Nợ Âm Khó Thoát

Chương 325: Tính toán thật kĩ

Chính vào lúc này, công kích đã sớm chuẩn bị trong tay tôi, nhắm trúng người hắn, chém thật mạnh xuống.

- Tuyệt Sát Kiếm, nhị thức!

Tiếng hô truyền ra từ trong miệng, giây tiếp theo, hơn mười luồng kiếm khí trực tiếp toát ra từ trên trường kiếm của tôi, rơi lên người đệ tử môn phái Thanh Thành.

Sát mặt hắn vô cùng kinh hãi, hình như căn bản không ngờ rằng, tôi vào lúc này lại đột nhiên phát ra một đòn công kích khủng bố như vậy.

Trường kiếm trong tay đệ tử môn phái Thanh Thành mau chóng đưa ra vung loạn xạ, hắn đang chuẩn bị ứng phó đòn tấn công của tôi sao?

Khoé miệng tôi xuất hiện một nụ cười lạnh lẽo, uy lực của Tuyệt Kiếm Sát nhị thức mạnh hơn nhất thức rất nhiều, không có chuyện dễ dàng ứng phó.

Lập tức, mắt tôi mở lớn, trừng mắt nhìn kiếm khí khủng bố trực tiếp rơi xuống đỉnh đầu đệ tử môn phái Thanh Thành, lúc này, trường kiếm trên tay hắn chém ngang về đằng trước.

Kiếm khí văng ra, đập vào đòn tấn công của tôi.

Thình!

Một âm thanh trầm đυ.c vang lên, thân hình của tên đệ tử môn phái Thanh Thành như biến thành con diều bị đứt dây, trực tiếp bay ra sau, lúc trên không trung, còn phun ra một ngụm máu tươi.

Thấy vậy, chân tôi dẫm mạnh xuống dưới đất, thân người lao đi vùn vụt, xông lên phía trước.

Khi tiếp cận đệ tử môn phái Thanh Thành, tôi nhìn thấy hắn ném ánh mặt đầy oán độc lên người tôi.

Có điều lúc này, cho dù ánh mắt có oán hận nhiều hơn nữa, cũng không có tác dụng gì cả, bởi vì kẻ gϊếŧ người, sớm muộn gì cũng bị người gϊếŧ, lúc hắn muốn gϊếŧ tôi, thì nên nghĩ tới, bản thân rất có khả năng sẽ bị người khác gϊếŧ.

Tôi không muốn gϊếŧ hắn, hắn lại muốn gϊếŧ tôi, dưới tình huống thế này, tôi không còn lựa chọn nào khác, lập tức, tôi đưa mắt nhìn hắn, kiếm của tôi đưa lên trên phần cổ hắn, lập tức, trường kiếm trong tay hắn biến đổi, trực tiếp chắn ngang trên cổ.

Trường kiếm của tôi chém vào thân kiếm của hắn.

Keng!

Một âm thanh vang lên, cả người tôi ngây ra, bởi vì tôi nhìn thấy, đệ tử môn phái Thanh Thành đang lợi dụng lúc này, quay mình chạy về phía màn đêm.

Thấy vậy, trong lòng tôi cả kinh, không hay, hắn muốn chạy!

Cảm nhận được tình hình, cả người tôi vội vã lao ra, một chưởng canh trong tay vung mạnh ra ngoài.

Tốc độ của chưởng canh cực kỳ nhanh, trực tiếp đập vào sau lưng hắn, thân hình hắn loạng choạng, miệng phun ra một ngụm máu, kế đó hoàn toàn biến mất vào trong màn đêm.

Trong lòng tôi buồn bực, ông nội nó, không ngờ lại để cho hắn chạy thoát rồi! tôi đuổi theo, nhưng lại không phát hiện ra thân hình của hắn, có điều thực lực của hắn không thấp, muốn một lòng chạy thoát, tôi căn bản không ngăn nổi, chỉ đành chấp nhận thôi!

Quay trở lại chiến trường, ánh mắt dán vào trận chiến giữa Trần Ngọc và Mễ Trần, lúc này, trận chiến giữa hai người họ diễn ra vô cùng ác liệt, những đòn tấn công cực kỳ dứt khoát, chỉ cần không cẩn thận, sẽ bị đánh trọng thương vào chỗ hiểm.

Lúc này, tôi vốn định tới giúp đỡ, nhưng lại phát hiện trận đấu giữa kẻ mạnh trong cảnh giới Nguyên Đan, tôi thật sự không thể nhúng tay vào.

Chỉ đành đứng ở một bên “xem”, sau đó, tôi nhìn thấy khóe miệng Trần Ngọc nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt, liếc mắt nhìn sang chỗ tôi đứng, trên mặt xuất hiện nụ cười đắc ý.

- Tiểu đệ đệ Nhất Lượng, đệ quả nhiên không khiến tỷ thất vọng! hôm nay tỷ có việc, không chơi cùng các đệ nữa, nếu gặp được sư muội, nhất định sẽ nói lại với muội ấy, đệ thương nhớ muội ấy lắm!

Nghe vậy, tôi trừng mắt, thương nhớ con mẹ nhà bà.

Sau khi Trần Ngọc nói xong, khẽ phẩy nhẹ ống tay áo, một luồng khói trắng bốc ra từ trong ống tay áo của cô ta, bao trùm cả người Mễ Trần vào trong, giây tiếp theo, Mễ Trần theo bản năng, đưa tay chắn làn khói trắng.

Trần Ngọc mượn cơ hội này, trực tiếp biến mất khỏi chỗ cũ, ngay sau đó, Trần Ngọc đã biến mất vào trong không trung.

