Chồng Ta Là Quỷ Vương

Chương 541

Dịch: Vi Vu

Giọng nói Lão Tác có chút hoảng hốt, hiện giờ tôi cùng nãi nãi và hai tiểu bảo bảo đều đang ở trong nhà.

Ai lại đến cửa nhà chúng tôi gây chuyện chứ?

Tôi đưa hai tiểu tổ tông ra ngoài, nãi nãi đón đứa nhỏ, rồi nói:" Tiểu Kiều, bên ngoài có âm khí, ngươi phải cẩn thận, cẩn thận những tàn dư lần trước!"

Nãi nãi vội vàng ôm hai đứa nhỏ về phòng, Tiểu Nghiệt cảnh giác, đứng ở dưới chân tôi nói:" Bên ngoài thật sự có chuyện gì đó, Cũng may, trên cửa lớn có pháp trận. Những thứ bình thường không vào được. Chúng ta ra ngoài xem sao."

" Trên cửa lớn có pháp trận? Tại sao ta không biết?" Tôi nghi ngờ nhìn Tiểu Nghiệt.

Tiểu Nghiệt hừ lạnh: "Đương nhiên là ngươi không biết rồi, hai ngày trước, Đế Quân đại nhân thức dậy, đã đi dạo một vòng, sau đó hoạ ra một cái!"

Không phải chứ... Thì ra là anh ấy để lại pháp trận trấn trạch.

“Lão Tác, bên ngoài có chuyện gì vậy?” Tôi cầm Tím Tiêu Như Ý ở trong tay.

" Đại tiểu thư, bên ngoài đột nhiên biến thành màu đen, ta là người biết nửa vời, nông cạn thật sự, chỉ biết có dị thường, còn cụ thể là chuyện gì..... Tiểu thư tự đến xem đi ạ!" Hắn hoảng sợ nói.

Tôi gật đầu, phân phó cho hắn ngồi ở trước cửa phòng của nãi nãi, phát hiện có điều gì bất thường nữa thì kêu chúng tôi.

Tôi mang theo Tiểu Nghiệt đi vòng qua bức tường tối đen như mực, đến cánh sau cửa.

Trên khung cửa, đều có những hoạ tiết phù chú phức tạp ở ba vị trí, đây là pháp chú của Giang Khởi Vân

Hơi thở ngoài cửa lạnh buốt như muốn đóng băng người ta thành những cục kem trong đêm lạnh giá này.

Tôi liếc nhìn Tiểu Nghiệt, nó quỳ rạp xuống mặt đất, cảnh giác nhìn ra bên ngoài.

“... Thấy gì không?” Tôi hỏi, “Ta có thể mở cửa không?"

Tiểu Nghiệt nhíu mày nói: "Hình như có một... lỗ đen?"

" Quỷ Dũng?"

"Không giống... Quỷ Dũng là một đoàn hắc khí bay ra bên ngoài, cái này... giống như bùn lầy?"

"... Ta mở cửa nhìn xem, ngươi sẵn sàng chưa!"

Khi tôi vừa hé cửa một chút, đột nhiên một "người" đầu tóc rối bù, đôi tay khô héo lao ra từ đầm lầy đen trên mặt đất!

Hơn nữa đôi tay đột nhiên đập mạnh, nhào vào ngưỡng cửa.

“Ahhhhh!” Tôi kinh hãi lùi lại một bước - cái quái gì thế này?!

Tiểu Nghiệt nổi giận, gầm lên một tiếng rồi biến ảo pháp thân, răng nanh cao vυ't, sắc bén như dao găm, thân hình to lớn như một con sư tử, toàn thân có vài sợi sương mù màu vàng nhạt bay lượn, hùng vĩ lao tới cắn nát đầu " người" kia!

Nó lắc đầu ngán ngẩm, nhẹ giọng nói: "Đây là người giả!"

Tôi nhìn kỹ lại "cái xác không đầu" treo trên khung cửa nhà tôi là một con rối

Tại sao con rối này lại di chuyển được? Xung quanh đây, có ai đang thi pháp sao?

Tiểu Nghiệt đem con rối kia ném ra ngoài, con rối rơi xuống đầm lầy đen kia.

Tôi tưởng nó sẽ chìm xuống, nhưng ai ngờ, thân thể kia giống như bị điều khiển, cái cổ trụi lủi, lộ ra một lớp gỗ đen, đây là một con rối bằng gỗ, mặc một bộ quần áo giống như "da người", khi mặc lên người trông thật teo tóp khinh khủng.

Con rối lại đứng dậy, loạng choạng đi về phía chúng tôi.

Trong đầm lầy màu đen lại xuất hiện một con rối khác, tôi dùng ánh sáng mờ nhạt của Tím Tiêu Như Ý để nhìn, hai con rối giống nhau như đúc, tóc tai rối bù.

“Đây hẳn là nghệ thuật múa rối?” Tôi nghiêng đầu nhìn Tiểu Nghiệt

Nó nhe răng gầm gừ: "Nghệ thuật múa rối nào có thể liên hệ với Đường Âm... Những con rối này bên trong thật sự có chứa âm hồn!"

Khó trách âm khí lại nặng đến vậy, con rối không biết đau, chém gϊếŧ cũng vô dụng, tôi lập tức triệu hoán tiểu quỷ sai, câu âm hồn trong đó ra.

Dễ thương tiểu quỷ sai vừa xuất hiện, đầu hẻm bên kia đột nhiên có một cơn gió lạ thổi qua, tiểu quỷ sai giật mình:"..... vị trưởng quan nào ở đây?"

