Sắc mặt Trần Dương hết sức khó coi, cứ tưởng hai người Tô Diệu đến đây là để thăm hỏi, không ngờ bọn họ đến đây là để gây rối, lại còn nói những lời gây tổn thương trước mặt bố mẹ anh.
Trần Dương tự hỏi bản thân mình, chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với nhà họ Tô, đánh mắng anh thì đã đành, giờ ngay cả bố mẹ anh bọn họ cũng mắng chửi. Nếu như anh còn nhẫn nhịn thì anh đúng là đã trở thành con nhà người ta rồi.
Người làm anh tuyệt vọng nhất chính là Tô Diệu, mẹ cô ấy nói ra lời nói khó nghe đến như vậy, mà cô ấy thân làm một người con dâu lẽ nào không đứng ra ngăn cản giảng hòa sao?
Cho dù là hiểu lầm, thì vừa rồi cũng đã giải thích rõ ràng, thậm chí Lam Khê cũng đã bị liên lụy, lẽ nào không nên xin lỗi người khác ư?
“Đồ bỏ đi, đến ở nhà họ Tô hơn hai năm nay, cái ăn chỗ ở đều là của nhà họ Tô, không cống hiến được gì cho nhà họ Tô thì không nói làm gì, bây giờ lại đi học thói lăng nhăng, đúng là có bản lĩnh nhỉ.” Đường Tĩnh châm chọc nói: “Nhìn mà xem, đây chính là con trai tốt của mấy người, tôi thực sự mất mặt thay cho mấy người đó!”
Khi nghe thấy lời này, khuôn mặt của Trần Thiên Diệu liền đỏ bừng, vết thương trên ngực lại bắt đầu đau nhức.
Hôm qua, Lam Khê đã tốn rất nhiều công sức khâu vết thương mới giật lại được Trần Thiên Diệu từ tay thần chết, lúc này nhìn thấy ông ấy lại thở dốc liền vội vàng nói: "Chú Trần, cẩn thận vết thương."
“Đủ rồi!” Trần Dương trầm giọng nói: “Mẹ nghĩ là nếu như không có con, thì con gái mẹ có thể nhận được 50% cổ phần sao?”
Vừa dứt lời, Đường Tĩnh liền chế nhạo, giống như vừa nghe thấy một câu chuyện cười: "Nhìn xem, đã vào đường cùng rồi còn học cách khoác lác. Ai cho cậu sức mạnh để nói ra những lời này chứ?”
“Ha ha…” Trần Dương cười lạnh lùng: “Con gái mẹ đang ở bên cạnh, mẹ cũng có miệng sao không tự mình đi hỏi?”
Nói xong anh bước nhanh đến bên giường của bố mình, lo lắng nhìn ông rồi nói: "Bố, bố đừng nóng giận, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.”
“Ồ, nhìn bộ dạng này không phải là bị bệnh nan y chứ?” Đường Tĩnh nhếch miệng nói.
“Bà nói xong chưa?” Lam Khê thực sự không chịu nổi nữa, cô cũng hiểu rõ tình hình bây giờ bố của Trần Dương, tối hôm qua nếu như đưa đến muộn vài phút nữa thôi, thì chỉ sợ rằng thực sự đã về trời xanh rồi.
“Bà không nhìn thấy bệnh nhân bây giờ bị bà chọc giận thành bộ dạng này rồi hay sao? Nếu bà còn tiếp tục, tôi sẽ gọi bảo vệ!” Lúc này, Lam Khê lấy danh nghĩa một viện trưởng ra để nói với bà ta.
Vốn tưởng rằng Đường Tĩnh sẽ rút lui khi nghe những lời này, nhưng những lời này lại càng làm bà ta tức giận, lập tức dựng hết tóc gáy lên nói: “Cái con hồ ly tinh này, mau câm miệng lại cho tôi, cô có tư cách để nói chuyện ở đây sao? Cô rõ ràng biết Trần Dương có gia đình rồi, lại còn dở trò mập mờ không rõ với nó, thật không biết xấu hổ.”
Sau khi mắng Lam Khê, Đường Tĩnh lại liếc nhìn giường bệnh: "Sao nào, nói vài câu mà cũng khiến người ta chết được sao? Cô xem kìa không phải ông ta vẫn còn đang sống sờ sờ đó à?”
“Câm miệng cho tôi, cút ra ngoài!”
Trần Dương lúc này không thể chịu đựng được nữa, bố mẹ chính là ranh giới cuối cùng của anh, không ai có thể động chạm đến.
Khi anh gầm lên, Đường Tĩnh sửng sốt, ngay cả Tô Diệu cũng đần mặt ra.
Trong mắt Đường Tĩnh, Trần Dương chỉ là một thứ rác rưởi chỉ biết nhẫn nhịn chịu đừng, dù có đánh hay mắng anh thì anh đều có thể nhịn được.