Tôi đi tới cạnh Mễ Trần, nhìn gương mặt buồn bực của anh ta, thấp tiếng nói:

- Chạy rồi, tên đệ tử môn phái Thanh Thành cũng chạy rồi!

Sắc mặt Mễ Trần u ám đến đáng sợ, anh ta cất tiếng nói với tôi:

- Đi thôi, cứ về trước đã, lần này sắp xảy ra chuyện lớn rồi!

Nghe vậy tôi hơi ngây ra, không hiểu ý trong câu nói của Mễ Trần, nhưng cũng không hỏi nhiều, bởi tôi biết, sau khi quay về, Mễ Trần nhất định sẽ nói cho tôi nghe.

Tôi và Mễ Trần vội vàng trở về khách sạn, sau khi về tới phòng, Mễ Trần ngồi khoanh chân lên giường, nói tôi mau trị thương, lát nữa sẽ xuất hiện triệu chứng sau khi sử dụng Thị Huyết Đan, chúng tôi phải nắm bắt lấy thời gian.

Nhìn gương mặt có chút căng thẳng của Mễ Trần, tôi lên tiếng hỏi Mễ Trần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mễ Trần thở dài, nói, chuyện rắc rối của môn phái Thanh Thành, chỉ e rất nhanh thôi sẽ chuyển dời lên người chúng tôi.

Nghe vậy, tôi vẫn không hiểu cho lắm, nhìn Mễ Trần chằm chằm, lúc này, anh ta lại lên tiếng:

- Trần Ngọc đó, thực lực mạnh hơn tôi rất nhiều, cho dù đã sử dụng Thị Huyết Đan, tôi vẫn không phải là đối thủ của cô ta, nhưng cô ta chỉ luôn áp chế tôi, gϊếŧ thời gian với tôi, đợi kết quả trận chiến bên trận đấu của cậu, cuối cùng, khi thấy tên đệ tử môn phái Thanh Thành đã chạy thoát, cô ta mới lựa chọn rút lui, theo lý mà nói, thực lực của cô ta hoàn toàn đủ để gϊếŧ chết hai chúng ta, thậm chỉ là cả ba người, nhưng cô ta lại không làm như thế.

Khi Mễ Trần nói xong, tôi mới tỉnh ngộ ra, ông nội nói, tâm cơ của người con gái này thật thâm sâu, cô ta đợi kết quả trận chiến chỗ tôi, nếu tôi thua, hoặc là sẽ bị tên đệ tử môn phái Thanh Thành gϊếŧ chết, kế đó, cô ta có thể chọn lựa trực tiếp gϊếŧ chết Mễ Trần và đệ tử môn phái Thanh Thành.

Hoặc là chỉ gϊếŧ Mễ Trần, sau đó hợp tác với đệ tử môn phái Thanh Thành, nhưng hiện tại hắn lại không phải là đối thủ của tôi, cuối cùng, vẫn phải bỏ chạy.

Sau khi chạy thoát hắn sẽ đợi bọn tôi tới cáo trạng sao? Không thể nào! Dưới tình huống này, hắn chỉ có thể soạn ra một vở kịch, nói chúng tôi cấu kết với Trần Ngọc, muốn gϊếŧ hắn, sau đó chúng tôi có nói cái gì, thì cũng đều bị cho rằng đang vu oán giá họa cho hắn.

Vì để tìm được Trần Ngọc, môn phái Thanh Thành sẽ gây ra áp lực rất lớn cho chúng tôi, người con gái Trần Ngọc này có lẽ sẽ lợi dụng cơ hội này, chạy thoát ra ngoài.

Ông nội nói, càng nghĩ càng cảm thấy người con gái này thật khủng khϊếp, từng tình tiết một đều bị cô ta tính toán rất kĩ càng.

Không cần biết là phương pháp nào, đều không bất lợi cho cô ta, đều giúp cô ta có thể thoát được khỏi nơi này.

Tôi nhìn Mễ Trần, lúc này anh ta cũng nói, bảo tôi mau trị thương trước, bằng không tới lúc người của môn phái Thanh Thành tìm tới, chúng tôi ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có.

Nghe vậy, tôi trực tiếp nhắm mắt lại, đúng thật, khôi phục thực lực, ít nhất vẫn còn chút hi vọng.

Khi mở mắt ra, đã là sáng sớm ngày tiếp theo, Mễ Trần đã tỉnh từ sớm, hậu di chứng cũng biến mất sau một đêm, tôi và Mễ Trần đều khôi phục lại trạng thái “điên phong”.

Lúc này, Mễ Trần đang đứng bên cửa sổ, nhìn xuống, như đang thám thính tình hình bên dưới.

Một lúc sau, Mễ Trần quay vào giữa phòng, tôi hỏi anh ta có phát hiện gì không?

Mễ Trần nhíu mày, nói:

- Xem rồi, tôi cảm thấy số lượng người của đệ tử môn phái Thanh Thành đã tăng lên, tình hình này khá bất lợi cho chúng ta, cứ tiếp tục mãi như vậy, chỉ e sớm muộn gì cũng bị phát hiện!

Nghe vậy, lòng tôi trùng xuống, sau đó hỏi Mễ Trần, chuyện này phải báo cáo lại cho cục số chín biết, tôi tin Tần Liễu Thanh không thể mặc kệ chúng tôi.

- Đã thông báo rồi, nhưng đợi điều động được chi viện tới, ít nhất thì cũng phải buổi tối mới đến nơi!

Cộc cộc cộc!

Chính lúc này, bên ngoài vang lên một tràng tiếng gõ cửa, tôi và Mễ Trần đều cứng đờ người tại chỗ!