Long Tế Chí Tôn

Chương 21: Người quan trọng nhất

Tất cả mọi người đều biết Tô Hải là người quan trọng nhất đối với bà Tô, người bà ta yêu thương nhất cũng là anh ta.

Tô Hải đã sớm tung tin muốn dâng một món quà lớn cho bà Tô, điều này không khỏi làm cho mọi người mong ngóng.

Trong tay Tô Hải nâng một cái hộp đi đến chính giữa sảnh lớn, lạy bà Tô một cái rồi nói: “Bà nội, Tiểu Hải chúc bà thọ cao hơn trời, phúc sâu hơn biển ạ!”

Một lời chúc đúng quy củ, không có ý gì mới.

Nhưng với bà Tô thì nghe vừa tai hơn bất cứ thứ gì, bà ta cười đến mức những vết nhăn trên mặt cũng giãn ra.

“Ồ, mọi người mau nhìn hộp trên tay của Tô Hải đi, có phải là hộp ngọc không?”

“Đúng thật là hộp ngọc.” Mọi người dồn dập hô lên ngạc nhiên.

Hộp ngọc trong tay Tô Hải không lớn, cả hộp là một màu trắng lóng lánh nuột nà, vừa nhìn đã biết chính là ngọc trắng quý giá được đánh bóng.

Món quà này đúng là quá xa xỉ, ngay cả hộp cũng là ngọc thạch đánh bóng, thế thì đồ được đặt trong hộp phải quý giá thế nào đây!

Mọi người ở đây chỉ có thể lần lượt đoán xem món quà trong hộp là gì.

Nhìn phản ứng của mọi người, Tô Hải vô cùng hài lòng, hiệu quả anh ta muốn chính là như thế này.

Anh ta vỗ tay độp một cái, nói: “Tắt hết đèn đi!”

Vừa dứt lời, phòng khách vốn đang đèn sáng trưng chợt đen kịt, mọi người trong sảnh lớn nhốn nháo cả lên.

“Mọi người bình tĩnh, đừng lo lắng, tiếp theo chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích!”

Nói xong anh ta mở hộp ngọc ra, một chùm ánh sáng lóe ra từ chiếc hộp, trong nháy mắt đã chiếu sáng cả gian phòng.

“Trời ơi, trong… trong hộp này đựng dạ minh châu!”

“Một viên dạ minh châu lớn như thế thì phải tốn bao nhiêu tiền mới mua được đấy!”

“Ít nhất cũng phải hai triệu chứ!?”

“Tốt, quả nhiên là cháu trai ngoan của bà nội, bà nội không uổng công thương cháu.” Tâm trạng của bà Tô vô cùng vui sướиɠ. Một viên dạ minh châu lớn như thế này, tất cả thành phố Tây Xuyên cũng hiếm có.

Tô Hải đúng là có lòng, nếu như vào thời cổ đại, viên dạ minh châu này sẽ là vật báu vô giá đó.

Mọi người thích nhất là xem tiết mục người trên thì hiền từ, người dưới thì hiếu thảo, quà tặng của Tô Hải đã nhận được tiếng vỗ tay của tất cả mọi người.

“Phụt!”

Ngay lúc này, Trần Dương lại không nhịn được cười ra tiếng, tiếng cười kia vô cùng nổi bật giữa tràng vỗ tay. Mọi người dồn dập nhìn về phía phát ra tiếng cười, là chỗ Trần Dương.

“Trần Dương, mày cười cái gì?” Lúc này Tô Hải đứng ở bên cạnh nhảy ra, chỉ thẳng vào mũi Trần Dương mà nói.

“Ngại quá, tôi thật sự không nhịn được.” Trần Dương cố gắng không cười ra tiếng, thế nhưng ngay sau đó anh lại cười phá lên: “Xin lỗi… Thật ra là viên dạ minh châu kia của anh là giả…”

Trần Dương từ nhỏ đến lớn đều ở nhà họ Trần, có thứ bảo vật quý hiếm gì mà chưa từng thấy?

Trong từ đường của gia tộc nhà họ Trần có nạm một viên dạ minh châu to bằng nắm tay.

