Bà Chủ Cực Phẩm Của Tôi

Chương 10: Báo ân

Lâm Húc Dương có phần vui mừng trở lại căn phòng của mình, lời nói của Phương Thanh Di cùng với bóng dáng của người phụ nữ này đang lởn vởn trong đầu người đàn ông như anh.

Có lẽ là đã giải quyết xong một mong muốn nên tư tưởng của Lâm Húc Dương cũng thoải mái hơn.

Bất giác lại nghĩ tới bản thân mình đã xé nát quần áo của Phương Thanh Di rồi thấy cơ thể trắng nõn của cô, còn nghĩ đến việc người phụ nữ này lộ ra vẻ mặt nhu mì.

Bởi vì kinh nguyệt tới nên mới không muốn cùng mình ấy ấy sao?

Nếu như kinh nguyệt của cô ấy không tới thì không phải là lần này mình đã chơi Phương Thanh Di rồi ư? Người phụ nữ này còn có thể tha thứ cho mình không?

Dường như hơi có suy nghĩ lệch lạc, Lâm Húc Dương nghĩ tới lời người phụ nữ này đã nói lúc bị mình ép buộc: "Thực ra cũng đã lâu lắm rồi tôi không chạm vào đàn ông. Cậu dám chơi tôi thì tôi cũng sẽ phối hợp với cậu, mọi người có thể thoải mái một lần."

...

Nhưng đừng là đêm nay có được không?

Những lời này khiến người ta tràn ngập nhớ nhung, khiến trong lòng Lâm Húc Dương như sinh ra chút mong đợi.

Lẽ nào đêm nay Phương Thanh Di sẽ phối hợp với mình, thật sự đúng là ứng câu tục ngữ phụ nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ sao?

Hoặc có lẽ là cái khác?

Dường như cảm thấy bản thân nghĩ quá nhiều, nên Lâm Húc Dương mau chóng dùng sức lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ gian tà trong đầu ra bên ngoài, cũng tránh cho mình nghĩ quá rồi phát cáu.

Nhưng nghĩ đến việc dù sao Phương Thanh Di cũng đã giúp mình một ơn lớn, dù thế nào thì mình cũng nên báo đáp người phụ nữ này.

Lâm Húc Dương nghĩ tới yêu cầu mà người phụ nữ này đã đề xuất lúc nãy khi anh tìm Phương Thanh Di để vay tiền.

Tìm chứng cứ Đặng Hạo nɠɵạı ŧìиɧ ư?

Lúc đầu trong lòng Lâm Húc Dương còn hơi xu nịnh, thế nhưng sau khi bị Đặng Hạo làm nhục, đương nhiên ý nghĩ ban đầu không còn tồn tại nữa. Nếu như bản thân có thể hãm hại Đặng Hạo thì Lâm Húc Dương cũng tuyệt đối vui lòng làm theo.

Trong lòng hạ quyết tâm này, Lâm Húc Dương nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau lúc rời giường thì đã gần tới trưa, không biết Phương Thanh Di đã đi đâu.

Mang theo tiền mà Phương Thanh Di cho, sau khi đến ngân hàng gửi vào trong thẻ của mẹ, Lâm Húc Dương nhìn đồng hồ.

Dựa vào sự hiểu biết của anh đối với Đặng Hạo thì buổi sáng người đàn ông này sẽ không đến cửa hàng của ông ta.

Lâm Húc Dương làm xong việc rồi đến bên ngoài trung tâm tắm hơi ngồi cũng khá thích hợp.

Anh sẽ không ngu ngốc chạy vào trung tâm tắm hơi cãi nhau với Đặng Hạo, hơn nữa bên trong cũng đều là người quen biết nhau, chắc chắn đi vào sẽ bị đánh.

Ở bên ngoài tìm một góc để ẩn núp, Lâm Húc Dương cứ thế ngồi xổm xuống.

Đến lúc chiều muộn thì thấy một chiếc Cayenne dừng lại bên ngoài trung tâm tắm hơi.

