Mỗi Ngày Đều Sẽ Đè Em

Chương 11: Xe chấn

"Ba, buổi tối con cùng tiểu Nhiên sẽ về nhà một chuyến, ba mẹ không bận chứ?" Cảnh Thiên gọi báo trước cho lão Cảnh ở nhà biết

"Không bận, mẹ con đi dạo phố với mẹ tiểu Nhiên chắc cũng sắp về"

"Con đặt bàn ở khách sạn, buổi tối sẽ có người lái xe tới đón ba mẹ, con cùng em ấy trở về sẽ cùng mọi người ăn tối, còn có chuyện muốn nói"

"Được"

Mục Nhiên đang thay đồ, thì nghe Cảnh Thiên gọi

"Bảo bối, em gọi điện báo cho ba mẹ luôn đi"

"Dạ" cậu mặc bộ tây trang chỉnh tề đi ra, tay cầm theo đồ của Cảnh Thiên, là một bộ tây trang, vừa nhìn liền biết là đồ đặt may thủ công cao cấp, cùng là màu xanh thẫm giống hệt với bộ trên người cậu

"Em mặc tây trang rất đẹp"Cảnh Thiên nhận bộ đồ từ tay cậu, khẽ ghé sát bên tai cậu thì thầm

Mặt Mục Nhiên đỏ như trái cà chua chín rồi

Ở cổng biệt thự đã có 1 chiếc ô tô sang trọng chờ sẵn, Cảnh Thiên cùng Mục Nhiên bước lên xe

---------------------------

"Giám đốc, ngài không đến công ty gần một tuần rồi, văn kiện cần xử lí rất nhiều" trợ lí cùng thư kí sáng giờ đều liên tục gọi cho hắn, điện thoại rung không ngớt

"Gửi văn kiện qua, trong nhà có chuyện quan trọng tạm thời không tới công ty" Cảnh Thiên trong công việc kiệm lời tới cực độ, ngoài những chuyện cần thiết những chuyện khác không cần dài dòng

"Anh bận như vậy, chuyện kia có thể nói sau mà, dù gì ba mẹ cũng đều đồng ý cả rồi" Mục Nhiên thấy hắn nhận điện thoại liên tục, cậu cũng biết hắn bận rộn tới cỡ nào

"Không phải anh có nói rồi sao, tất cả những chuyện ngoài kia dù có là gì cũng đều không quan trọng bằng em" Cảnh Thiên rời mắt từ máy tính sang nhìn Mục Nhiên, ánh mắt rất sâu, khẽ vuốt tóc cậu

"Dạ, em chỉ lo anh quá bận thôi"

"Không sao, sẽ đi tầm 5 tiếng, em mệt thì ngủ đi" Cảnh Thiên vỗ vỗ đùi mình, ám chỉ cậu gối lên đó ngủ rồi lại quay lại xử lí văn kiện

Nói là được nghỉ nhưng Cảnh Thiên cũng bận đến tối mắt, những ngày trong kì phát tình của Mục Nhiên, hắn hoàn toàn chỉ chăm sóc cậu, nên giờ công việc mới dồn lại như vậy, một tập tài liệu rất dày cần hắn kí tên phê duyệt được đặt ngay ngắn ở một bên, trước mặt là hai chiếc laptop với màn hình hiển thị dày đặc dữ liệu cùng những con số, cậu nhìn mà chóng cả mặt, còn không hiểu gì chỉ biết đó là thống kê doanh thu cùng mức phát triển

Cảnh Thiên khi giải quyết công việc đều rất tập trung, tầm mắt chăm chú quan sát những con số trên màn hình máy tính, mi tâm đôi lúc sẽ khẽ nhíu một cái, tay liên tục gõ gõ bàn phím, hắn còn đang mặc tây trang vô cùng chỉnh tề, dù là đang ngồi trong xe nhưng lưng vẫn rất thẳng cả người toả ra hơi thở cấm dục của nam nhân, tác phong làm việc hết sức nhanh gọn thành thục, Mục Nhiên quan sát đánh giá Cảnh Thiên, say mê tới độ không nhận ra hắn cũng đang liếc về phía mình

