Bà Chủ Cực Phẩm Của Tôi

Chương 4: Có phải đàn ông không vậy?

Khẽ hôn một lúc, Lâm Húc Dương cau mày, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt.

Lâm Húc Dương vốn tưởng Phương Thanh Di sẽ chống cự, nhưng không ngờ người phụ nữ này lại đứng im dựa vào cửa phòng như khúc gỗ, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh.

Nhưng mà như thế thì có sao? Chỉ cần anh chơi Phương Thanh Di, chụp vài bức ảnh giao cho Đặng Hạo, như vậy không phải là xong việc rồi sao? Tiền cũng có thể tới tay.

Bây giờ Lâm Húc Dương nghĩ rằng dù bằng bất cứ giá nào thì anh cũng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này.

Xử được gái đã có chồng đẳng cấp nữ thần này, rồi cầm mười vạn về nhà, không quan tâm đến hậu quả gì nữa.

Quyết định xong, Lâm Húc Dương tiếp tục cưỡng hôn Phương Thanh Di, một tay cũng bắt đầu không yên phận mà ấn lên vùng đồi núi của người phụ nữ.

Tuy cách lớp quần áo, nhưng sự đàn hồi mềm mại của cô vẫn làm trong lòng Lâm Húc Dương nóng như lửa.

Lần trước suýt nữa thì xoa bóp đồi núi của Phương Thanh Di, không nghĩ rằng mình vẫn còn có cơ hội làm như vậy.

Lâm Húc Dương có thể cảm giác được ngay khi bàn tay chạm vào, cơ thể Phương Thanh Di khẽ run rẩy rồi nhanh chóng bình ổn lại.

Khẽ dùng chút lực, Lâm Húc Dương như đang phát tiết sự bất mãn trong lòng.

Rõ ràng người phụ nữ này có thể giả vờ như không biết gì, sau đó tất cả mọi người cùng bình an vượt qua kỳ nghỉ này thì tốt rồi. Tuy bản thân không thể hoàn thành nhiệm vụ thì cũng không đến mức oán trách Phương Thanh Di, nhưng hết lần này đến lần khác cô muốn vạch trần anh, ép bản thân anh bí quá hóa liều.

Phương Thanh Di, đây là do cô tự chuốc lấy, đừng trách tôi!

Lâm Húc Dương tự nhủ trong lòng, đây là tự tìm cho mình một cái cớ.

Nhưng mà Lâm Húc Dương lại cảm thấy chính mình không còn cách nào khác, anh bị ép buộc!

Hơi thở của Lâm Húc Dương nặng nề hơn, bàn tay chậm rãi trượt xuống rồi dán lên mông Phương Thanh Di, định cứ vậy tiến vào trong váy của cô.

Dường như Phương Thanh Di run lên mạnh hơn một chút, rồi nhanh chóng tự ổn định lại.

Lâm Húc Dương ngẩng đầu nhìn người phụ nữ này một lúc.

Ánh mắt Phương Thanh Di rất lạnh lẽo, mang theo một chút khinh miệt nhìn thẳng vào đối phương.

"Bây giờ mà còn cứng đầu như vậy ư? Chẳng lẽ người phụ nữ này thật sự không sợ?"

Lâm Húc Dương nghĩ thầm trong lòng, đồng thời dự định tăng nhanh tốc độ, trực tiếp vào vấn đề chính.

Nhưng ngay khi động tác của anh định tiến thêm một bước, trong đầu cứ quanh đi quẩn lại ánh mắt khinh miệt của Phương Thanh Di, ánh mắt ấy còn mang theo một chút thương hại.

"Fuck..."

Du͙© vọиɠ vốn dĩ đang nổi lên của Lâm Húc Dương bị ánh mắt lạnh băng này dập tắt.

Bàn tay đang định sờ vào trong váy của Phương Thanh Di nắm thành nắm đấm rồi đấm mạnh lên cánh cửa bên cạnh người phụ nữ này.

"Cô nhìn tôi như vậy để làm gì? Tôi muốn cưỡиɠ ɧϊếp cô! Cô không sợ sao? Vì sao cô không giãy giụa? Hay là vốn dĩ cô chưa thỏa mãn, muốn đàn ông đè lên người cô? Hay tối qua tôi cứu cô còn làm hỏng chuyện tốt của cô!"

