Âm Quan Minh Thê

Chương 92: Chị chính là tương lai của em

Chương 92 Chị chính là tương lai của em

Những lời này của người đi đường,làm cho tâm trạng vốn dĩ cực kì tốt của tôi ngay lập tức tan thành mây khói

Hứa thiến là ma,cô ấy không cho phép,người bình thường không thể nhìn thấy cô ấy,vì vậy mới gây hiểu lầm cho mọi người

“ tôi làm cái gì đến lượt anh quản à? Đi cho tốt đường của mình là được rồi” tôi thả Hứa thiến ra,khuôn mặt phẫn nộ nói với người đi đường

“ thần kinh…” người đi đường đó để lại một câu rồi cũng không để ý đến tôi nữa,đi về phía trước

Niềm vui trên khuôn mặt hứa thiến cũng theo đó mà biến mất

Tôi ôm lấy vai cô ấy cười :” không sao,chỉ là một người bình thường người trần mắt thịt mà thôi,không cần quan tâm”

Hứa thiến gật đầu,trên mặt lại nở một nụ cười nhẹ,sau đó cũng không nói gì nữa,tiếp tục đi trên đường với tôi

Đi được một lúc,thời gian cũng đã 5 h chiều,chúng tôi đi ra khỏi chùa thừa duyên cũng được một đoạn dài rồi,tôi nhìn Hứa thiến,muốn quay lại đi về

Nhưng mà,hứa thiến lắc đầu : “ đỗ minh,hay là mấy ngày này,chúng ta đừng ở trong chùa nữa”

“ vì sao?” tôi có chút khó hiểu hỏi

Hứa thiến nói : “ không tiện”

Nghe vậy,tôi đột nhiên bừng tỉnh.Qủa thực,không tiện lắm

Tôi và hứa thiến lâu ngày gặp lại,tình chồng ý vợ là điều khó tránh khỏi,nhưng chùa thừa duyên dù gì cũng là nơi cửa phật nghiêm trang,tôi với Hứa thiến ở trong chùa,có chút thất lễ

Tôi gật đầu,trong lòng mừng thầm

“ hứa thiến,chị còn nhớ không,trước đây lúc ở thôn dã câu,em đã nhiều lần muốn qua đêm với chị,nhưng chị nói không cho,nói phải sau khi thành hôn mới được,bây giờ,chúng ta đã là vợ chồng,em có thể dùng chung một gối với chị rồi chứ”

Tôi nắm lấy tay hứa thiến đi về xuống thị trấn nhỏ dưới núi,trên mặt nở một nụ cười khác

Hứa thiến cúi đầu,không trả lời câu hỏi này của tôi,chỉ để cho tôi cứ thế nắm tay dắt xuống núi,còn tôi cũng ngầm hiểu cô ấy đã âm thầm đồng ý,trên đường đi,khuôn mặt cứ cười nụ cười mong chờ đã lâu

Lúc chúng tôi đi xuống núi long quyết,thời gian cũng đã là buổi tối,ăn cơm xong ở bên một thị trấn nhỏ gần đó,tôi đương nhiên là đi đến nhà nghỉ cùng hứa thiến

Cơ thể của cô ấy ấm áp và mềm mại,mái tóc có mùi hương mà tôi thích,trong thôn dã câu,những ngày lén lút ở bên chị ,tôi đã rất nhiều lần liên tưởng ra đêm mà chúng tôi ở bên nhau,nhưng vì chị cố chấp,tâm nguyện này của tôi mãi vẫn chưa thực hiện được,còn bây giờ,chị cuối cùng cũng không còn lí do để từ chối tôi nữa

Xong xuôi,hứa thiến đứng dậy khỏi giường đi đến cửa sổ,so với sự mãn nguyện của tôi thì trên mặt chị dường như có một tia âu sầu

Mưa rồi,mưa từ ngoài mái hiên tạt lên cửa sổ,làm cho khung cảnh thị trấn càng mông lung trong màn đêm

“ sao vậy?”

tôi ôm em chị từ sau lưng,vùi đầu vào bờ vai của hứa thiến,nhẹ nhàng hỏi

Hứa thiến quay đầu lại,nở một nụ cười,nhưng nụ cười ấy chớp mắt đã tan biến

“ đỗ minh,sau này thời gian trôi đi,em có ghét chị không?” lúc này,hứa thiến đột nhiên hỏi tôi một câu

Tôi vuốt vuốt mũi của cô ấy : “ sao có thể chứ,chị là vợ em,cưới chị là tâm nguyện cả đời này của em,chỉ cần chị không ghét bỏ việc em cứ mãi như một đứa trẻ ở trước mặt chị,em đã mãn nguyện rồi”

“ nhưng em cảm thấy,có một ngày chị sẽ ghét bỏ em”

Nhưng mà ,hứa thiến lắc đầu : “ em là người,chị là ma,chị không thể sinh con,không thể báo hiếu cha mẹ,chị không thể cho em một gia đình trọn vẹn,cũng không thể cho em một tương lai hoàn chỉnh”

‘ hứa thiến,tương lai,có lẽ em không nhìn xa như chị,nhưng em biết,từ khi ra khỏi thôn dã câu đến bây giờ,tất cả những gì của em,đều là vì sự đoàn tụ ngày hôm nay với chị,vì vậy,bản thân chị chính là tương lai của em,chỉ cần chị ở đây,chính là sự hoàn chỉnh không khiếm khuyết”

Tôi nói,cũng đã nói ra những lời từ tận đáy lòng bao lâu nay với cô ấy

“ hứa thiến,vì sao đột nhiên chị lại hỏi những chuyện này?”