"Đẹp đến như vậy? Hửm" Cảnh Thiên quay sang giữ cằm kẻ đang có ý định trốn tránh

"Đẹp...... lúc anh mặc tây trang tập trung làm việc nhìn rất đẹp" Mục Nhiên xoay đầu trốn tránh thì bị Cảnh Thiên giữ cằm, biết trốn không thoát liền cúi mặt ngượng ngùng nói ra suy nghĩ be bé của mình

"A____ra thế, vậy hôm nào đó liền mặc tây trang đυ. em trên bàn làm việc ở thư phòng, em thích chứ, bé cưng" Cảnh Thiên 3 giây trước còn nghiêm túc bây giờ liền nổi lên tâm tư trêu đùa

"Sao anh lại nói lớn thế!!!!" Mục Nhiên nhanh chóng bịt miệng hắn lại, chuyện xấu hổ như thế cho dù hắn đã ghé sát tai cậu thì thầm cậu vẫn sẽ cho là nói lớn

"Sốt sắng vậy làm gì? Hiện tại anh đang mặc tây trang cũng đang làm việc, ngay bây giờ liền có thể đυ. em sướиɠ ngất" Cảnh Thiên liếʍ lỗ tai của chú thỏ nhỏ đang sốt sắng, tay lập tức mò vào trong quần áo người kia mà xoa nắn

"Cảnh Thiên...... đừng..... đừng trong xe có người khác" Mục Nhiên khẽ giãy, phía trước tài xế có thể nhìn thấy họ bất cứ lúc nào

"Không phải có người khác em sẽ càng hưng phấn sao?" Lời kia là trêu đùa cậu, với một alpha cuồng chiếm hữu như hắn, muốn nhìn thấy bảo bối của hắn- mơ cũng đừng mơ tới, Cảnh Thiên ấn nút kéo tấm ngăn giữa hàng ghế trước với sau xuống, rèm của sổ cũng che lại, chất lượng cách âm tương đối, đằng trước tuyệt sẽ bị ngăn không nhìn thấy gì nữa, khoang xe của hắn cũng rất rộng, đủ để 2 người lăn lộn mà không tù túng gì

Cảnh Thiên lột sạch tây trang trên người Mục Nhiên xuống, để cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ co vào một góc xe, khuôn mặt tỏ rõ kháng cự, hắn túm mắt cá chân của cậu kéo cậu gần về phía hắn, cưỡng ép tách hai chân cậu ra, không báo trước mà thọc tay vào lỗ l*и ấm áp khuấy đảo, lỗ da^ʍ đã sớm bị dạy dỗ đến da^ʍ dật tột độ, đào móc 2 cái liền trào ra mật ngọt, Cảnh Thiên cảm nhận ướŧ áŧ trên đầu ngón tay liền mỉm cười hài lòng

Mục Nhiên giãy dụa, cậu không muốn đem một thân đầy dư vị tao lãng về ra mắt phụ huynh, trong lúc giãy liền vô tình huých một cái vào hạ bộ của Cảnh Thiên

"Bé nứиɠ l*и, em đây là đang câu dẫn tôi" Cảnh Thiên bị huých 1 cái, nhăn mày gầm lên, đè chặt Mục Nhiên xuống dưới thân

"Em...em không cố ý, đừng mà em không muốn về gặp ba mẹ trong tình trạng này" cậu uất ức

"Khi tới nơi còn 2 tiếng nữa mới tới giờ ăn tối, anh đâu có nói không cho em tắm rửa chứ, sao lại trưng bộ mặt oán phụ ra rồi" Cảnh Thiên giờ mới biết cậu uất ức vì cái này, rõ là buồn cười dỗ dành bé ngốc nhà hắn

"Là tại anh không báo trước mà" Mục Nhiên quay đi giận dỗi

"Được rồi, bé yêu về nhà ba mẹ sẽ lưu lại vài ngày, cách âm phòng không tốt, em dám chắc là vài ngày tới sẽ không phát da^ʍ?" Cảnh Thiên thừa biết nhu cầu tìиɧ ɖu͙© của cục cưng nhỏ nhà mình, đêm qua lại vừa đánh dấu cậu, cơ thể cậu bây giờ chính là mẫn cảm nhất với hắn, dám chắc chỉ cần hắn chơi cậu, cậu sẽ sướиɠ đến phát điên

"Em....em, tới nơi..nơi khác làm" cậu ngượng ngùng chết mất, vài ngày không làm chắc chắn khó chịu đi

