Mỗi Ngày Đều Sẽ Đè Em

Chương 13: Play SM

Từ sau khi bị đánh dấu, kɧoáı ©ảʍ làʍ t̠ìиɦ của Mục Nhiên bỗng chốc thay đổi, trở thành một M điển hình lúc nào cũng thích bị mạnh bạo, sau lần đầu bị Cảnh Thiên bắn tinh vào tử ©υиɠ, cậu từ đó như bị nghiện cảm giác nóng bỏng ấy, lần nào cũng muốn Cảnh Thiên bắn tinh vào trong

Cảnh Thiên có hơi lo lắng, tìm hiểu thông tin này nọ xong mới gọi cho bác sĩ chuyên khoa, nói sơ lược tình hình

"À, chuyện này là bình thường thôi, qua khoảng 2- 3 tuần nữa sẽ lại ổn, trong thời gian này chiếu theo mức độ mà chiều theo omega là được" bác sĩ từ tốn trả lời

"Chắc chắn không có gì lạ chứ?"

"Đa số omega sau khi được đánh dấu đều sẽ thay đổi như vậy, cậu yên tâm, nếu cần có thể gọi lại cho tôi"

"Được rồi, cảm ơn bác sĩ"

__________________________

Hôm nay là sinh nhật Cảnh Thiên, nhưng hắn lại có buổi họp đã đi từ sáng sớm, Mục Nhiên muốn cho hắn một bất ngờ

7h tối, Cảnh Thiên mới về tới nhà, trong nhà lại không thấy bảo bối của hắn đâu, đi lên phòng vừa mở cửa đã thấy một cái hộp to tướng đặt trên giường, cạnh hộp còn có dòng chữ: "Đây là bất ngờ đặc biệt", vừa nhìn là biết đây là bảo bối nhỏ kia bày trò, mở hộp quà ra Cảnh Thiên còn muốn hoảng hơn, mẹ nó đây chính là đang câu dẫn hắn

"Tiểu dâʍ ɖu͙©, em làm trò gì đây?" Cảnh Thiên quệt quệt bơ bánh kem trên mông Mục Nhiên đưa lên miệng

Mục Nhiên hôm nay đóng giả cái bánh kem nha, cả người cậu trần trụi không một mảnh vải, trên cặp mông tròn trịa phủ kín một lớp kem, trong lỗ l*и căng khít cắm 6 cây nến nhỏ, năm nay Cảnh Thiên 26 tuổi, hậu huyệt có cắm một cây pháo sáng lớn, trong miệng ngậm trái sơ ri căng mọng, cậu nằm vểnh cao mông, lộ ra nến cùng pháo sáng, quay đầu lại nhướn môi đút trái sơ ri vào miệng Cảnh Thiên

"Ông xã, bất ngờ không? Sinh nhật vui vẻ, mau mau đốt nến a~"

"Vô cùng bất ngờ" giọng nói trầm xuống kiềm chế tột độ, nói xong liền đốt lên nến và pháo sáng, cúi xuống liếʍ kem trên mông Mục Nhiên

"Ư hưm" Mục Nhiên lỗ l*и cùng hậu huyệt bị hun nóng, tia lửa nhỏ từ pháo sáng xước qua từng mị thịt mẫn cảm, cặp mông bị đầu lưỡi Cảnh Thiên kí©ɧ ŧɧí©ɧ rêи ɾỉ

"Chó mẹ dâʍ đãиɠ, cùng chủ nhân chơi một trò chơi được không nào?" Nói rồi liền bế Mục Nhiên lên, đi xuống tầng hầm, nơi này bình thường để chứa rượu, dùng vân tay mở cửa, bên trong chính là một căn phòng siêu rộng, chứa tất cả những thứ hắn chuẩn bị cho tiểu dâʍ đãиɠ nhà hắn, mỗi món đồ đều làm con người ta "vui thích"

"Lát nữa chơi được không? Cùng ăn mừng sinh nhật anh đã, cơm em đã nấu rồi" Mục Nhiên bị hắn bế xuống tầng hầm, do đèn chưa bật nên cậu cũng không thấy bên trong chứa gì

"Được thôi, vậy ăn cơm trước sau đó sẽ ăn "bánh kem"!" Cảnh Thiên đặt Mục Nhiên xuống, vị trí đồ đạc hắn rất rõ nên không cần đèn, tháo carvat trên cổ bịt mắt Mục Nhiên lại

"Anh bịt mắt em làm gì?"