Lâm Húc Dương thở gấp mắng.

"Tôi thương hại cậu!"

Phương Thanh Di lạnh lùng trả lời.

"Thương hại tôi sao? Ha ha ha, tôi không cần cô thương hại! Lên giường với cô, chụp được ảnh của cô lên giường với người đàn ông khác rồi giao cho Đặng Hạo thì tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Tôi còn có thể nhận được mười vạn! Tôi không cần cô thương hại! Nhưng thật ra cô như vậy thì Đặng Hạo sẽ có lý do để ly hôn mà không chia tiền cho cô, có lẽ ảnh cô khỏa thân sẽ còn lan truyền mạnh ở trên mạng!"

Sau khi Lâm Húc Dương khẽ cười một tiếng thì lại uy hϊếp một cách hung tợn.

"Vậy thì sao? Vậy cậu tiếp tục đi! Cửa bị khóa trái rồi, hiệu quả cách âm của căn phòng này cũng rất tốt, sức lực của cậu cũng lớn, căn bản tôi không thể giãy giụa được! Cậu có thể muốn làm gì với tôi thì làm !"

Phương Thanh Di nhìn Lâm Húc Dương kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

"Fuck! Cô không nên ép tôi! Không giấu gì cô, từ lần đầu tiên ông đây nhìn thấy cô thì đã muốn chơi cô rồi!"

Lâm Húc Dương hung dữ đối mặt với Phương Thanh Di, nhưng lại không làm ra hành động vượt quá giới hạn gì.

"Đến đi! Cậu không chơi tôi thì cậu không phải đàn ông!"

Phương Thanh Di tiếp tục đâm chọc, lời nói của cô làm Lâm Húc Dương mở to hai mắt.

"Mẹ kiếp! Cô không sợ hãi một chút nào sao?"

"Nếu chuyện ngày hôm qua là thật, cậu muốn chơi tôi thì ngày hôm qua có thể chơi rồi, cần gì phải chờ tới ngày hôm nay?"

Phương Thanh Di lạnh lùng hỏi lại, lời nói kế tiếp càng như là hất cho Lâm Húc Dương một gáo nước lạnh.

"Nếu như cậu đã quyết tâm muốn chơi tôi, vậy cho dù tôi nói gì thì cũng vô dụng. Hơn nữa chắc chắn là cậu đã chuẩn bị tốt cho tình huống xấu nhất! Đừng tưởng rằng tôi nhân từ, cũng đừng tưởng rằng tôi dễ bắt nạt."

Tôi cũng không phải loại tiểu thư khuê các bị người khác đưa lên giường thì đòi sống đòi chết, tôi đi tố cáo là cậu cưỡиɠ ɧϊếp thì chắc chắn cậu không thoát được! Nửa đời sau của cậu đều phải ngồi trong tù.

Sau đó thì sao? Cậu cảm thấy sau đó cậu còn có thể đi ra khỏi cái khu nghỉ dưỡng này nữa ư? Còn có thể nhận được tiền ư? Cho dù Đặng Hạo có lòng tốt cho cậu tiền, vậy thì giá trị nửa đời sau của cậu là mười vạn sao?"

Câu nói của Phương Thanh Di đối với Lâm Húc Dương như sét đánh ngang tai, hết lần này tới lần khác anh vốn không thể nào phản bác.

Anh nôn nóng bất an, chỉ có thể ngồi xuống đầu giường, ánh mắt phức tạp, sau đó không phục lắm rồi trả lời: "Cô nói rất đúng... Tôi không dám... Thật lòng mà nói dù tôi muốn chơi cô, cũng không muốn phải cưỡng ép!"

Nghe Lâm Húc Dương nói, Phương Thanh Di nhoẻn miệng cười tự tin, giống như cô đã liệu trước được mọi chuyện.

"Cậu yên tâm, tôi sẽ không so đo với cậu chuyện vừa rồi, tôi dám tới tìm cậu nói toạc thân phận của cậu, cũng chính là đang đánh cược! Tối qua cậu dám cứu tôi, cho thấy cậu còn xem như là một người đàn ông có nghĩa khí, tôi cá là cậu có nguyên tắc của mình, sẽ không đối xử với tôi như thế!"