Nhà họ Trần đã bỏ ra ba triệu để mua viên dạ minh châu kia, tuy không đắt thế nhưng cũng phải nhờ không ít mối quan hệ mới mua được.

Dạ minh châu tự nhiên phát ra ánh sáng vô cùng êm dịu, đâu giống viên dạ minh châu này, sáng chói mắt như thế!

Vừa nhìn đã biết là hàng nhân tạo, nếu như xem xét cẩn thận thì có thể nhìn thấy bên trong viên dạ minh châu này loang lổ, không tinh khiết, còn có vài hạt tròn nhìn rất rõ ở bên trong.

Nếu như không nhìn nhầm thì hẳn là keo hóa học đông lại!

“Mày nói láo gì đấy!” Tô Hải gào to lên, gân xanh trên cổ lộ hết ra.

Anh ta hốt hoảng, sở dĩ anh ta chuẩn bị dạ minh châu làm quà vì anh ta chắc chắn rằng không ai nhận ra. Dù sao dạ minh châu là thứ hiếm có như thế, người bình thường cũng khó có cơ hội tiếp xúc với nó.

Nhưng hôm nay Trần Dương vừa nhìn đã nhận ra, làm sao mà anh ta có thể không lo lắng đây.

“Trần Dương, anh đừng nói linh tinh.” Không biết từ khi nào Tô Diệu đã đến bên cạnh Trần Dương, nhẹ nhàng kéo ống tay anh.

Lời này không thể nói lung tung được, ngày vui mừng như thế này mà nói sai thì không chỉ có Tô Hải không bỏ qua cho anh, ngay cả bà Tô cũng sẽ không vui, đến lúc đó sẽ khó hòa giải.

“Tao nói cho mày biết, món quà này tao đã phải bỏ ra giá cao mới mua được, mày chỉ là một thằng ở rể, không có kiến thức tao cũng không trách mày. Hôm nay là đại thọ của bà nội, tao cũng lười tính toán với mày.” Tô Hải cười khẩy một tiếng rồi nói; “Mày nói dạ minh châu của tao là đồ giả, thế thì tao lại muốn nhìn xem, lát nữa mày sẽ tặng bà nội món quà gì!”

Anh ta đang muốn dời sự chú ý của mọi người đi, thật ra anh ta đã sớm nhìn thấy cái hộp cũ nát được Trần Dương cầm trong tay.

Ngay cả hộp cũng là đồ cũ nát thì bên trong có thể đựng được thứ gì tốt? Tám phần mười là thứ hàng rách rưới mua ở quầy hàng vỉa hè!

Trần Dương không nói gì mà chỉ âm thầm nhịn cười.

Đường Tĩnh ở bên cạnh tức đến quay cuồng, sao cái thằng này lại không hề có ánh mắt như vậy. Hôm nay là ngày đại thọ bảy mươi tuổi của bà Tô mà, sao nó dám nói linh tinh vào ngày như hôm nay. Lẽ nào nó thật sự muốn tự đẩy mình vào chỗ chết hay sao?

Bà ta không nhịn nổi nữa mà đi tới, chỉ thẳng vào mũi Trần Dương mà mắng: “Nếu cậu còn cười nữa thì cút ra ngoài cho tôi!”

Thấy bố mẹ vợ đã nổi cáu nên Trần Dương cũng không cười nữa, dù sao ngày vui thế này mà bị mắng cũng khó coi.

Thấy Trần Dương không cười nữa thì Tô Hải thầm tiếc rẻ. Cơ hội tốt thế này cơ mà, nếu Trần Dương còn tiếp tục làm loạn thì mình sẽ mượn đề tài để cho nó cút đi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã qua nửa tiếng đồng hồ.

Hầu như quà cáp của tất cả mọi người đều được đưa lên rồi. Tuy nói rằng các món quà sau đó không quý giá như thế nhưng cũng không phải thứ mà người bình thường có thể mua được, không có thứ nào có giá thấp hơn hai trăm nghìn.

Ngoại trừ món đồ sứ tráng men của Lý Thiên Tinh, “dạ minh châu” của Tô Hải thì đôi vòng tay ngọc phỉ thúy của Tô Ngọc cũng khiến người khác vô cùng chú ý.