"Hôm nay là sinh nhật anh, bảo bối hẳn là nên nghe lời một chút?" Cảnh Thiên vuốt ve thân thể trần trụi của Mục Nhiên, tiểu dâʍ đãиɠ này khơi gợi máu S trong hắn, đây rõ là tự tìm đường chết

"Dạ" Mục Nhiên trả lời xong liền nghe thấy tiếng bước chân của Cảnh Thiên xa dần, cậu lại bị bịt mắt không dám chạy lung tung, 5p sau tiếng bước chân lại vang lên, hắn bế cậu lên

"Tự banh l*и cưng ra!" Mục Nhiên hưng phấn với trò chơi này liền nghe theo, buổi sáng hắn đi quá sớm, cả ngày nay ở nhà cậu đã rất thèm muốn rồi

"Ahhhh......đây ....ưm ...ư là gì vậy?" Lỗ l*и bị nhồi đầy bởi một vật hình trụ thô lớn, Mục Nhiên khẽ rêи ɾỉ

"Là một cái ghế lắp thêm dươиɠ ѵậŧ giả, nào ăn cơm thôi" Cảnh Thiên tay mân mê cái điều khiển của ©ôи ŧɧịt̠ giả, thản nhiên nói

"Em không nhìn thấy" Mục Nhiên còn không được mặc gì, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ăn cơm rất ngượng ngùng

Cảnh Thiên tháo carvat che mắt Mục Nhiên xuống, hai người như bình thường ngồi ăn cơm, Cảnh Thiên còn đang nhìn ngắm mĩ cảnh đặc biệt vui vẻ, tay khẽ gạt công tắc ©ôи ŧɧịt̠ giả, thứ đồ chơi này được làm theo đúng kích thước của hắn, chức năng cũng vô cùng thú vị: có thể phun ra dòng nước rất mạnh, các loại gai hay hạt tròn chỉ cần ấn nút sẽ nhô lên, nhiệt độ có thể chỉnh nóng lạnh tùy ý, xoay tròn 360° với mức độ đâm chọc rất mạnh, còn có thể phóng ra dòng điện nhẹ( Bối: tự nhiên giống nhân viên bán hàng đa cấp dễ sợ (─.─||)

"Ưʍ....aa....nó...á.á...lạnh ....ưm ô lạnh quá" Mục Nhiên cảm nhận được một dòng nước lạnh buốt rất mạnh đang phun vào bên trong, ma xát từng mị thịt, tay cậu đang gắp đồ ăn cũng run rẩy làm rơi đũa

"Sướиɠ không?" Cảnh Thiên ngừng ăn, bước sang chỗ Mục Nhiên, nhìn thấy nước từ cái lỗ kia ồ ạt tràn ra, điều khiển được gạt thêm một nút

"Aaaa... Thiên~... hức hức....mạnh quá....ân á á á" từng hạt tròn nhô lên gồ ghề cọ xát thịt l*и, ©ôи ŧɧịt̠ giả xoay tròn bên trong vừa nhanh vừa mạnh

"Em nên gọi tôi là gì nào?" Cảnh Thiên vẫn chưa vừa lòng, gạt thêm một nút để ©ôи ŧɧịt̠ giả đâm chọc mở rộng lỗ l*и non mịn

"Á.....chủ nhân....làm ơn....em....em chết mất......á.....aaaa" ©ôи ŧɧịt̠ giả to bự gồ ghề bên trong vừa phun nước vừa đâm chọc xoay tròn, bụng Mục Nhiên bị nước lạnh phun đến vừa trướng vừa buốt, cậu mềm người nằm úp trên bàn ăn

"Ngoan, tôi sẽ chơi cùng em vài trò vui vẻ khác rất vui vẻ" Cảnh Thiên bế Mục Nhiên xuống lại tầng hầm, hắn muốn đêm nay sẽ chơi nát cái l*и da^ʍ này

"Aaaa.......Thiênnn." Mục Nhiên bị ôm lên, ©ôи ŧɧịt̠ giả "phốc" cái bị rút ra

"Mẹ nó, cái l*и ướt như vậy" Cảnh Thiên tát "bốp" lên miệng l*и Mục Nhiên, nước da^ʍ chảy ra ướt đẫm tay hắn, tay kia hắn đang vân vê một chuỗi bi sắt to nhỏ khác nhau, đủ hình dạng vuông tròn, góc cạnh đều nặng trịch, lạnh buốt

"Anh .....anh lại bịt mắt em làm gì chứ?"

"Chiều em tới độ quy tắc cũng quên rồi, tôi hỏi....em-vừa-gọi-tôi-là-gì?" Cảnh Thiên gằn giọng

"Aaaa.....đừng......chủ nhân....em sai..... đừng mà....aaa....em sai rồi...ânnn...ư" Mục Nhiên cảm nhận được từng vật thể nhiều hình dạng bị nhét vào trong, sức nặng cùng cảm giác lạnh lẽo làm cậu nhận ra liền giãy dụa, sợ hãi rên lên

"Còn nháo?" Cảnh Thiên quất một nhát roi lên cặp mông nộn nộn của Mục Nhiên, cậu ăn đau liền nhích người né tránh

"Không biết phép tắc" Cảnh Thiên thấy cậu lé liền cao giọng, "chát" lại thêm một roi vào nơi khe mông, roi da cọ qua hậu huyệt non nớt xước ra một vệt đỏ

"A.....chủ nhân....đau... hức đừng đánh......em biết sai....aaaa"

"10 lên 15, đếm" Cảnh Thiên lấy hết chuỗi bi vừa mới nhét vào, bắt đầu lại

"1"

"2"

"Ưʍ..6"

"Aa...ư...9"

"12......aa...ânnn.....đủ rồi mà....xin chủ nhân...... hức.....rách mất..... hức.....góc sắt cọ qua .....ân ..đau lắm....."

