Bà Chủ Cực Phẩm Của Tôi

Chương 72: Quỷ kế (1)

“Thật ra… với tôi mà nói chuyện có thể dùng tiền giải quyết được là tốt nhất, nếu tôi được chọn lại lần nữa vẫn sẽ chọn dùng tiền cứu anh. Dù sao chúng ta là bạn, tôi cũng không thể nhìn bạn mình bị thương được! Anh vì bảo vệ tôi, không phải là cũng liều mạng với bọn lưu manh đó sao!”

Cung Ấu Hi suy nghĩ một lúc, mắt cô nhìn Lâm Húc Dương cong thành vầng trăng non.

“Đúng thế, chúng ta là bạn bè, lượng sức mà làm là được rồi.”

Lâm Húc Dương gật đầu, mặc dù anh cũng không rõ rốt cuộc cô gái này có hiểu lời mình hay không.

“Được rồi, hôm nay tôi còn có việc, có nghiệp vụ quan trọng cần đi đàm phán, hương vị khoai tây không tệ, tối nay không cần để cho tôi đâu, có thể buổi tối tôi phải đi tiếp khách hàng!”

Cung Ấu Hi xua tay, chuẩn bị rời đi.

“Haiz, con gái ở ngoài uống rượu ít thôi, một số khách hàng có lòng dạ không tốt đâu!”

Lâm Húc Dương nhanh chóng nhắc nhở một câu.

“Hử? Anh đang lo lắng cho tôi à?”

Cung Ấu Hi chớp chớp đôi mắt to hỏi.

“Cứ coi là thế đi, đầu óc cô thiếu vài dây thần kinh, tôi lo cô chịu thiệt thòi khi tiếp khách hàng, chuyện này tôi thấy nhiều rồi!”

Lâm Húc Dương nói lời thật lòng.

“Yên tâm, tôi chỉ là nhà thiết kế thôi, không phải uống rượu, có bộ phận quan hệ xã hội của công ty phụ trách tiếp khách hàng, chẳng qua dự án này tương đối quan trọng, tôi phải đi giám sát.”

Cung Ấu Hi nói xong vui vẻ rời đi.

“Thiết kế? Cô nhóc này làm về thiết kế ư?”

Lâm Húc Dương nói thầm trong lòng, Phương Thanh Di không nói về thân phận của Cung Ấu Hi, Cung Ấu Hi lại không muốn nói nhiều, anh chỉ có thể tự mình suy đoán.

Đến trưa việc kinh doanh của Lâm Húc Dương không tồi, không ít người hôm qua không mua được khoai tây tới hỏi anh vì sao hôm qua không mở quầy.

Lâm Húc Dương chỉ đành tìm một cái cớ để giải thích.

Hôm nay khoai tây bán rất nhanh, nhanh đến mức khi tan làm đã hết hàng để bán, Lâm Húc Dương thu dọn sạp hàng rồi trở về chỗ ở của Phương Thanh Di.

Chỉ là khi Lâm Húc Dương rời đi không chú ý thấy ở xa có một người đang ngồi xổm, thi thoảng hắn lại để ý về phía anh.

Nếu Lâm Húc Dương chú ý thì có thể nhìn rõ mặt người đàn ông này, anh sẽ phát hiện ra đây là tên sai vặt của tên đầu trọc, một trong những người đánh anh hôm qua.

Lâm Húc Dương vẫn đang bày sạp bán hàng ở quảng trường âm nhạc, tin tức này nhanh chóng được tên đầu trọc truyền tới tai Đặng Hạo.

Trong văn phòng ở trung tâm tắm hơi, Đặng Hạo ngồi bắt chéo chân trên ghế ông chủ, trong tay kẹp điếu thuốc, nghe tên đầu trọc báo cáo, khoé miệng ông ta nở nụ cười lạnh lùng.

“Nói như vậy nghĩa là tên ăn bám đó vẫn dám tiếp tục ra bán khoai tây ư?”

“Vâng, đàn em của em tận mắt nhìn thấy, nghe nói buôn bán không tệ!”

Tên đầu trọc gật đầu, mang theo nụ cười nịnh nọt.

Tối qua Đặng Hạo có được năm trăm, đương nhiên cũng không thiếuphần của tên đầu trọc.

“Anh Hạo, anh xem tên đó to gan như vậy, chúng ta có bắt hắn lại lần nữa không? Nói không chừng còn có thể bắt chẹt được mấy mụ kia…”

“Ừm!”

Tên đầu trọc còn chưa nói xong, Đặng Hạo đã trừng mắt nhìn hắn.

“Khụ khụ, ý em là có thể lại tìm vợ anh, bà chủ của em lấy một khoản tiền không?”

Tên trọc vội đổi cách xưng hô.

“Vừa mới cầm tiền lại tìm cô ta đòi tiền, e là cũng không hay, hơn nữa tao đã đồng ý với cô ta không bắt tên kia nữa.”

Đặng Hạo do dự một lát rồi lắc đầu.

“Quả nhiên anh Hạo là người giữ chữ tín, chúng em bội phục!”

Tên trọc vội vàng nịnh bợ.

“Đương nhiên rồi, làm người phải có chữ tín chứ, tao là thương nhân lại càng phải giữ chữ tín, nhưng hôm qua mới dạy dỗ tên kia một trận mà hắn vẫn dám ra ngoài bày sạp bán hàng, đúng là không coi chúng ta ra gì. Chúng ta phải dạy dỗ hắn thêm nữa mới được, nếu không tên ăn bám đó lại cho rằng Đặng Hạo tao dễ chọc!”