Mắt Lâm Húc Dương ánh lên sự vui vẻ, anh biết Đặng Hạo đã tới.

Mặc dù không biết canh chừng Đặng Hạo như vậy liệu có kết quả như anh mong muốn hay không, nhưng Lâm Húc Dương cũng phải cố gắng một phen.

Có lẽ là do may mắn, đến bữa tối, Đặng Hạo đi ra khỏi trung tâm, lên xe chuẩn bị rời khỏi.

Lâm Húc Dương nhìn thấy bên cạnh vừa hay có một chiếc xe đạp cùng hướng, anh nhanh chóng đạp đi.

Ở trong thành phố, lại là giờ cao điểm tan tầm, xe của Đặng Hạo cũng không lái nhanh được.

Vừa lúc Lâm Húc Dương đạp xe có thể theo kịp phía sau từ xa.

Chỉ là dần dần Lâm Húc Dương cảm thấy con đường mà Đặng Hạo đi có hơi quen thuộc.

Khi Đặng Hạo dừng lại rồi xuống xe, Lâm Húc Dương mới không nhịn được mà chửi một câu.

Thảo nào cảm thấy đường quen thế, thì ra Đặng Hạo chạy đến nơi ở của bạn gái anh Tiểu Lâm.

Lâm Húc Dương cũng dừng xe đạp lại rồi tìm một chỗ núp vào, sau khi nhìn thấy Tiểu Lâm mang theo nụ cười đi tới thân mật ôm lấy Đặng Hạo, rồi lên xe của người đàn ông này.

Chứng kiến người phụ nữ vốn là vị hôn thê của mình lại nhào vào lòng của người đàn ông khác mà ôm ấp, trong lòng Lâm Húc Dương có cảm giác vô cùng khó chịu, sau khi một tia oán hận hiện lên trong mắt, anh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, rồi chụp một tấm hình từ xa.

Nhìn lại hiệu quả, cảm thấy khoảng cách quá xa làm cho khuôn mặt của hai người hơi mờ nhạt, rõ ràng lấy làm chứng cứ cho Phương Thanh Di còn chưa đủ.

Nếu hai người đi phóng đãng, vậy thì nhất định còn có trò phía sau.

Nhìn thấy cả hai lên xe, Lâm Húc Dương lại nhanh chóng đạp xe theo.

Đặng Hạo dẫn theo Tiểu Lâm đi ăn cơm, còn Lâm Húc Dương lại gặm một cái bánh bao rồi tiếp tục canh giữ ở bên ngoài nhà hàng. Anh hạ quyết tâm đêm nay phải theo tới cuối cùng.

Đợi hai người cơm nước xong, sau khi Lâm Húc Dương lại lần nữa đi theo bọn họ tới một quán bar vắng vẻ, thì trực giác nói cho anh biết, chắc chắn trong này có trò hay.

Theo đuôi đi vào trong quán bar, sau khi xác định từ xa vị trí của hai người thì Lâm Húc Dương tìm một chỗ thuận tiện quan sát để ngồi xuống, đồng thời lén lấy điện thoại di động ra chụp mấy bức. Tuy ánh sáng trong quán bar tương đối tối, hiệu quả quay chụp không thể tốt, cần phải tới gần thêm một chút mới được.

Có nhân viên phục vụ đến tìm Đặng Hạo để gọi đồ, dường như người đàn ông này rất hào phóng, chọn ít rượu sau đó thưởng luôn một tờ tiền cho người phục vụ.

Nhưng khi Lâm Húc Dương cũng có người phục vụ tới hỏi gọi đồ thì người đàn ông này lại yêu cầu một ly rượu rẻ nhất, ngay cả tiền boa cũng không cho.

Đặng Hạo và Tiểu Lâm vừa nói vừa cười. Điều này làm cho trong lòng Lâm Húc Dương càng bực bội hơn.