"Tôi nói hư hỏng sẽ bị phạt" Cảnh Thiên nhìn miệng l*и căng chặt, bi sắt bị chèn ép rớt ra lại bị hắn hung bạo ấn vào

"Tự mình ngậm chặt, đừng để tôi phải dùng giang tắc"

"Aaaa.....sâu quá.....chủ nhân.....quá nhiều...... không...á á.... không nổi....ư...... không....aaa" 15 viên bi sắt kích thước lớn ở bên trong l*и nhỏ chèn ép, còn có rất nhiều viên có góc cạnh cọ vào mị thịt

"Hửm?" Cảnh Thiên càng ấn sâu bi sắt vào trong

"Aaaa.....dạ... hức...dạ" Mục Nhiên thít chặt miệng l*и giữ chặt bi sắt bên trong, trán cậu nhăn lại mồ hôi thấm ướt tóc, miệng mở ra rêи ɾỉ từng hồi

"Tốt, tôi đi xử lý công việc, em làm việc của mình đi" Cảnh Thiên phủi áo như không mà đi lên thư phòng

Mục Nhiên hai chân mền nhũn, l*и nhỏ liên tục trào ra nước da^ʍ ướt dầm dề hai bên đùi, còn việc của cậu bây giờ là đi dọn bàn cơm khi nãy, vừa mới đứng lên số bi sắt đã muốn tràn ra ngoài vì chúng rất nặng, cậu phải cố gắng dùng sức mà thít chặt mép l*и lại yếu ớt mà giữ chúng bên trong gian nan dựa tường mà đi lên phòng bếp

Cảnh Thiên ở thư phòng mặt không biểu tình ngồi trước màn hình máy tính gõ gõ, trên màn hình là cảnh Mục Nhiên đang run rẩy dọn dẹp bàn cơm, cậu bước từng bước rất nhỏ, khe khẽ ngửa cổ rêи ɾỉ, nơi giữa hai chân ướt một mảng bóng loáng dưới ánh điện, thân hình nhỏ bé trắng nõn, không che đậy, ánh mắt hồng hồng như chú thỏ bị bắt nạt, câu nhân vô cùng, Cảnh Thiên cứ chăm chú xem đến khi con thỏ kia dọn dẹp xong ngồi phịch luôn xuống sàn, dựa lưng vào tủ bếp

"Ha____con thỏ này dám tự chơi" Cảnh Thiên nhìn cảnh diễn ra trên màn hình khẽ nhếch môi

"Ahaa....thêm nữa...ưʍ....ư...ư...ư .... nữa~~~~"

"Ânnnnn.....ư....ư.....chạm tới...á.....á~"

"Tự chơi rất sướиɠ?" Cảnh Thiên bế bổng Mục Nhiên lên, đưa tay xuống nhéo lên hộŧ ɭε nho nhỏ, móc vào trong l*и cậu giật mạnh chuỗi bi sắt ra

"AAAAAAAA" từng viên bi sắt bị thô bạo rút ra, tốc độ cực nhanh mà cọ lên miệng l*и bỏng rát

"Chậm......Aaaaa....chết em mất........AAAAAAA...... đừng .... chậm thôi......" số bi sắt vừa bị rút ra còn chưa kịp điều chỉnh nhịp thở, Mục Nhiên đã bị Cảnh Thiên dồn dập đυ. l*и, cái lỗ đã được bi sắt mở rộng, trực tiếp đâm vào tử ©υиɠ cũng không khó khăn gì, há to miệng kêu lên, nước miếng theo đó văng ra nhễ nhại, hắn đặt cậu lên bàn ăn, nắm lấy cặp đùi trắng nõn mà mạnh mẽ ra vào, ©ôи ŧɧịt̠ nổi đầy gân xanh tím "phầp phậm" đυ. cái bướm nhỏ xinh đến sưng đỏ

Hơn 1 tiếng sau, Mục Nhiên rên khan cả giọng, cả người vô lực nằm trên bàn ăn, tùy ý để Cảnh Thiên đưa đẩy thụt l*и, thúc "bem bép" vài chục cú chốt hạ hắn mới gầm một tiếng bắn ra, rút dươиɠ ѵậŧ ra ngoài, bế cậu lên phòng ngủ, đợi tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra bớt hắn móc ra một viên thuốc nhìn giống như viên thuốc sủi bình thường, cạ cạ nó lên miệng l*и ướt nhẹp của Mục Nhiên ra lệnh

"Nhét nó vào l*и cưng đi"

Viên thuốc như một viên kẹo nổ, nhưng sự nổ mạnh hơn kẹo rất nhiều, còn tan rất chậm, vừa tiếp xúc với nước liền lách tách nổ, văng ra lung tung va chạm khắp vách thịt, Mục Nhiên vừa nhét vào vừa bị cảm giác mới lại này kí©ɧ ŧɧí©ɧ run lên