"Cục cưng dâʍ đãиɠ, em nghĩ em đi đâu làm đây, vườn sau nhà anh? Hửm"

"Vậy....vậy giờ ..... giờ anh làm đi"

"Rõ ràng là đĩ nhỏ thèm ©ôи ŧɧịt̠" Cảnh Thiên véo núʍ ѵú hồng hồng của Mục Nhiên, tay kia không ngừng banh mở bướm nhỏ bên dưới, để nước l*и tanh ngọt liên tục chảy ra, Mục Nhiên do căng thẳng phía trước có người không dám mở miệng rêи ɾỉ, đành cắn chặt môi nhẫn nhịn sung sướиɠ

"Thiên~~~......." Mục Nhiên mềm ngọt mà khẽ thốt ra một tiếng gọi tên hắn

"Sao? Hả, rên ra, tôi muốn nghe" Cảnh Thiên đặt ©ôи ŧɧịt̠ lên miệng l*и ma sát vài cái liền thúc thật mạnh vào trong, hắn biết omega của hắn đang sướиɠ, từng mị thịt mẫn cảm cực độ hút lấy côn ŧᏂịŧ to bự của hắn

"AAA.....Sẽ.....a~ a..ưʍ...bị nghe thấy mất~ a~~~làm ơn" Mục Nhiên bị thúc vào bất ngờ lại chỉ sau vài chục cú thúc háng mạnh bạo của alpha nào đó đã bị đυ. tới sướиɠ gần chết, quên trời quên đất, không còn biết xấu hổ là gì nữa

"Sẽ không, em rên nghe rất lẳиɠ ɭơ, giống như cầu ȶᏂασ vậy" Cảnh Thiên luôn biết làm như thế nào để cục cưng của hắn sướиɠ đến phát điên, còn cậu chỉ lơ đễnh một hành động cũng sẽ làm hắn sướиɠ

"Banh mông em ra, quỳ cao lên, tôi muốn đi vào____sâu hơn" Cảnh Thiên ác ý, kề môi bên tai Mục Nhiên nói nhỏ, giọng nói trầm đυ.c du͙© vọиɠ cùng tiếng hắn thở gấp kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu quá độ

"Ưm~~~đã rất sâu rồi....a ....a...a." Mục Nhiên rất ngoan ngoãn banh cánh mông no đủ ra, cậu muốn hắn

"L*и cưng đang mời tôi vào ȶᏂασ nó này, em cũng nên nói gì đi" Cảnh Thiên mυ'ŧ mát vành tai Mục Nhiên

"Ahaaa...l*и da^ʍ phát nứиɠ.....cầu anh.....ứ...aaaa.....mau mau tới đi~"

"PHẬP" một phát, Cảnh Thiên cắm thẳng ©ôи ŧɧịt̠ thô cứng vào trong cái nơi sâu thẳm, l*и cực kì mềm, nước l*и chảy ra cũng cực kì nhiều, lại còn đặc hơn mọi khi, chủ nhân của nó còn đang dâʍ đãиɠ co bóp mời gọi

"Ô.... Thiên....ư sướиɠ..... sướиɠ chết em mất.......á......anh ư ....anh chơi chết em mất.....á"

"Azzz con mẹ nó, thật muốn thọc nát l*и cưng"

"Aaaaa ......anh làm đi~ á.....á...làm nát em đi.....em muốn.....muốn bị anh đâm hỏng.....ư...a"

"Đâm em hỏng rồi_____vậy sau này em lấy gì cho tôi chơi"

"Ân....aaaaaa......còn hậu huyệt.....ưhhh......em..em cũng có thể dùng miệng.....ahaaaa"

"Cú© Ꮒσα cùng miệng của em còn cần ngậm những thứ khác, chẳng hạn như _______" tay Cảnh Thiên vân vê một chuỗi trứng rung, hắn biết về nhà ba mẹ dụng cụ không thể mang hết theo nhưng những thứ làm bé cưng nhà hắn sướиɠ thì nhất định phải đầy đủ

"Ha.....ưʍ....em đều có thể ngậm...á aaaa......c̠úc̠ Ꮒσα cùng miệng da^ʍ đều muốn được anh chơi đùa.....ân aaaaa sâu quá......"