Nhưng lúc này, bà ta như chết lặng, Trần Dương lại dám nổi giận với bà ta, lại còn đuổi bà ta ra ngoài!
Câu nói của Trần Dương càng khiến Tô Diệu bực bội, thế mà anh lại kêu mẹ con họ đi ra ngoài!
“Trần Dương anh điên rồi sao, sao anh lại nói như vậy với mẹ?” Tô Diệu từ phía sau Đường Tĩnh tiến lên phía trước chất vấn anh.
“Đừng để tôi nói lần thứ hai!” Trần Dương lạnh lùng nói.
Thật ra, nhiều khi không phải do Trần Dương ngốc, mà là do bọn họ chưa chạm vào ranh giới cuối cùng của anh mà thôi, cho nên anh mới không thèm đoái hoài tới lời nói của bọn họ.
Mà bố mẹ anh chính là ranh giới cuối cùng, không ai được phép động đến.
Tô Diệu cảm thấy đau nhói, cô ấy khịt mũi vài cái, sau đó nói với Đường Tĩnh: “Mẹ, nếu như người ta đã không hoan nghênh chúng ta, vậy thì chúng ta đi thôi.”
Nói xong hai người họ rời khỏi phòng cũng không ngoảnh đầu lại.
Sau khi hai người đó rời đi, Lam Khê hơi ngượng ngùng đi đến, cô nói: “Trần Dương, đều là do tôi không tốt, nếu như không phải do tôi, thì bọn họ cũng không hiểu lầm anh.”
Lam Khê cảm thấy rất khó chịu, nếu như bởi vì liên quan đến cô, mà khiến gia đình anh tan nát, điều này khiến cho Lam Khê cảm thấy mình thực sự có lỗi lớn.
Trần Dương lắc đầu nói: "Chuyện này không liên quan đến cô.”
Thực ra anh cũng biết rõ tính cách của mẹ con nhà họ Tô như thế nào, dù anh có làm gì đi chăng nữa thì bọn họ cũng không bao giờ thay đổi cách nghĩ của họ.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi thở dài.
Mặc dù Trần Dương đã nói như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy không hay lắm.
Nhìn thấy bộ dạng bị "bắt gian" khiến cô sợ hãi, Trần Dương lắc đầu cười: "Tôi nói rồi, chuyện này không liên quan đến cô đâu, mà ngược lại tôi phải xin lỗi cô mới đúng, hại cô chịu phải tai họa không đáng có.”
Lam Khê vội xua tay: "Không, không có..."
“Được rồi.” Trần Dương ngắt lời cô nói: “Để tỏ lòng thành thật sự muốn xin lỗi, chờ cô tan ca, tôi sẽ mời cô một bữa!”
Thứ nhất là anh muốn xin lỗi Lam Khê vì chuyện vừa rồi, thứ hai đó là vì cô đã cố gắng cứu bố của anh, nếu như không phải cô hết lần này đến lần khác cố gắng kéo bố anh khỏi ranh giới cái chết, thì có lẽ anh thực sự không biết bây giờ mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
“Chuyện này… Chuyện này không ổn lắm?” Lam Khê lo sợ, chuyện hôm nay cô đã không giải thích rõ ràng được rồi, nếu như lại để người ta bắt gặp cảnh cô cùng Trần Dương đi ăn cơm, thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà, cô cũng không rửa hết tội.
“Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu.” Trần Dương an ủi cô: “"Người trong sạch không cần nói ra thì cũng sẽ vô tội, còn người xấu cho dù có tìm mọi cách để phủ nhận việc làm đó thì nó vẫn là một người xấu từ xương tủy mà thôi, cho nên cô mặc kệ người ta nói gì đi.”
“Vậy…được rồi…”
...
Cùng lúc đó, bên trong sảnh bệnh viện.
Đường Tĩnh tức giận đến mức l*иg ngực phập phồng liên tục, bà ta nói: “Con thấy chưa, nó thế mà lại kêu chúng ta ra ngoài, loại phế vật như vậy, mẹ thực sự không hiểu nổi sao con lại còn lưu luyến nó làm gì cơ chứ.”
Nghĩ lại lúc vừa rồi Trần Dương quát bà ta trong phòng bệnh, Đường Tĩnh càng tức giận hơn, được thôi, sau này khéo còn muốn lật tung trời lên nữa cũng nên.
“Không được, mẹ nói này, hai đứa mau chóng ly hôn đi, nếu không sớm muộn gì mẹ cũng sẽ bị cái đứa vô dụng đó chọc cho tức chết mất!” Đường Tĩnh kéo tay Tô Diệu nói: “Con nghe mẹ, con sẽ không hối hận đâu.”
Vốn dĩ Tô Diệu cũng đang thấy phiền, lúc này mẹ lại cứ nhắc đi nhắc lại không ngừng nghỉ, khiến cô lại càng thêm bực bội hơn: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, chuyện này con sẽ cân nhắc kĩ.”