Đôi vòng tay kia bà Tô đeo lên tay trông vô cùng đẹp, lão thái thái thích không nỡ rời tay, ngay tại chỗ đã nói sau này sẽ đeo đôi vòng tay này không tháo ra nữa.

Tô Ngọc vui vẻ không thôi, quà của mình mà bà nội thích như vậy thì đứa cháu gái là cô ta cũng sẽ có thể diện hơn.

Bà Tô kéo tay Tô Ngọc, nói với mọi người: “Lúc đầu Ngọc Nhi là trưởng tôn nữ nhà chúng tôi, con bé cũng là cháu gái lớn nhất và hiểu chuyện nhất trong nhà họ Tô chúng tôi. Điều khiến tôi phải bận tâm chính là, đến bây giờ mà con bé vẫn chưa có người yêu. Trong số mọi người nếu có ai vừa ý cháu gái của tôi thì cứ đến cầu hôn, chỉ cần là người có nhân phẩm hiền lành, môn đăng hộ đối, thì tôi sẽ không phản đối!”

“Bà nội..” Mặt Tô Ngọc lập tức đỏ lên.

Nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Tô Ngọc, ở đây có không ít khách khứa cũng không nhịn được mà phải nuốt nước miếng, đúng là quá đẹp!

Không thể nghi ngờ gì nữa, làm trưởng tôn nữ của nhà họ Tô, khuôn mặt, dáng người của Tô Ngọc tuyệt đối ở cấp bậc nữ thần.

Mà lúc này Tô Ngọc đang đứng bên cạnh Trần Dương.

Nếu là buổi tiệc tầm thường thì Tô Ngọc căn bản không thể ngồi cũng một bàn với Trần Dương.

Mà nhờ phúc của bữa tiệc mừng thọ này nên chỗ ngồi sắp xếp theo vai vế trong gia tộc, lúc này mới có cảnh tượng bên trái anh là Tô Ngọc, bên phải anh là Tô Diệu.

Nói thật, được kẹp giữa hai vị nữ thần, vẫn rất sướиɠ.

Nhìn vòng tay bà Tô đang đeo, anh hơi gật đầu: “Vòng này không tồi, là loại phỉ thúy thủy tinh.”

Tuy rằng không phải hàng nguyên chất thế nhưng cũng là loại vật liệu không tệ.

Tuy giọng của Trần Dương không lớn nhưng Tô Ngọc vẫn nghe thấy.

Ồ, cái tên ở rể bám váy đàn bà này sao lại biết vòng ngọc này là loại thủy tinh? Điều này làm Tô Ngọc hơi ngạc nhiên.

Bình thường cô ta và Trần Dương là người của hai thế giới.

Trần Dương ở rể nhà họ Tô hai năm mà bản thân cô ta cũng chưa từng nói với anh câu nào.

Ở đây có hơn mấy trăm người, không có ai nhìn ra đôi vòng ngọc kia có chất liệu gì, thế mà Trần Dương nói đúng chỉ trong một câu, điều này làm cô ta khϊếp sợ, không nhịn được bèn hỏi: “Sao anh biết vòng tay là loại thủy tinh?”

“À, miếng ngọc thạch này vừa hay tôi từng đọc qua nên vừa nhìn đã nhận ra rồi.” Trần Dương nói như thật.

“Là như thế à.” Tô Ngọc gật đầu.

“Ừm!” Trần Dương hỏi: “Vòng ngọc này phải bỏ ra bao nhiêu tiền để lấy về vậy?”

“Bảy trăm nghìn!” Tô Ngọc trả lời.

Trần Dương lắc đầu, nói: “Đắt rồi, vòng ngọc này đắt nhất cũng chỉ có giá hơn bốn trăm nghìn thôi!”

“Không thể nào, vòng ngọc này tôi mua từ chỗ bạn thân của tôi, bạn tôi nói cái vòng này không thể giảm bớt dù chỉ một xu!” Tô Ngọc nhìn Trần Dương, muốn có một đáp án từ anh!