"Em học ở đâu ra thói mạnh miệng này, hửm?" Cảnh Thiên còn đang suy nghĩ xem liệu nhét chuỗi trứng rung cỡ lớn này vào có làm cậu quá sức không, lại nghe cậu da^ʍ ngôn lãng ngữ cầu đυ. liền triệt để ngừng suy nghĩ, không lưu tình mà nhét thẳng cả chuỗi 5 trái trứng, từng trái cỡ như nắm tay trẻ con vào c̠úc̠ Ꮒσα cậu

"Á...AAAAA.....rách mất ư hư, to..... aaaa quá to rồi"

"Là do cưng tự chuốc, đừng lười biếng, co bóp c̠úc̠ Ꮒσα từ từ thích ứng"

"Ân.......aaaa.....chúng a~....chúng cọ tới....ư sướиɠ quá..." Cú© Ꮒσα Mục Nhiên được Cảnh Thiên đặc biệt điều giáo có thể tự động chảy nước da^ʍ, chuỗi trứng rung chỉ mới vừa đút vào liền kí©ɧ ŧɧí©ɧ mị thịt chảy nước

Cảnh Thiên nghe cậu rên sướиɠ liền nhếch môi cười ác, gạt điều khiển trứng rung lên cao nhất, để nó rung nát c̠úc̠ Ꮒσα cậu, xem còn dám mạnh miệng không

Rất đúng ý Cảnh Thiên, trứng rung vừa được khởi động liền trực tiếp làm Mục Nhiên cả người run lên, l*и cũng vì bị sướиɠ mà bóp chặt lại, siết ©ôи ŧɧịt̠ hắn có chút đau, hắn cười tà, tay cầm lấy phần lộ ra ngoài của chuỗi trứng rung, kéo mạnh ra rồi lại nhét vào, ©ôи ŧɧịt̠ trong l*и cậu cũng thúc vào từng cú, nhịp độ cực ăn ý mà đυ. vào từng điểm mẫn cảm của cậu,

"Đĩ da^ʍ, tôi ȶᏂασ em sướиɠ không" Cảnh Thiên vẫn hùng hục nện vào cái l*и non đẫm nước, trứng rung cũng bị hắn lôi ra nhét vào liên tục, nhận được tiếng rêи ɾỉ của bảo bối dưới thân như một liều thuốc kí©ɧ ɖụ©

"Sướиɠ......ông xã~ anh thật tốt....ưm á á đυ. em sướиɠ tới chết được...... trứng rung mạnh quá....... hậu huyệt tê lắm......aaaa .... làm ơn......em sướиɠ quá aaaa....." Mục Nhiên ưỡn người, trong l*и nhỏ phun ra một luồng nước tưới lên qυყ đầυ to béo của Cảnh Thiên

"L*и em được tôi làm sướиɠ rồi, giờ em nên báo đáp đi chứ" Cảnh Thiên vẫn không ngừng thúc vào, bảo bối hôm nay quá mẫn cảm, cái l*и mềm xốp, co bóp kịch liệt như cái l*и trinh, nước không ngừng tràn ra như con suối nhỏ, đυ. cậu quá sướиɠ nên hắn cũng mạnh bạo hơn, Mục Nhiên bị ȶᏂασ một hồi cao trào đến rất nhanh, cứ cái đà này cậu cao trào vài lần nữa thì hắn mới bắn

"Ưm~~làm em thôi..... không đủ sướиɠ sao?" Mục Nhiên mở miệng nói lời dâʍ ɖu͙©, ánh mắt phủ một tầng nước cứ đong đưa liếc nhìn hắn, tựa như chạm nhẹ một cái nước liền trào ra

"Làm em rất sướиɠ" Cảnh Thiên không nhiều lời liền lật người Mục Nhiên lại, ánh mắt ngập tràn sự thưởng thức cái đẹp, omega của hắn chính là ở góc độ nào cũng cực kì động lòng người, làn da trắng mềm, bờ vai nhỏ nhắn, sống lưng rất thẳng, xương bướm tinh tế nhô lên, vòng eo thon nhỏ doạ người, cặp mông đầy đặn, to tròn đem lại cảm giác thích thú không thôi

"Vậy......nếu sướиɠ, anh làm em... ưʍ... chính là báo đáp a~~~" Mục Nhiên nói rất khẽ, âm cuối dinh dính câu dẫn, như mời gọi