"Aa....ân ô..đã...ấ...đã nhét vô rồi ư.....là gì vậy ưʍ.....lạ quá...." Mục Nhiên nửa quỳ trên giường

"Là thuốc giảm đau, l*и cưng quá sưng" Cảnh Thiên thấy viên thuốc vẫn lấp ló nơi miệng l*и liền mạnh tay ấn sâu nó vào trong, viên thuốc này chính là vừa giảm đau vừa kí©ɧ ɖụ©, hắn đã thả thử 1 viên vào ly nước rồi xem xét, mức bung nổ của hạt sủi rất mạnh, nước trong ly cứ ùng ục sủi lên, nhét vào cái l*и ngập nước của cục cưng nhà hắn đảm bảo tiểu yêu tinh này sẽ phê chết

Viên thuốc bị nhét vào sâu hơn, nơi yếu ớt bên trong bị viên thuốc cứ sủi lên rồi lách tách mạnh mẽ nổ ra làm Mục Nhiên sung sướиɠ cong người

"Sướиɠ vậy à, tôi nhét thêm vài viên cho nó sủi ngập l*и cưng được chứ?" Nhìn biểu tình sung sướиɠ của Mục Nhiên, hắn cầm thêm 2- 3 viên nữa cạ mép l*и doạ nạt như muốn nhét thêm vào trong

"Đừng.....á.... không.....ưʍ...đủ rồi....anh đừng nhét.....aaa.... sướиɠ quá....ânnn" Mục Nhiên rên lên

"Ngoan ngoãn hưởng thụ, bao giờ thuốc tan hết thì gọi tôi" Cảnh Thiên thu tay, ngồi xuống chiếc sopha gõ máy tính chờ đợi

Hơn 10p sau, Mục Nhiên rêи ɾỉ tới mệt, l*и cũng bị thuốc sủi đến tê tê

"Đã .....đã tan hết rồi" Mục Nhiên yếu ớt nói

"Nằm sấp xuống, nâng mông banh l*и ra, tôi kiểm tra"

Mục Nhiên ngoan ngoãn làm theo, phơi bày nơi riêng tư ướŧ áŧ, còn liên tục nhiễu ra nước nhờn, Cảnh Thiên đưa tay xoa xoa bên ngoài, chất nhờn khá mát, thuốc đang phát huy tác dụng, hắn cười khẽ nhéo hộŧ ɭε sưng phồng của cậu, rồi lại quay lại ghế ngồi

Đúng như hắn nghĩ, chỉ một chốc sau, tiếng rên ngọt ướt của Mục Nhiên lại vang lên

"Ưʍ.....aaa ..lạnh aaaa.....tê quá....ưm ...ô...ô..ô"

"Chỉ là tác dụng của thuốc thôi, nằm ngoan, bao giờ cái l*и cưng ấm lại thì gọi tôi" tiếp tục gõ máy tính chờ đợi, nói là gõ máy tính nhưng thật ra tầm mắt cũng chưa từng rời khỏi thân ảnh mềm dẻo in đầy dấu hôn ngân đang rêи ɾỉ trên giường, chỉ một chốc sau

"Aaa...đã ấm rồi đây ưmmn~"

"Nói lại, cái gì ấm?" Cảnh Thiên chọc một ngón tay vào cái lỗ ấm áp, rất hài lòng

"A.... đừng đánh....l*и ..l*и nhỏ của cɧó ©áϊ ấm lại rồi... hức"

"Sao nữa?"

"Chủ nhân.....có thể tiếp tục....chơi l*и của cɧó ©áϊ rồi"

"Tốt lắm" nói rồi Cảnh Thiên bế Mục Nhiên lên giường, nằm ngủ, 1 2 tuần nữa, còn nhiều cơ hội cứ từ từ chơi, hắn không vội, hôm nay bảo bối mệt rồi, không nên quá sức

---------------------------------------

Sánh hôm sau, Cảnh Thiên lái xe đưa Mục Nhiên tới trường, khi cậu định xuống còn bị hắn kéo lại

"Bảo bối, cởϊ qυầи của cưng ra nào"

"Hả? Em.....bây giờ em phải lên lớp" vì là giờ vào lớp nên ở cổng trường các sinh viên khác qua lại rất nhiều, hắn lại bảo cậu ở trong xe làm chuyện kia, cậu sao dám, lỡ bị người khác thấy

"Ngoan ngoãn! Tôi không ȶᏂασ cưng" Cảnh Thiên nhấn nút âm thầm chuyển kính xe thành loại 1 chiều, bên trong xe vẫn nhìn rõ nhưng người ở ngoài sẽ không thể thấy được trong xe xảy ra chuyện gì

"Nhưng....... người khác sẽ....sẽ thấy" Mục Nhiên sắp khóc tới nơi, mọi người qua lại rất nhiều, cậu cũng không hề biết Cảnh Thiên đã chuyển kính xe thành 1 chiều