Dường như để thám thính xem rốt cuộc hai người nói cái gì, cũng vì có thể chụp ảnh rõ ràng hơn, người đàn ông này cũng tìm được cơ hội tới gần hai người.

Không bao lâu, sau một hồi thay phiên lẩn tránh, Lâm Húc Dương cũng mò tới được hai chiếc bàn bên cạnh hai người.

Anh quay lưng lại để cho cả hai không nhìn thấy khuôn mặt mình, điện thoại di động chuyển sang camera trước ngược lại có thể chụp được hai người rõ ràng hơn.

Chụp được mấy bức, thấy rõ mặt hai người trong hình, khóe miệng của Lâm Húc Dương lộ ra ý cười.

Có thể là do hành động của anh quá kỳ lạ, cũng có lẽ là do Đặng Hạo cho người phục vụ rất nhiều tiền boa nên đã giành được thiện cảm.

Lâm Húc Dương muốn chụp thêm mấy tấm, anh nhìn trộm từ trong điện thoại di động thấy có một người phục vụ đi tới bên cạnh Đặng Hạo, khom người nói gì đó, đồng thời liếc nhìn về phía mình một chút, sắc mặt Đặng Hạo bỗng trở nên nghiêm túc.

Lâm Húc Dương nhanh chóng để điện thoại di động xuống giả bộ uống rượu, không ngờ Đặng Hạo lại đi thẳng tới trước mặt Lâm Húc Dương.

"Lại là cậu? Đi theo ông đây để làm gì?"

Đặng Hạo khó chịu hỏi.

Bị nhìn thấu thân phận, Lâm Húc Dương trong lòng có hơi bối rối, sau đó ép mình bình tĩnh lại rồi lạnh lùng trả lời: "Quán bar là ông mở à? Tôi uống rượu ở đây không được sao?"

"Lén lút vụиɠ ŧяộʍ chạy tới nơi này uống rượu ư? Đừng tưởng ông đây không biết cậu đang nghĩ gì? Cậu và con điếm Phương Thanh Di kia chính là một phe. Là cô ta gọi cậu tới theo dõi tôi đúng khồn? Cô ta muốn gì hả?"

Đặng Hạo nhìn Lâm Húc Dương châm chọc.

Lúc này dường như Tiểu Lâm cũng phát hiện ra Lâm Húc Dương, cau mày đi tới không vui hỏi: "Lâm Húc Dương, anh tới làm gì? Chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi!"

Nghe được mấy câu này của Tiểu Lâm, ngoại trừ trong lòng nguội lạnh ra thì Lâm Húc Dương như đã không còn tâm trạng dậy sóng quá lớn nữa, mà chỉ tức giận nhìn sang Đặng Hạo vài lần.

"À... Tôi hiểu rồi! Có phải cậu rất tò mò đêm nay tôi sẽ dẫn Tiểu Lâm đi đâu đúng không?"

Đặng Hạo nhìn Lâm Húc Dương rồi lại nhìn Tiểu Lâm, đột nhiên nở nụ cười, đồng thời còn kéo Tiểu Lâm dựa vào ngực mình để chứng tỏ.

"Đúng thì đã làm sao? Tiểu Lâm, em thật sự bằng lòng sống với ông ta ư? Ông ta chỉ chơi đùa em mà thôi!"

Lâm Húc Dương đang nghĩ ngợi nên dùng cớ gì thì lời nói của Đặng Hạo đã cho anh lý do.

"Đừng nghe lời của cậu ta! Anh thật lòng với em mà. Em xem đồ đắt như vậy anh cũng không tiếc mua cho em!"

Đặng Hạo nhanh chóng an ủi một câu, sau khi thấy Tiểu Lâm lộ ra nụ cười ngọt ngào thì thò đầu ra ghé vào tai của Lâm Húc Dương, nhỏ giọng nói: "Cho dù chơi đùa thì đã sao? Tôi có khả năng, còn cậu? Đồ nhát gan!"