Cảnh Thiên nghe lời vào tai liền máu huyết sôi trào, gậy thịt vẫn cắm trong cái lỗ ướt đẫm ra sức đâm chọc, mạnh mẽ ma sát điểm mẫn cảm của Mục Nhiên, kịch liệt công phá cửa tử ©υиɠ mềm yếu của cậu, nhìn cậu sướиɠ tới mắt trợn lên mơ hồ, miệng mở ra rêи ɾỉ liên tục không kịp khép lại, sướиɠ tới độ lưỡi cũng duỗi ra khỏi khoang miệng nước bọt xuôi theo đó chảy ra, tiếng thở dốc cũng kiều mị quyến rũ đến phát điên

"Chủ nhân ȶᏂασ em có sướиɠ hay không? Bé cɧó ©áϊ nứиɠ l*и" Cảnh Thiên dồn dập giã ©ôи ŧɧịt̠ thô cứng của mình vào cái l*и non nớt của Mục Nhiên, tiếng da thịt va chạm "ba, ba, ba" vang lên không ngớt

"Aaaa.... sướиɠ lắm, tử ©υиɠ......ưʍ.. sắp bị chủ nhân đυ. nát rồi á ô ô.....chậm thôi mà........nóng quá aaaaa chủ nhân a~" Mục Nhiên thật sự quá sướиɠ, lỗ l*и bị ma sát nhanh đến tê dại, từng trận kɧoáı ©ảʍ cực lớn tập kích não bộ, Cảnh Thiên biết tất cả những điểm mẫn cảm trên cơ thể cậu, trước sự công kích của hắn, cậu hoàn toàn không thể kháng cự nổi

"Sướиɠ chết mất... ông xã anh quá thô......nhanh....nhanh nữa ..... em .....a....em muốn ra...ư" trước hàng trăm cú thúc mạnh bạo của Cảnh Thiên, cậu lại triều xuy lần nữa

"Mẹ nó, em đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi" Cảnh Thiên không vờn quanh cổ tử ©υиɠ nữa mà ác liệt trực tiếp ȶᏂασ vào tử ©υиɠ đang trào nước, không để cho Mục Nhiên kịp thở dốc mà đã liên tiếp như một cái máy đóng cọc "phập, phập, phập" ȶᏂασ vào tử ©υиɠ cậu, hai trái trứng no đủ thể hiện trữ lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ rất lớn dọng "bem bép" vào mép l*и cậu tới mức sưng đỏ cả lên, Cảnh Thiên nắm lấy hai chân cậu gác lên vai, đè xuống làm đùi cậu áp sát vào cơ ngực rắn chắc của hắn, tư thế này có thể vào đến rất sâu, kích thước của Cảnh Thiên lại quá khủng bố, qua mấy chục cú ra ra vào vào Mục Nhiên đã khóc tới nước mắt đầm đìa luôn miệng xin tha

"Sâu quá ....tử ©υиɠ trướng quá....ứ.. làm ơn.... hức rút ra đi....aaa....tha em..... Cảnh Thiên em đau.....ô ô ô.. anh đừng đâm tới nữa mà hức" Mục Nhiên khóc đến lạc giọng, nhưng Cảnh Thiên cũng không ngừng động tác dưới thân

Cảnh Thiên nghe cậu kêu đau, ban đầu còn cho là thật liền định rút ra, nhưng khi hắn vừa lui ra một chút liền bị cái miệng dâʍ ɖu͙© kia hút chặt một cái, nước da^ʍ cũng trào ra một khối lớn, hắn khẽ nhếch môi, bảo bối của hắn là đang lừa người, đây là lần đầu tiên hắn chơi tử ©υиɠ của cậu ác như vậy, cũng dễ hiểu thôi tại cậu hôm nay vừa mạnh miệng kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, hắn sau vài cú thâm nhập tiếp theo liền xác định chỉ là cảm giác dồn dập cùng mới lạ quá độ làm Mục Nhiên hoảng sợ thôi, tiểu yêu tinh này không phải bị đau mà là quá sướиɠ

"Cục cưng, em sảng tới mức nước bọt cũng chảy ra, l*и bóp tôi rất chặt, tử ©υиɠ cũng sướиɠ tới độ mở rộng cầu tôi đυ. rồi em còn kêu đau, thật là đau sao?" Cảnh Thiên tận lực đυ. Mục Nhiên, miệng không quên trêu đùa cậu đến xấu hổ không thôi