"Đừng để tôi nhắc lại!" Cảnh Thiên nhìn biểu tình kia lại càng ra sức trêu đùa

Mục Nhiên biết sợ liền tự kéo quần mình xuống, bên trong lộ ra cái qυầи ɭóŧ ren lọt khe màu trắng Cảnh Thiên bắt cậu mặc, quần còn đính ngọc trai vô cùng khiêu gợi, cậu ngượng đến không dám ngẩng mặt, khom người rất thấp cố gắng không để thân dưới lộ ra ngoài cửa kính

"Cởi luôn qυầи ɭóŧ, tự ôm hai chân lên" Cảnh Thiên ra lệnh

"Ưʍ...... hức.... đừng làm thế mà....em....em phải đi học..." Mục Nhiên lo đến khóc luôn rồi

Cảnh Thiên thoả mãn nhìn người yêu bày ra tư thế dâʍ ɖu͙© kia, đưa tay nhét cái qυầи ɭóŧ tình thú kia vào cái lỗ l*и trơn ướt, miệng l*и bị qυầи ɭóŧ căng ra, một góc ren trắng còn lộ ra ngoài, cái l*и sưng đỏ cùng ren trắng kết hợp dâʍ ɖu͙© cực độ, hắn liền nhìn không được kéo ra nhét vào cái qυầи ɭóŧ mấy lần đến khi nó ướt đẫm nước da^ʍ, từng viên ngọc đính trên quần ướt đến bóng loáng, mới nhét sâu nó vào trong

"Cưng ngoan ngoãn ngậm nó đi học, không được rút ra kể cả lúc cưng đi tiểu, tối về tôi sẽ kiểm tra, nếu cưng dám lén tôi rút ra tôi liền cho l*и cưng ngậm qυầи ɭóŧ của tôi đến trường____1 tháng, nhét cho cái l*и của cưng toàn mùi ©ôи ŧɧịt̠ của tôi" máu S của Cảnh Thiên bị khơi gợi hắn cư nhiên muốn điều giáo con thỏ nhỏ này

"Hức.... đừng mà... hức"

"Đừng khóc nào, cửa kính xe là 1 chiều, mọi người không có thấy em, ngoan ngoãn đi học, tôi yêu em" Cảnh Thiên sau khi doạ sợ người ta, thấy người ta khóc liền mềm lòng, lại đi dịu dàng an ủi, hôn hôn tóc Mục Nhiên, lại vuốt vuốt lưng cậu, hắn đều biết tiểu yêu tinh này chỉ là bị doạ sợ thôi, nước ướt đến thế rõ ràng là phát nứиɠ?

Buổi chiều Mục Nhiên đợi mọi người trong phòng đi hết rồi cậu mới dám ra khỏi phòng học, quần cậu đều bị nước da^ʍ thấm ướt, mỗi một bước đi đều bị lớp vải ren cùng từng viên ngọc trai nhấp nhô cọ qua, lâu lâu lại cọ qua điểm G của cậu một cái, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nửa vời làm bên trong cậu ngứa ngáy vô cùng

Cảnh Thiên đậu xe ở cổng trường, từ trong xe đã nhìn thấy bảo bối nhà hắn lấp ló đi ra, nhìn ngang liếc dọc khắp nơi, chân bước cũng không vững, hắn xem lịch học hôm nay cửa cậu có một tiết thể dục chạy cự ly ngắn, hẳn là trong khi chạy đã cao trào không ít lần đâu

"Cục cưng, tự lột sạch quần áo ra" Cảnh Thiên thấy từ lúc lên xe tới giờ cục cưng của hắn luôn không yên phận, cặp mông nhích tới nhích lui cọ sát trên ghế, mặt ửng hồng sắc tình, gợϊ ɖụ©

Mục Nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhợt nhạt cả một buổi chiều, bây giờ chỉ muốn bị hung hăng đè ra cᏂị©Ꮒ, rất ngứa rất muốn, cậu ngoan ngoãn tự cởi sạch quần áo lộ ra thân thể trần trụi,

Dừng đèn đỏ, Cảnh Thiên mở hộc tủ nhỏ trong xe, lấy ra trứng rung size lớn, nhét thẳng vào cái l*и còn đang ngậm qυầи ɭóŧ của Mục Nhiên, nhưng hắn không bật công tắc rung, nhìn cậu nứиɠ tình vì bị nhét đồ vật bất động bên trong

"Cảnh Thiên.... hức...em muốn....ân..mau mau tới làm em....ahhhh...nhanh điii"

"Cưng tự chơi đi" Cảnh Thiên bắt Mục Nhiên co chân thành chữ M trên ghế rồi cọ sát bướm nhỏ với ghế da

"Hưmm... ngứa quá.....làm ơn.. hức em không chịu nổi mất....aaa"

"Đĩ nhỏ, tôi sẽ dạy cho cái l*и của cưng biết cách ngoan ngoãn"

