Bà Chủ Cực Phẩm Của Tôi

Chương 17: Sức lao động

Lâm Húc Dương bắt chước khoác bộ quần áo, rồi đứng ra sau xe tải, đột nhiên có một bao xi măng năm mươi kí đặt lên vai anh.

Mặc dù Lâm Húc Dương có sức khỏe tốt, nhưng bình thường lại hiếm khi lao động nặng, bao xi măng nặng nề đè lên khiến bước chân của anh đột ngột bị gìm xuống.

Có lẽ do mới bắt đầu làm, thể lực còn chưa theo kịp, Lâm Húc Dương cũng nhanh chóng học theo dáng vẻ của người công nhân trước mặt, anh vác xi măng đến kho rồi đặt xuống đất, sau đó nhanh chóng quay trở lại xe tải.

Mới vác được năm bao, Lâm Húc Dương đã thở hổn hển, lúc này anh mới hiểu được tác dụng của khẩu trang, nếu không đeo khẩu trang mà hít thở mạnh như vậy thì không biết hít phải bao nhiêu bụi xi măng.

Nhìn thấy một công nhân khác vẫn khuân vác một cách đều đặn, Lâm Húc Dương nhanh chóng đi theo.

Vác đến bao thứ mười, toàn thân Lâm Húc Dương đã ướt đẫm mồ hôi, bước đi thêm phần nặng nề, l*иg ngực đập lên xuống dữ dội, đồng thời cảm thấy phần eo còng xuống của mình đau nhức.

Lâm Húc Dương muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng nhìn thấy đồng đội vẫn đang vận chuyển đâu vào đấy, anh đành phải nghiến răng cố gắng.

Anh không muốn ông chủ Vương nghĩ rằng anh không đủ khỏe, vì anh có thể bị mất công việc khó khăn lắm mới có được này.

Vác thêm vài bao, Lâm Húc Dương cảm thấy bước chân đã không còn vững, mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ xuống từng giọt.

Một ít xi măng dính vào cổ khiến anh khó chịu, da có cảm giác nóng rát.

Hai công nhân vẫn đang cười nói về công trình vận chuyển, dường như họ đã quen với việc này từ lâu.

Nhưng Lâm Húc Dương vẫn không thể nào nói chuyện cùng, anh đã dùng hết sức để vác xi măng rồi, căn bản chẳng còn tâm tư để tán gẫu.

Có vẻ xi măng trên xe đã giảm bớt, ông chủ Vương nhìn đồng hồ rồi cho phép mọi người nghỉ ngơi.

Lúc này, Lâm Húc Dương mới ngồi bệt xuống đất, đến cử động cũng không muốn, mí mắt nặng trĩu như muốn khép lại.

Cảm thấy trong miệng nóng ran, Lâm Húc Dương tìm thấy bình nước mang theo rồi đổ liền một mạch vào miệng.

Quần áo trên người che kín toàn thân, khiến nhiệt độ cơ thể anh không thoát ra được, làm anh cảm thấy khó chịu.

“Lúc này nên uống ít nước! Uống chậm một chút, lát nữa sẽ hết đó!”

Ông chủ Vương đi đến nhắc nhở, đồng thời đưa cho anh một điếu thuốc.

“Cảm ơn!”

Lâm Húc Dương cố cười, cầm lấy điếu thuốc đưa lên miệng, rồi cởi luôn bộ đồ trên người ra.

“Có chịu nổi không? Hay cậu nghỉ ngơi đi, nếu cố quá sẽ quá cố đó!”

Ông chủ Vương lo lắng nhìn bộ dạng yếu ớt của Lâm Húc Dương.

“Ông chủ yên tâm, tôi chịu được, nếu không chịu nổi tôi sẽ đi nghỉ!”

Lâm Húc Dương thật sự quá mệt, anh không muốn nói gì thêm.

“Ừ! Vậy cậu nghỉ một lát đi! Nếu nóng quá thì cởi đồ ra, buộc ra phía sau giống họ là được!”

Sau khi ông chủ Vương vỗ vai Lâm Húc Dương, rồi đến chỗ hai người công nhân kia để hút điếu thuốc.

Lâm Húc Dương nhìn về phía ông chủ Vương, hai người công nhân này đã cởi đồ ra từ trước, để lộ cơ bắp đen sạm.

Nếu cơ bắp của Lâm Húc Dương không tệ, so với hai người họ quả là một trời một vực, bụng người ta còn có cả tám múi.

Chẳng trách những người công nhân lại coi trọng làn da ngăm đen, vẻ mặt đầy sức lao động như vậy.

Ngày nào cũng phải tiếp xúc với cái nắng như thiêu đốt, còn phải làm những công việc thể chất như thế này, muốn da không đen cũng khó.

Hút xong hai điếu thuốc, ông chủ Vương vỗ tay ra hiệu cho mọi người tiếp tục làm việc.

Lâm Húc Dương nghiến răng, quỳ gối đứng dậy, thật sự là đã ngồi xuống lại không muốn đứng lên nữa.

Nhìn những người khác đã bắt đầu bận rộn trở lại, Lâm Húc Dương nhanh chóng hòa mình vào.

Thêm một bao xi măng nữa được đặt lên lưng người đàn ông này, Lâm Húc Dương cảm thấy bản thân sắp đứng không vững, anh phải cắn chặt răng mới ổn định lại bước chân để đi đến chỗ bốc dỡ hàng.