"Ưʍ.....aha....đều...ư đều tại anh đâm quá sâu ư hức" Mục Nhiên là đang ngầm thừa nhận sự trêu đùa của Cảnh Thiên là thật a~, cậu quá sướиɠ

"Không sâu có thể làm cưng sướиɠ tới độ đó sao?HẢ tiểu cɧó ©áϊ____ HẢ_____HẢ" một tiếng hả gằn thấp phát ra là lại một cú thúc sâu vào, Mục Nhiên cảm thấy tử ©υиɠ cậu bị cắm nát thật rồi, sướиɠ quá sướиɠ

"AAAAA......cɧó ©áϊ bị chủ nhân chơi sướиɠ chết......ân ư.....thật thích......chủ nhân vừa thô vừa lớn....aaaaaa đâm nát mất rồi....."

"Con mẹ nó, nâng mông lên lão tử bắn cho cưng" Tát "bốp" một tiếng vang dội lên cặp mông của Mục Nhiên, Cảnh Thiên lớn giọng chửi tục, thúc thêm vài ba phát lút cán liền phun hết tinh đặc nồng đậm khí tức alpha vào tử ©υиɠ đã bị chơi đến nát nhừ của cậu

"Aha........aaaaa, nóng..... hức..... nóng quá" tử ©υиɠ Mục Nhiên bị chơi vừa lâu vừa bạo, đã quá mềm rục mẫn cảm cực độ, giờ lại bị một luồng tinh rất lớn mạnh mẽ phun vào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra nóng bỏng doạ cậu sợ, cả người vô lực rên từng tiếng rời rạc, cậu sướиɠ tới mức xụi lơ trong lòng hắn, l*и da^ʍ lại phun ra một cột tình thủy ấm nóng hoà vào cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn, theo đà hắn rút ra mà ồ ạt phun ra ngoài ướt đẫm cả một mảng ghế

"Sướиɠ không?" Cảnh Thiên đã rút ra ngoài, nhìn cậu sướиɠ đến thế kia, biết rõ còn hỏi, ánh mắt thoả mãn nhìn cái l*и vừa bị mình đυ. trào ra từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, mẹ nó cái l*и bị đυ. quá ác suốt gần 3 tiếng đồng hồ, sưng đỏ, múp lên như cái bánh bao, môi l*и lật cả ra ngoài, âʍ đa͙σ còn chưa kịp khép lại, cái lỗ tròn lộ ra từng lớp thịt da^ʍ đỏ hỏn bên trong, lúc chảy tinh còn không ngừng co rút câu nhân

Mục Nhiên còn đang chìm trong trận kɧoáı ©ảʍ đến thất thần, làm gì nghe được hắn nói gì, chân vẫn dạng rộng không khép nổi, l*и sưng đỏ chảy tinh, miệng cậu há ra thở gấp, mồ hôi nước mắt và cả nước bọt nhây nhớp

"Anh ơi~~~~" Mục Nhiên khẽ gọi

"Ừm, bảo bối ngủ đi, tới giờ cơm anh gọi em" Cảnh Thiên khi vừa nghe 2 tiếng "anh ơi" từ miệng con thỏ nhỏ kia liền thấy tim mạnh mẽ rung lên 1 nhịp, quá mức nhu thuận, âm thanh dinh dính ngoan ngoãn, vợ hắn dễ thương như thế này nên đem về nhà cất kĩ, không cho lộ ra cho bất cứ kẻ nào thấy

-----------------------------

Về đến khách sạn đặt trước, sắc trời mùa thu đã có chút tối, Cảnh Thiên ôm gọn Mục Nhiên trong lòng, khi nãy vận động quá mức kịch liệt giờ cậu vẫn còn ngủ rất say, Cảnh Thiên sợ cậu lạnh liền khoác âu phục của bản thân lên người cậu rồi mới bước ra khỏi xe

Bước vào đã thấy nhân viên khách sạn đồng phục nghiêm chỉnh đứng thẳng thắn 2 hàng, họ vừa cúi người định cao giọng chào thì bị Cảnh Thiên liếc cho một lượt ra hiệu im lặng tránh làm bảo bối nhà hắn thức giấc