------------------------

Về tới biệt thự, Cảnh Thiên căng một chiếc dây thừng to được bện rất thô ráp từ phòng khách xuống tầng hầm, luồn sợi dây qua háng Mục Nhiên, sợi dây được căng cao hơn thắt lưng cậu một chút để khi cậu di chuyển nó sẽ ma sát siết lên bướm nộn của cậu, trên sợi dây cứ cách vài cm lại có một nút thắt rất to, đủ để chen vào lỗ l*и

"Đi xuống tầng hầm cho tôi xem" Cảnh Thiên tay cầm một chiếc roi da vỗ vỗ lên mông Mục Nhiên, hắn kẹp lên núʍ ѵú cậu hai cái kẹp vυ' có dây kim loại nối ở giữa, tay hắn cầm đoạn dây kim loại kéo một cái đầṳ ѵú liền bị kéo căng đau đớn

"A....aaaa thô quá......á haa l*и bị cọ rách mất.......ưm ô ô ô" Mục Nhiên mỗi bước đi đều bị dây thừng cọ cho rát hết cả bướm, bên trong cậu vẫn còn đang ngậm trứng rung cùng qυầи ɭóŧ, đi bước nào bị cọ cho tê l*и phát đấy

"Bước nhanh lên" Cảnh Thiên quát rồi "chát" quất một roi xuống mông cậu, một vết roi sắc tình đỏ ửng, hắn còn ác ý bật công tắc trứng rung lên mức cao nhất

"Hức....a....rát quá.... aaaa.....rung quá mạnh.....ưmmm...a.a.a" trứng rung bị nhét vào rất sâu đang rung muốn nát cả l*и, Mục Nhiên khổ sở rên lên

"Còn cãi, tiếp tục chậm trễ cái roi này sẽ quất nát l*и cưng" Cảnh Thiên rê cái roi qua mép l*и Mục Nhiên doạ nạt

"Sẽ..... hức....sẽ nhanh... đừng aaaa...á á...dây thừng cọ .....ân ư ư rát quá......rát quá hức" Mục Nhiên cố bước nhanh hơn, dây thừng cọ muốn rách cả mép l*и, từng nút thắt bị nhồi vào bên trong, khi cậu bước qua thì bị bung mạnh ra, sướиɠ đến tê tái, từ phòng khách xuống tầng hầm là một quãng khá xa, còn phải đi cầu thang, cái l*и cậu mυ'ŧ qua rất nhiều nút thắt, bị nó cọ cho sưng tấy lên, trứng rung vẫn ác liệt hành hạ thịt bướm bên trong, lúc xuống tới cửa tầng hầm chân đã mềm nhũn, vừa khụy xuống một chút l*и liền bị dây thừng siết lên, "chát" roi da quất mạnh vào l*и non

"A" Mục Nhiên bị đau kêu lên 1 tiếng

"Đi có từ phòng khách xuống mà mất gần 20p, nói tôi nghe xem cái l*и phun nước hết mấy lần, nói sai liền bị phạt"

"Hức..... đừng mà...... hức....em....1 lần.....à không.....là 2 lần" Mục Nhiên đương nhiên nhớ không nổi, đầu óc cậu bị đau rát cùng sung sướиɠ chi phối đến mơ hồ

"Cái l*и vẫn chưa đủ ngoan, nước phun ra hết 4 lần ướt đẫm thảm sàn" Cảnh Thiên bế Mục Nhiên từ đoạn dây thừng ra, để cậu nằm co trên giường, hai chân run rẩy, banh l*и ra còn thấy bên trong ướt dầm dề, mép l*и hơi rung do trứng bên trong vẫn hoạt động, thịt l*и sưng đỏ hỏn còn lằn lên vài vệt roi da vô cùng bắt mắt

"Mặc cái này vào" Cảnh Thiên đưa cho Mục Nhiên bộ đồng phục trung học của hắn lúc trước, cùng một vài vật trang trí tình thú, bộ đồ hắn đã sửa một chút, cục cưng của hắn nhỏ nhỏ mềm mềm, khuôn mặt trẻ con kia mặc cái này nhìn sẽ càng giống trẻ vị thành niên đi

Mục Nhiên mặc bộ đồng phục xanh trắng rộng thùng thình vào mới phát hiện, đũng quần và phần ngực bị khoét lỗ, mặc vào nhìn như mấy cậu học sinh trung học dâʍ ɖu͙© hay đến quán bar bán da^ʍ, trên đầu là cặp tai hồ ly nhọn trắng muốt, trong hậu huyệt nhồi chặt 3 cái giang tắc mỗi cái gắn liền với một cái đuôi lông xù nhìn chung cũng rất giống một con hồ ly yêu mị

"Hưʍ.....nhìn lạ quá ư a...a" Mục Nhiên ngại ngùng, giang tắc trong huyệt cũng chèn ép điểm mẫn cảm khiến cậu sung sướиɠ

"Không lạ______chỉ da^ʍ" Cảnh Thiên móc tay vào bướm nộn kéo trứng rung cùng qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm ra, dùng chính cái qυầи ɭóŧ đó cột gốc dươиɠ ѵậŧ nhỏ của Mục Nhiên lại

"Chỉ cho phép cưng dùng bướm cao trào"

"Hức......chủ nhân....ô..... l*и rát quá..... hức"

"Mới chỉ một chút đã chịu không được, hẳn là l*и của cưng cần tôi điều giáo nhiều thêm!"