Phương Thanh Di tự tin nói.

"Đừng quá tự tin, con thỏ nổi nóng còn cắn người, tôi chỉ không muốn ăn hϊếp một người phụ nữ mà thôi!"

Lâm Húc Dương bị nói trúng chỗ đau, không phục phản bác.

"Vậy ư? Vậy cậu đến đây? Nói thật với cậu, thực ra cũng lâu rồi tôi không đυ.ng vào đàn ông, cậu dám chơi tôi, tôi vẫn sẽ phối hợp với cậu, tất cả mọi người có thể thoải mái, chẳng qua sau đó tôi vẫn sẽ tố cáo tội cậu hϊếp da^ʍ!"

Phương Thanh Di lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ Lâm Húc Dương.

"Cô! Xem như tôi đã hiểu vì sao Đặng Hạo muốn ly hôn với cô rồi! Cô mạnh như thế, đàn ông không chịu được!"

Lâm Húc Dương uất ức nhìn Phương Thanh Di, anh thề trong lòng, nếu không phải bây giờ đang trong tình huống đặc biệt, anh lại có rất nhiều nỗi lo sau đó, nếu có một người phụ nữ nói với anh như vậy, chắc chắn anh sẽ hϊếp người phụ nữ đó trước rồi tính!

"Tôi mạnh là vì đàn ông yếu, không bảo vệ được tôi, không thỏa mãn được tôi! Nếu cậu đủ mạnh, vậy tôi chính là một người phụ nữ yếu đuối! Được rồi, nếu ở đây không còn chuyện gì, tôi đi đây..." Phương Thanh Di nhìn Lâm Húc Dương ủ rũ cúi đầu nói. Mới mở khóa cửa, Phương Thanh Di bỗng xoay người ném một tấm danh thϊếp lên giường Lâm Húc Dương ngồi rồi nói: "Nếu cậu đến bước đường cùng thì tới tìm tôi, nể mặt hôm qua cậu cứu tôi, có lẽ tôi sẽ giúp cậu!"

Nói xong Phương Thanh Di mở cửa, giống như một nữ hoàng kiêu ngạo rời đi.

Lâm Húc Dương ngồi trên giường, buồn rầu kéo tóc mình. Nhiệm vụ không thành không nói, mình còn bị một người phụ nữ làm nhục, thật sự anh không biết kế tiếp nên làm gì bây giờ.

Trong lòng suy nghĩ nên báo cáo kết quả với Đặng Hạo thế nào, vừa nghĩ làm sao kiếm tiền chữa bệnh cho bố, chưa kể tiền sính lễ của bạn gái cũng mất.

Lâm Húc Dương càng nghĩ càng phiền lòng, anh thở dài trong lòng, đột nhiên cảm thấy làm một người đàn ông thật sự rất khó.

Nếu như anh đã có con nối dõi, đoán chừng anh sẽ đi bán nội tạng.

Sau khi Lâm Húc Dương xác định mình không thể nào hoàn thành nhiệm vụ, anh nhanh chóng đến khu nghỉ dưỡng trả phòng.

Mỗi ngày ở khu nghỉ dưỡng sẽ phải tiêu tốn rất nhiều tiền.

Tuy Đặng Hạo cho kinh phí làm nhiệm vụ nhưng bây giờ Lâm Húc Dương muốn để dành số kinh phí này.

Nhiệm vụ không thành, chắc chắn thù lao không còn, có thể tiết kiệm số tiền này chút nào hay chút nấy, được bao nhiêu thì có thể trả một chút tiền điều trị cho bố.

Mặc dù biết chôm số tiền này không được chính nghĩa, nhưng Lâm Húc Dương cảm thấy mình cũng không còn cách nào khác. Thật sự tình hình kinh tế của anh không thuộc về anh nữa rồi, toàn bộ tiền tích góp trong công việc trước đây đã cho bạn gái hoặc là cho gia đình rồi.

Trở lại thành phố, Lâm Húc Dương cũng đi tìm ông chủ Đặng Hạo, chuẩn bị báo cáo kết quả.