Lúc này, trong lòng cô giống như một cái bình bị lật ngược, với nhiều hương vị lẫn lộn, cảm giác khó chịu không thể tả được.
Nhất là khi vừa nhìn thấy Trần Dương trò chuyện thân mật sôi nổi với người tên là Lam Khê kia qua khe cửa, càng khiến cô không thể chịu nổi.
Mà điều khiến cô cảm thấy ớn lạnh là khi cô ấy bước vào, bố mẹ chồng đều không chào đón cô, thậm chí không nhìn thèm liếc nhìn cô một cái, ngược lại ra sức bảo vệ cô gái khác, điều này khiến cô rất tủi thân.
Hai người đi tới bãi đậu xe, vừa định lên xe thì chuông điện thoại của Tô Diệu vang lên, là cuộc gọi đến của Tô Hải.
Lẽ nào bởi vì công ty có chuyện quan trọng cần mình trở về giải quyết?
Tô Diệu cau mày trả lời điện thoại.
“Alo, Tô Diệu, cô đi đâu vậy? Mau chóng về ngay!” Vừa bắt máy thì điện thoại truyền đến giọng nói gấp gáp của Tô Hải: “Bà nội bị bệnh rồi, nhanh chóng về đi!”
Nói xong, điện thoại lại vang đến âm thanh nhiễu sóng.
Tô Diệu và Đường Tĩnh nhìn nhau, bà nội bị bệnh rồi.
Không cần suy nghĩ nhiều, Tô Diệu nhanh chóng khởi động xe, chạy thẳng về trang viên nhà họ Tô.
Mười phút sau, Tô Diệu lái xe đến trang viên nhà họ Tô, sau khi đổ xe, hai người vội vàng đi vào.
Khoảnh khắc hai người vừa bước vào phòng khách, khiến hai mẹ con đều sững sờ.
Bà Tô sắc mặt hồng hào ngồi trên ghế, có nữ giúp việc đứng ở sau lưng xoa bóp vai, còn có một nữ giúp việc khác ngồi xổm xuống xoa bóp chân cho bà. Dáng vẻ hưởng thụ, đâu giống bị bệnh nặng gì đâu.
“Tô Hải, không phải nói bà nội bị bệnh sao?” Tô Diệu nhìn Tô Hải đang bên cạnh bà Tô, hỏi: “Tại sao phải nói dối?”
Tô Hải thản nhiên cười: "Đương nhiên là để cho cô mau chóng trở về, không thể để cho mọi người ở đây chờ một mình cô được, đúng chứ?”
“Được rồi, Diệu Diệu, nhanh như vậy cháu đã về đến đây rồi, chứng tỏ cháu thực sự rất quan tâm người bà nội này, bà nội rất vui.” Bà Tô vẫy tay với Tô Diệu: “Nào, đến cạnh bà nội.”
Tô Diệu đi đến bên cạnh bà nội, nhẹ giọng hỏi: “Bà nội, bà gọi cháu về gấp như vậy là có việc gì quan trọng sao?”
Bà Tô nắm lấy tay Tô Diệu, thở dài nói: "Diệu Diệu, từ sau khi cháu trở thành chủ tịch, bà nội cũng không quản chuyện trong gia tộc nhiều nữa, bà nội cũng biết cháu là người có năng lực, cho nên cũng rất yên tâm để cháu quản lý.”
Nói đến đây, bà Tô nhìn Tô Diệu với ánh mắt tán thưởng, trong lòng Tô Diệu thầm vui mừng, bản thân mình cố gắng làm thật tốt có được sự công nhận của bà nội, chuyện này quả thực quá tốt rồi.
Tuy nhiên, cô còn chưa kịp vui mừng, thì câu nói phía sau của bà nội liền khiến cô choáng váng.
“Nhưng mọi người trong gia tộc phản ánh với ta rằng, ngoài chuyện chăm chút cho Lưu Nhị mà cháu làm tốt ra, thì tất cả những việc kinh doanh khác đều bị giảm sút so với trước đây, chuyện này khiến mọi người phê bình chỉ trích.”
"Đương nhiên không thể phủ nhận công lao của cháu được, nhưng trong khoảng thời gian này, sau khi khảo sát năng lực của cháu, ta cảm thấy đặt trọng trách của gia tộc lên vai cháu quả thực quá là làm khó cháu rồi. Tất cả mọi việc đều để một người phụ nữ như cháu gánh vác, chuyện này thật không công bằng với cháu.” Bà Tô dùng lời lẽ nhẹ nhàng xen lẫn tình cảm và lí trí, nói: “Hay là thế này đi, cháu lấy một ít cổ phần của mình ra, để cho vài con cháu khác trong gia tộc gánh vác chia sẻ công việc cùng cháu, chứ một người phụ nữ như cháu nắm giữ nhiều cổ phần như vậy cũng không có tác dụng!”