"Không..... đừng mà....."

___________________________

Cứ như vậy suốt cả tuần sau, Mục Nhiên ở nhà đều không được mặc quần áo, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ làm việc, cùng lắm là sẽ mặc nội y tình thú gì đó, trong l*и luôn bị nhét đồ, Cảnh Thiên mua rất nhiều đồ chơi nên mỗi ngày sẽ là một món mới, vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn cũng thích cùng cậu ra vườn sau chơi dã chiến, giữa nơi rộng rãi trống trải cậu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ sung sướиɠ gấp nhiều lần, cậu cũng đang học múa da^ʍ vũ, hắn đương nhiên thích xem, còn cho cả l*и cũng lỗ hậu ngậm đầy sεメtoy mới cho cậu múa.

_______________________

Cảnh Thiên chính là một ông hoàng biếи ŧɦái, hắn nghĩ ra vô cùng nhiều trò đều bắt cậu thử

Sáng hôm qua hắn nhét 3 trái kiwi vào l*и Mục Nhiên rồi bắt cậu lau nhà

"Aaaaa......... chúng đang.....aha vỡ ra...á"

"Sướиɠ không? Nâng mông lên tôi muốn nhét thêm" Cảnh Thiên nhét thêm trái kiwi thứ 4 vào l*и Mục Nhiên, nhưng chỉ vào được một nửa, nửa ở ngoài giãn căng miệng l*и rồi bị thít lại

"Ô....ô.... không được đâu.......aaaa" Mục Nhiên sướиɠ đến ngồi bệt ra sàn, Cảnh Thiên cầm chùm roi da vuốt vuốt mông cậu

"Tiếp tục lau, thít l*и cho chặt"

Tư thế lau cần quỳ gối cúi người làm kiwi chèn ép vỡ ra bên trong, nước kiwi chảy ra đều bị Cảnh Thiên đè ra liếʍ sạch

++++++++++++++++

Có khi còn bắt cậu ngậm nho từ sáng tới tối

"Cái bướm thực ham ăn" Cảnh Thiên liên tục đút nho vào trong cái bướm non

"Ân....ưhu.....thêm đi.......ấ....á nữa nha nha ........ sướиɠ muốn chết....."

Nhét đến khi chỉ cần Mục Nhiên khẽ co miệng l*и nho cũng tràn ra ngoài mới ngừng, nho ngậm bên trong nhưng hắn vẫn đè cậu ra ȶᏂασ tới tấp, trái bên trong nát nhỏ lại nhét thêm trái mới vào, để cái l*и ngậm nho nát lại bắt cậu thít chặt đến tối chỉ để nước nho chảy ra phải giữ thịt nho lại không được lẫn vào, còn nếu lẫn hắn sẽ nhét lại vào trong cho cậu làm lại từ đầu

"Cưng à, vỏ nho lại lẫn vào nước nho rồi, 3 lần rồi cưng nói xem nên phạt thế nào?"

"Hức...... hức.....em sẽ làm lại...ư ....ô....ô.....chủ nhân xin anh.... hức đừng nhét thêm......Á Á Á" lại bị Cảnh Thiên nhét thêm vài trái nho, thật sự chịu không nổi

++++++++++++++++++++

Lúc thì bắt cậu banh l*и cho hắn cắm hoa vào trong

"L*и cưng như cái bình hoa vậy, rất xinh đẹp"

"Chủ nhân.......ư....cành hoa...cọ em ngứa quá..ứ ứ ứ"

Rất nhiều cành hoa mềm nhỏ lộn nhộn bên trong, miệng l*и nhấp nhô những hoa đỏ chói, mỗi lần khẽ co bóp những đoá hoa lại rung lên nhìn rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ

+++++++++++++++++++

Lúc lại nhét đá viên lạnh buốt vào l*и cậu, để cậu ngậm tan đá

Trừ buổi sáng Cảnh Thiên đi làm sẽ nhét ©ôи ŧɧịt̠ giả, trứng rung, bi sắt hay cả rau củ vào l*и cậu, có khi hắn còn bắt cậu nhét sεメtoy đến trường, hắn ở công ty còn video call về nhà bắt cậu dùng ©ôи ŧɧịt̠ giả đυ. l*и cho hắn xem, thì cả ngày hắn ở nhà cậu đều bị đυ. không thương tiếc, cái l*и trải qua điều giáo lúc nào cũng nứиɠ tình chảy nước, bị đυ. tới sưng đỏ, mép l*и lật cả ra ngoài tê tê rát rát

_________________________

Đêm qua vừa đυ. sưng bướm tiểu yêu tinh, sáng Cảnh Thiên mới rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi cái l*и sưng đỏ, định nhét thuốc sủi giảm đau nhưng lại sợ cậu thức giấc mới dùng thuốc bôi