Đặng Hạo cười lạnh nói.

“Vậy ý anh Hạo là để em cho người đi dạy dỗ hắn ư? Muốn chơi món khó xơi hơn chút không?”

Tên đầu trọc dò hỏi.

“Không… lần này chúng ta không ra tay, dù sao tao cũng đã đồng ý với Phương Thanh Di không làm tổn thương hắn ta, nếu làm tổn thương tình nhân của cô ta, người phụ nữ này giũ bỏ hết quan hệ với tao thì mọi chuyện sẽ khó giải quyết, tao muốn thêm tiền cũng phiền phức!”

Đặng Hạo đưa hai ngón tay ra lắc lắc.

“Vậy ý anh Hạo là?”

Tên trọc không hiểu hỏi.

“Là thế này…”

Đặng Hạo ngoắc ngoắc tay với tên đầu trọc, cười xảo trá rồi đưa ra chủ ý.

Tên đầu trọc nghe xong mắt sáng lên, lại tiếp tục nịnh hót: “Anh Hạo đúng là anh Hạo, cách này quá tuyệt! Chắc chắn sau này tên đó sẽ không lăn lộn ngoài đời được nữa, không chừng còn khóc lóc đến tìm anh Hạo cầu xin tha thứ ấy chứ!”

“Được rồi, được rồi, mau đi sắp xếp đi! Lát nữa tao sẽ chuyển tiền vào thẻ cho mày.”

Đặng Hạo cười vẫy tay, tên trọc mỉm cười bước ra khỏi văn phòng.

Hôm nay Lâm Húc Dương bán hết hai mươi lăm cân khoai tây, kiếm được tám trăm, tâm trạng vui mừng mua chút thức ăn về nhà chuẩn bị bữa tối.

Không lâu sau thì Phương Thanh Di về, Lâm Húc Dương ra ngoài chào một tiếng, có điều anh thấy Phương Thanh Di về nhà rồi mà vẫn nhíu chặt lông mày.

“Sao thế? Mặt mày u sầu vậy?”

Lâm Húc Dương quan tâm hỏi.

“Không có gì, nói ra cậu cũng không biết.”

Phương Thanh Di có chút bực bội trả lời.

“Đúng là tôi không hiểu tình hình nhưng cô nói ra có lẽ tâm trạng sẽ dễ chịu hơn chút, tôi cũng có thể giúp cô phân tích tình huống.”

Lâm Húc Dương nghiêm túc đề nghị.

Phương Thanh Di nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Húc Dương, do dự một lát rồi thở dài: “Haiz, để lỡ mất một dự án nước ngoài, ban giám đốc của công ty không hài lòng, dù sao đây cũng là trách nhiệm của tôi!”

“Ban giám đốc? Tôi tưởng cô là bà chủ của công ty?”

Lâm Húc Dương thấy lạ hỏi.

“Tôi chỉ là người chiếm cổ phần nhiều nhất thôi, hơn nữa tôi là người sáng lập quan trọng nên cơ bản công ty do tôi phụ trách! Nếu không một công ty lớn như thế không có đầu tư bỏ vốn nhập cổ phần thì rất khó duy trì!”

Phương Thanh Di giải thích sơ qua.

“Được rồi, dự án cô bỏ lỡ, không phải vì hôm qua đi giúp tôi mà tạo nên đó chứ?”

Lâm Húc Dương có phần áy náy hỏi.

“Không còn quan trọng nữa rồi, công ty đã bỏ không ít tiền vào đó, đả thông rất nhiều khâu quan hệ, coi như là bước ngoặt cuối cùng, mặc dù không có họ thì vẫn làm được, chẳng qua chắc chắn hiệu quả không được tốt lắm, tôi khó mà giũ bỏ được trách nhiệm”

Lông mày Phương Thanh Di sắp nhíu thành một hàng rồi.

“Thật xin lỗi… tôi…”

Lâm Húc Dương không biết nên nói gì.

“Không phải cậu nói giúp tôi phân tích khai sáng cho tôi à? Sao ngoài việc xin lỗi thì không biết nói gì khác thế? Nếu xin lỗi có tác dụng thì tôi cũng đã không phiền lòng rồi!”

Phương Thanh Di lườm Lâm Húc Dương.

“Không phải… chỉ là tôi cảm thấy mang lại cho cô phiền phức lớn như vậy thực sự rất ngại, có điều không phải có câu ‘Tái ông mất ngựa, sao biết không phải phúc’hay sao? Có lẽ bỏ lỡ dự án này cũng chưa hẳn là chuyện không tốt?”

Lâm Húc Dương vắt hết óc nghĩ lời an ủi.

“Đây chính là lời an ủi của cậu ư? Làm ăn mà có thái độ này thì sớm muộn cũng phá sản.”

Phương Thanh Di lạnh lùng nói.

“Được rồi, thật ra tôi muốn hỏi có gì tôi có thể giúp được không, dù sao cô cũng vì giúp tôi mới thành ra thế này.”

Lâm Húc Dương dề môi, cũng không tức giận.

“Cậu có thể giúp được gì?”

Phương Thanh Di không hề khách sáo nói, nhưng cô cũng hơi sững sờ.

Nếu nói không thể giúp thì ngược lại Lâm Húc Dương thật sự có khả năng giúp được, nếu quan hệ giữa Lâm Húc Dương và Cung Ấu Hi đủ vững chắc thì có lẽ có thể thuyết phục Cung Ấu Hi từ bỏ mối làm ăn này.

Thế nhưng như vậy có ổn không? Đều là cạnh tranh kinh doanh, dường như làm vậy không được hay lắm.