"Giám đốc, phòng tổng thống đã chuẩn bị, đồ đạc cũng chuẩn bị đủ"

"Tốt! Đừng lên làm phiền chúng tôi" Nói rồi tiếng thẳng đến thang máy riêng ấn nút lên tầng cao nhất, khách sạn này là một phần công ty của hắn, là tự hắn gầy dựng lên, tên khách sạn là "Cảnh Nhiên", là một khách sạn 5 sao cao cấp, muốn có phòng thì cần đặt trước, nhanh nhất cũng 2 tuần, phòng ốc cao cấp chất lượng phục vụ đỉnh cao, duy chỉ một phòng tổng thống ở tầng cao nhất là không mở cửa kinh doanh, rất nhiều người tò mò đồng ý chi tiền tỉ nhưng cũng không được khách sạn thông qua, diện tích phòng tổng thống chiếm cả một tầng đó, gồm đầy đủ hồ bơi, đài quan sát, còn có một góc vườn hoa

"Cảnh Nhiên" là nơi hắn muốn dùng để tổ chức đám cưới với bảo bối của hắn, căn phòng ở nơi tầng thượng mãi không mở kia chính là phòng tân hôn, đương nhiên là hắn tự mình sắp xếp, muốn cậu bất ngờ nên đến giờ cậu cũng chưa biết

Bế Mục Nhiên lên phòng, ôm cậu vào bồn tắm lớn đầy áp nước ấm đã được chuẩn bị sẵn, tẩy rửa sạch sẽ cho cậu, để cậu ngủ thêm nửa tiếng, hắn giải quyết nốt mớ công việc vướng chân rồi mặc lại tây trang cho cậu, suốt quá trình cậu chỉ mơ màng ngọ nguậy trong lòng hắn, dụi dụi mắt bất mãn hừ hừ mấy tiếng chứ không hoàn toàn tỉnh dậy, có thể do giường quá mức êm ái hoặc do động tác của người kia quá mức dịu dàng

Đến khi gần tới cơm tối đã hẹn với gia đình, xe cũng sắp chạy tới khách sạn được đặt trước kia, mới gọi cậu dậy, hắn đặt khách sạn ngoài vì "Cảnh Nhiên" vẫn là một bí mật, lễ cưới của hắn chính là ngày bật mí

"Sao anh không gọi em dậy sớm hơn, nhìn em có lôi thôi không? Trông có không nghiêm túc không? Còn bao lâu nữa sẽ tới giờ gặp mặt?" Mục Nhiên lo lắng hỏi loạn, cho dù nhà Cảnh Thiên cậu đã từng đến rồi, ba mẹ Cảnh Thiên cậu cũng gặp rồi, mối quan hệ cũng rất tốt, Tết năm ngoái trở về thăm 2 bác còn nói cậu hiện tại gọi ba mẹ luôn đi cho quen, sau này rồi cũng thành người một nhà, tuy chuyện là thế nhưng hôm nay là một ngày quá đặc biệt, cậu lo lắng đến nóng cả ruột, đều tại cái tên nào đó không gọi cậu dậy chuẩn bị tươm tất, lưng với eo cậu bây giờ vẫn còn hơi nhức

"Hai bác sẽ không cảm thấy em không có thành ý chứ?" Khuôn mặt Mục Nhiên đầy lo lắng nhìn cái tên chủ mưu vẫn bình chân như vại

"Gọi là ba mẹ" Cảnh Thiên hôn khẽ lên trán trấn an Mục Nhiên: "Họ đều rất thích em, đừng lo lắng, anh ở đây"

"Dạ" Mục Nhiên tựa đầu lên vai Cảnh Thiên, mười đầu ngón tay ấm áp đan xen, cậu sắp gả cho người mà cậu yêu nhất, mà người đó cũng là người yêu cậu nhất, nghĩ tới đây cậu liền không lo lắng nữa, cậu có ba mẹ ủng hộ tình cảm, còn có hắn yêu thương cậu, bảo vệ cậu, cậu chính là người rất hạnh phúc

___________________

Bối: hế lô, khoảng thời gian sau tui có chút việc cá nhân, nên có thể ( chỉ là có thể thôi, tui cũng chưa rõ tình hình) ra chương hơi ít một chút, mong mọi người thông cảm ạ. LOVE ❤️