Đặt bên cạnh giường 3 kiểu sεメtoy cỡ bự, xuống nhà nấu cháo thịt băm rồi bỏ vào nồi giữ nhiệt cho Mục Nhiên rồi mới đến công ty

9:00 sáng, Cảnh Thiên kết thúc buổi họp nghĩ tầm này Mục Nhiên đã dậy rồi mới gọi về nhà

Mục Nhiên đã thức dậy, bên cạnh đã không còn ai, bên trong trống rỗng khó chịu, đã hơn 1 tuần Cảnh Thiên duy trì thói quen sinh hoạt dâʍ ɭσạи

Côи ŧɧịt̠ Cảnh Thiên không lúc nào rút ra khỏi l*и nhỏ, ăn cơm, đi tắm, dọn nhà, đi ngủ hay cả khi đi tiểu hắn sẽ tiểu vào l*и cậu rồi để nướ© ŧıểυ rỉ ra từ từ, còn cậu không được tiểu bằng bướm mà sẽ tiểu bằng dươиɠ ѵậŧ nhỏ

Cái l*и bị chơi 24/24, không lúc nào không phát da^ʍ thèm ȶᏂασ, bây giờ trong l*и không ngậm đồ liền khó chịu

"Reng____Reng" tiếng chuông điện thoại vang vang

"Dạ, em vừa tỉnh dậy"

"Đồ chơi ở cạnh giường, cháo anh nấu ở dưới bếp"

"Ưm~~~dạ, em biết rồi"

"Video call đi"

"Anh....anh không phải đang ở công ty sao?" Mục Nhiên thừa biết cái tên lưu manh kia đòi video call để làm gì

"Phòng giám đốc là nơi muốn vào liền vào sao?"

"Ưʍ.... nhưng...."

"Tiểu Nhiên nghe lời"

Mục Nhiên ngoan ngoãn bật video call, chỉnh camera về phía mình, cậu còn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ khuôn mặt gượng gạo đối diện với người tây trang chỉnh tề đang cười giam bên kia màn hình

"Tự em chơi cho tôi xem đi" Cảnh Thiên kê điện thoại cố định lên ngang tầm mắt, lời nói thản nhiên tựa như nói đi uống cốc nước ăn miếng bánh vậy

"Ân.....ư....aaaa....to quá ..... ưʍ... á ... á." Mục Nhiên cũng là do thèm ©ôи ŧɧịt̠ liền ngoan ngoãn chỉnh camera xuống dưới hình ảnh lỗ l*и bé nhỏ nuốt trọn một cây hàng cỡ bự gân guốc

"Giữ nguyên vậy đi, em nhớ ăn sáng" Cảnh Thiên thoả mãn mà nhìn cảnh xuân đang diễn ra trên màn hình, tay ấn ấn điều khiển trong túi quần

"Á.... Á.... Á.... sướиɠ .....ân hừ.... sướиɠ quá" ©ôи ŧɧịt̠ giả đột nhiên xoay tròn rồi rung lên mãnh liệt chọc vào điểm da^ʍ bên trong lỗ thịt

"Cục cưng ngoan, có thích hay không?"

"Ưʍ......ô...ô thích.... thích quá ...... rất to...ưʍ..a"

"Chỉ chơi một chút thôi, ngoan ngoãn ăn cháo đi, trưa anh về" Cảnh Thiên dịu dàng nói, thật muốn về nhà xoa đầu tiểu ngoan ngoãn nhà hắn dễ thương đến như vậy hắn cũng chả muốn đến công ty nữa

Buổi trưa Cảnh Thiên về nhà sớm, chỉ đơn giản ăn một bữa cơm, cùng Mục Nhiên đi tắm một chút rồi ôm nhau cùng ngủ trưa. Sinh hoạt chồng- chồng bình bình đạm đạm

_______________

"Cưng phát nứиɠ như vậy, không có tôi liệu có để người khác chơi không?" Cảnh Thiên hơn 2h đêm bị cái l*и da^ʍ của tiểu yêu tinh kia gọi tỉnh, liền không chần chờ mà nhẹ nhàng đưa đẩy hông đυ. cậu

"Không .....aaaa....chỉ để cho chủ nhân chơi...ưʍ...aaaa... sướиɠ quá ...ô...ânnnn"

"Gọi ông xã" Cảnh Thiên vỗ vỗ lên mông Mục Nhiên

"Dạ chỉ để ông xã chơi"

"Ngoan lắm, em ngủ đi, đừng nháo" nói rồi Cảnh Thiên từ từ rút ra, chơi đùa quá độ là không tốt, bác sĩ nói 1 2 tuần thì chính là 1 2 tuần, những trò bạo ngược kia chỉ nên một chút cho vui thôi

Bảo bối của hắn chính là trân bảo hắn nâng trong tay, chơi đùa kia nếu còn kéo dài hắn cũng xót người, chỉ nên vậy thôi, cục cưng ngoan là để chiều chuộng