Những bao sau đó Lâm Húc Dương cảm thấy như có ai đó dùng búa đập vào lưng anh, cảm giác nhấc chân không nổi khiến Lâm Húc Dương không thể nào quan tâm đến tình hình xung quanh.

Trong mắt anh chỉ có khoảng cách năm mét, bốc hàng dỡ hàng! Quay về!

Mỗi lần như vậy, Lâm Húc Dương đều cảm thấy không thể chịu được nữa, nhưng mỗi lần đều phải cắn răng kiên trì.

Nếu như ai đó có thể nhìn người đàn ông này từ phía trước, mặc dù anh cúi xuống, ánh mắt vô định, trong mắt chỉ có một sự quật cường không thể nào diễn tả thành lời.

Cuối cùng chỉ còn lại mấy bao xi măng cuối cùng, bởi vì kiệt sức nên tay chân Lâm Húc Dương đều run lên.

Lại thêm một bao xi măng nữa đè lên vai anh, Lâm Húc Dương thật sự không chịu nổi nữa, khuỵu chân quỳ xuống sàn.

“Cậu không sao chứ!”

Người công nhân trên xe thấy thế, lập tức nhảy xuống, định giúp anh dỡ bao xi măng ra.

“Tôi không sao!”

Lâm Húc Dương gắng gượng cười, nghiến chặt quai hàm, gồng đầu gối để đứng dậy, sau đó từng bước từng bước đi qua, chỉ là lần này tốc độ vô cùng chậm.

“Cậu vác mấy bao còn lại đi, để cậu ấy nghỉ ngơi một chút!”

Ông chủ Vương ra lệnh khi thấy cảnh tượng này.

Mặc dù Lâm Húc Dương rất muốn tiếp tục khuân hàng cho xong, nhưng nhìn thấy còn đến năm sáu bao xi măng, thật sự anh không thể chịu nổi nữa!

Sau khi dỡ xong bao xi măng cuối cùng trên người, Lâm Húc Dương ngồi bệt xuống đất, mặc kệ phía sau là gì thì anh cũng trực tiếp dựa vào.

Hai công nhân nhanh chóng chuyển xong số xi măng còn lại, sau đó cả hai tìm nơi có nước để giặt giũ và thay đồ.

Ông chủ Vương lại lấy biên lai ra rồi tìm người thi công để ký.

Sau vài lời xã giao, ông chủ Vương bước đến chỗ Lâm Húc Dương, đưa cho anh một điếu thuốc và hỏi: “Thế nào? Công việc khuân vác có khó khăn không?”

Bây giờ Lâm Húc Dương không còn sức để châm thuốc, ông chủ Vương cũng tốt bụng, trưc tiếp đưa điếu thuốc vào miệng Lâm húc Dương rồi châm cho anh.

“Lần đầu tiên làm, phải cần có thời gian, ông chủ, tôi quen việc là được, hôm nay dỡ hàng không làm ảnh hưởng đến năng suất của mọi người chứ?”

Lâm Húc Dương cố cười, sau đó lo lắng hỏi.

“Cũng tạm ổn, cậu xem làn da mỏng manh của cậu, khuân gần hết là tôi mừng lắm rồi!" Ông chủ Vương cười nói.

“Vậy thì tốt! Coi như rèn luyện thể lực, nếu ông chủ cho rằng tôi có thể, tôi vẫn muốn tiếp tục làm!”

Lâm Húc Dương vội vàng hẹn trước cho công việc sau này.

“Nếu muốn, cậu yên tâm, mấy ngày này cậu nên nghỉ ngơi cho tốt, thả lỏng thân thể, sau đó tôi sẽ cho người gọi điện đến để sắp xếp cho cậu!”

Ông chủ Vương gật đầu, sau đó chỉ vào hai người công nhân đang giặt giũ nói: “Tới chỗ họ rửa bớt xi măng đi, thay quần áo rồi chúng ta đi về!”

Lâm Húc Dương gật đầu, hít sâu mấy hơi liền đứng dậy, sau đó rửa sạch xi măng trên người rồi thay một bộ đồ sạch sẽ.

Việc rửa ráy này chỉ là cho qua loa, bụi xi măng ít nhiều vẫn còn đọng lại trên người Lâm Húc Dương, khiến anh vô cùng khó chịu.

Lại là một hành trình lắc lư chòng chành, Lâm Húc Dương mệt mỏi đã ngủ thϊếp đi trong xe từ lâu, anh hoàn toàn không cảm nhận được con đường gập ghềnh.

Sau khi trở về thành phố, Lâm Húc Dương được ông chủ đánh thức.

Lấy bốn trăm tệ tiền khuân vác từ ông chủ, Lâm Húc Dương cảm thấy sự vất vả hôm nay là xứng đáng.

Lâm Húc Dương rời khỏi cửa hàng của ông chủ, đã hơn tám giờ tối, rồi đi lên một chiếc xe buýt đông nghẹt người, Lâm Húc Dương nắm lấy tay vịn ngủ thϊếp đi.

Tiếng hô hoán của một người phụ nữ đã khiến anh mơ màng tỉnh giấc

“Này! Cậu đang làm gì đấy!”