẹ sẽ đi cùng con”.

“Con không cần, con không đi!”

“Diệu Diệu, đừng trách mẹ ác, đau một lần rồi thôi, hai ngày này con ngoan ngoãn ở nhà đi, mẹ làm nhiều đồ ngon cho con ăn”.

Nói rồi, bà ta cùng với Tô Trường Hà mỗi người một bên kéo Tô Diệu vào phòng.

Bên kia, Lý Mật bấm số gọi Tô Diệu.

Khóa máy rồi, cô ta cau mày.

Có chuyện gì vậy chứ, sao Diệu Diệu lại khóa máy?

Lúc này, có một cuộc gọi đến.

“Alo, Mật Mật, em đang ở đâu? Anh đến đón!”, một giọng nam ấm áp truyền đến.

“Em đang ở tòa nhà Kim Long, anh đến đón em đi”, Lý Mật suy nghĩ rồi nói.

Hai mươi phút sau, một chiếc Lamboghini dừng trước cửa tòa nhà Kim Long.

Cửa xe hạ xuống, một người đàn ông đeo kính râm Bolon trong bộ vest lịch lãm vẫy tay với Lý Mật: “Mật Mật, lên xe đi!”

“Cảm ơn”, Lý Mật cười với người đàn ông kia rồi lên xe.

Người đàn ông này tên là Vạn Vĩ, nhà có công ty gốm. Công ty gia đình anh ta có nguyên một chuỗi cửa hàng ở Tây Xuyên.

Theo báo cáo, gốm của nhà anh ta có mặt ở cả những vùng sâu vùng xa, và tài sản của nhà anh ta đã vượt quá một trăm triệu.

Sau một lần tình cờ gặp gỡ trong một bữa tiệc, Vạn Vĩ đã bắt đầu theo đuổi Lý Mật mãnh liệt.

Lý Mật lại không có cảm giác gì với anh ta.

Nhưng mà chuyện nhầm lẫn mấy hôm trước với Trần Dương khiến cô ta bối rối. Mấy hôm gần đây đêm nào cô cũng mơ thấy Trần Dương.

Điều này khiến cô ta sợ hãi, không muốn mang tiếng xấu giật chồng bạn nên cô ta cố gắng bắt đầu mối quan hệ với Vạn Vĩ.

Vốn lần này muốn rủ Tô Diệu đi cùng nhưng điện thoại Tô Diệu khóa máy, nên Lý Mật tự đi một mình.

“Vạn Vĩ, chúng ta đi đâu đây?”, Lý Mật hỏi.

Vạn Vĩ cười đáp: “Anh đưa em đi gặp bạn anh”.

Nói rồi khởi động xe, chiếc Lamboghini vọt đi như một mũi tên.