Hắn nhìn về bóng tối cuối đường hỏi, tiểu quỷ sai khác nhìn tôi, có chút hoảng sợ nói: "Tiểu Nương Nương, hình như có đối thủ đến!"

"Đối thủ là gì?"

"Chúng ta là quỷ sai âm lại đều phải phục tùng cấp trên. Hơi thở này hẳn là thuộc về cấp bậc âm soái! Chỉ thấp hơn một bậc so với Thất Bát Gia mà thôi, so với chúng ta cao hơn rất nhiều, theo lý, chúng ta nên tránh đi!"

Hắn vừa nói xong, ở con hẻm bên kia bay đến hai cuộn vải đen, bao quanh hai tiểu quỷ sai này.

Người nào mà dám to gan như vậy, cư nhiên đến quỷ sai mà cũng khoá trụ.

“… Hừm, ngươi là Mộ Tiểu Kiều?” Một người phụ nữ bước ra

Khuôn mặt cô ấy bị bóng tối che khuất, nên chỉ có thể nhìn thấy hình dáng

Giọng điệu của người phụ nữ cao ngạo, cả người toát ra hơi thở u ám và lạnh lẽo.

Cô ấy là... Âm Soái sao?

" Nếu là người của Minh Phủ, sao ngươi lại đi khoá trụ người một nhà?" Tôi trừng mắt nhìn cô ấy.

Cô ấy cười: "Người một nhà? Ta là thuộc hạ của Phúc Linh Minh Vương. Ta chưa nhìn thấy hai tiểu quỷ sai này bao giờ, Làm sao có thể coi là người một nhà?"

Lại là Phúc Linh Minh Vương, rốt cuộc Lão Vương Gia này muốn làm gì?

"Bọn họ là do ta triệu hoán đến, nếu ngươi biết ta là ai, còn dám động thủ với hai người bọn họ sao? Còn tới cửa khiêu kích chúng ta?" Lòng tôi âm thầm tức giận.

Lão Vương Gia này là bọn rắn độc lớn nhất thiên hạ, ngay cả Giang Khởi Vân cũng dám bằng mặt nhưng không bằng lòng.

Nữ nhân này đột nhiên đến cửa kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cố ấy muốn làm gì?

“Haha ~~ Tiểu Nương Nương bớt giận, hai tiểu quỷ sai này bảo vệ ngươi không thành, chúng ta bắt lấy hỏi tội.... Cái lý do này thế nào?"

Tôi thực sự khó chịu! Bọn họ nhìn chuẩn thời gian đến đây là sao?

Giang Khởi Vân vừa đi, bọn họ liền tìm đến cửa.

Không có tiểu quỷ sai, chả nhẽ tôi lại không câu được hồn.

Tôi nhanh chóng nhéo chỉ quyết lập ngục thu tà, quỷ môn đột ngột từ mặt đất vọt ra, xích sắt cuốn lấy cổ hai con rối rồi rồi lôi vào.

Tiểu Nghiệt đồng thời nhảy lên cắn miếng vải, giải cứu hai tiểu quỷ sai.

" Các ngươi đi mau, ta sẽ đối phó với Âm Soái khó giải thích này!” Tôi nhìn hai tiểu quỷ sai nói.

“Không được, chúng ta phải ở lại để bảo vệ tiểu nương nương!" Dễ thương tiểu quỷ sai nói: "Mặc dù chúng ta thuộc các cấp bậc khác nhau, nhưng dù sao chúng ta đều là người của Minh Phủ, Các ngươi cư nhiên dám tấn công đồng nghiệp!"

Nữ nhân kia chế nhạo vài lần: "Đồng nghiệp? Ai là đồng nghiệp của tiểu quỷ sai có đạo hạnh nông cạn như các ngươi! Thật là mất mặt!"

Tiểu quỷ sai cực kỳ tức giận, tôi ngăn họ lại, cầm Tím Tiêu Như Ý bước xuống bậc thang, nhìn cô ấy nói:" nếu như ngươi không thừa nhận mình đang chịu sự cai trị của Minh Quân, vậy ta động thủ thì không tính là bắt nạt cấp dưới?"

"Hừ, Lão Vương Gia của chúng ta nói, quỷ thần ở La Phong Sơn của Minh Phủ rất vênh váo cao ngạo, mọi việc đều do Thành Hoàng nhà chúng ta làm, còn công lao là do những người ngồi mát ăn bát vàng ở La Phong Sơn hưởng thụ, thấy tiểu nương nương ngươi nói chuyện khí thế như vậy, quả nhiên không để chúng ta vào mắt, khó tránh có thể làm ra loại chuyện đi cướp đoạt!" Cô ấy đắc ý nói.

Cướp đoạt?

Tôi cướp đoạt cái gì?

Trong sân, truyền đến tiếng hét của nãi nãi nhà tôi.

Lão Tác hét lên: "Cứu mạng, đại tiểu thư! Mau mau mau — Tiểu thiếu gia, hắn bị—"

Trái tim tôi lạnh lẽo, cô ấy dám dùng kế dương đông kích tây? Tính toán bắt con tôi làm con tin?

Cô ấy chế giễu: "Đi đi, ngươi quay người lại, ta có thể bắt lấy ngươi, hahaha....."

Tôi nén cơn giận hoảng loạn trong lòng mình, nghiến răng hét lên: "Tiểu Nghiệt! Đi xem!"

" Còn người..." Tiểu Nghiệt lo lắng nhìn tôi.

“… Hai đứa nhỏ không thể sảy ra chuyện, đi mau.” Tôi nói.