“ cao tăng chùa thừa duyên đã dùng phật pháp cứu chị 49 ngày,chị cũng đã được lĩnh hội 49 ngày,có lẽ chị đã nghĩ nhiều rồi” hứa thiến nói,âm thanh có chút buồn rầu

“ được rồi,đừng nghĩ lung tung nữa,có thể là linh hồn của chị vừa mới phục hồi,vì vậy mới có những suy nghĩ kì lạ này,thời gian không còn sớm nữa,nghỉ ngơi đi”

Trời đã mưa,khung cửa kính bị nước mưa hất vào trở nên mờ mờ ảo ảo,qua cửa sổ,tôi có thể nhìn thấy một bóng người ở tầng đối diện

Một đôi nam nữ thanh niên vui vẻ trong khách sạn,lại chỉ có cách bên ngoài bởi một tấm kính cửa sổ mờ mờ,tuy họ nhất định không thể nhìn thấy,nhưng lại cho tôi cảm giác có chút không quen

Tôi định kéo rèm cửa lại,đồng thời ccuxng bất chợt nhìn một cái xuống đường

Gió mưa lạnh ,người đi trên đường thưa thớt,dưới ánh đèn mờ ảo,thỉnh thoảng có mấy chiếc xe vụt qua,tạo thành bọt nước hai bên đường

Nhưng mà,trên con đường mưa này,dưới ánh đèn đường tôi lại nhìn thấy bóng dáng của một cô gái,cô ấu đứng trong mưa không động đậy,ngẩng đầu nhìn tôi

Tôi mở cửa sổ,gió lạnh bên ngoài mang theo hơi nước thổi vào phòng,làm cho tôi nhìn rõ khuôn mặt cô gái đó

“ Thẩm băng dao?” tôi vừa nhìn đã nhận ra hình bóng đó

Thẩm băng dao,bây giờ cô ta chẳng phải nên ở trong chùa thừa duyên sao,đã nên sớm đi ngủ rồi sao,sao lại đến đây,đứng ngoài cửa sổ phòng tôi

Tôi nhìn thẩm băng dao,nhất thời không biết nên nói gì,còn thẩm băng dao cũng không có í muốn nói chuyện,cô ta từ từ thu lại ánh mắt của mình,sau đó quay người rời đi,tự mình đi xa trong mưa,để lại cho tôi một bóng lưng lạnh lùng

“ đỗ minh,sao vật?” âm thanh của hứa thiến truyền đến sau lưng tôi

Tôi quay đầu,hứa thiến ở sau lưng tôi,tôi nở một nụ cười có ý xin lỗi : “ xin lỗi,em ra ngoài một lát”

Nói xong,tôi vội mặc đồ áo vào chạy ra ngoài

Tôi đi rất nhanh,cũng có thể nói là thẩm băng dao đi quá chậm,lúc tôi cầm ô đi đến trên đường,bóng dáng của thẩm băng dao vẫn còn đó

Tôi vội vàng bước lên,che nước mưa cho cô ta

“ thẩm băng dao,cô chạy đến đây làm gì?”

Nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi bị nước mưa ướt đẫm của thẩm băng dao,tôi khó hiểu hỏi

Thẩm băng dao quay đầu lại,trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt : “ mưa rồi,tôi muốn ra ngoài hít thở,nhưng không ngờ lại đi đến đây,vừa hay lại nhìn thấy cậu”

Tôi đương nhiên sẽ không tin những lời giải thích này của thẩm băng dao,từ biểu cảm của cô ta,cô ta dường như đã ở đây đợi được một lúc rồi

“ được rồi,đừng ồn ào nữa,đi về đi,tuy cô không phải người,nhưng bị ướt mưa lâu,cũng dễ có vấn đề lắm”

Tôi đưa ô cho cô ta,quan tâm nói

Nhưng mà tôi đưa ô nhưng cô ta không nhận,nhìn tôi với ánh mắt đầy oán thán :” đỗ minh,cậu đang đuổi tôi đi sao?”

“ nói lung tung gì vậy hả,mưa to thế thành một mình con gái lại ướt thành these này,người khác đau lòng còn không kịp,sao có thể đuổi cô chứ”

Tôi vội vàng giải thích,sau đó nhìn xung quanh một cái : “ hay là thế này nhé,cô đi khách sạn khác ngủ một đêm đi,sớm ngày mai đợi mưa tạnh rồi chúng ta về chùa thừa duyên”

“ khách sạn khác? Vì sao không phải là phòng cậu ở?” thẩm băng dao hỏi như đang chất vấn

Tôi đau đầu,có chút ngượng ngùng nói : “ bởi vì…hứa thiến ở đó,tôi không muốn cô ấy hiểu lầm”

Sự lạnh lùng trên mặt thẩm băng dao lúc này dần dần biến thành bi thương,ánh mắt run rẩy nhìn tôi ,nhưng lại có một giọt lệ chảy ra

“ đỗ minh,bây giờ vợ cậu đã về rồi,cậu có phải không cần tôi nữa?”

Trên mặt tôi nở một nụ cười khổ :” đừng nghĩ lung tung nữa,tôi đã đồng ý với sự nhờ vả của thẩm lão gia,vậy thì tôi nhất định sẽ làm,nếu như tôi vứt bỏ cô,vật thì tôi trở thành tiểu tử bội tín rồi”

“ vậy cậu có thể thích tôi,như thích vợ mình không?”

Lúc này thẩm băng dao đột nhiên hỏi,trong mắt lộ ra một tia ấm áp và chờ đợi hiếm thấy

“ gì cơ?”

tôi đờ người